Trong biệt thự Vương gia, vì Vương Cảnh Thần đi vắng nên cô ở nhà một mình. Đang xem xét tài liệu Ngạn thị thì tiếng chuông cửa vang lên. Nhìn trên màn hình camera mặt của Ngạn Tử Thành hiện lên. Ngạn Tử Băng đứng dậy ra mở cửa.
_ Ba, có chuyện gì sao?- Ngạn Tử Băng nghi hoặc hỏi. Chẳng phải là ba đang ở bên Anh sao, sao đã sang bên này rồi.
_ Vào nhà trước, ta có chuyện muốn cho con biết.- Ngạn Tử Thành mặt thận trọng nói.
Hai người liền vào trong nhà ngồi xuống sô pha.
_ Ta nói con không nên kích động.- Ông nghiêm túc nói.
_ Được.- Cô nhìn biểu hiện của ông thần sắc trở nên ngưng trọng.
_ Thật ra con không phải con gái ta, ta chẳng qua là bằng hữu của ba mẹ con. Năm con 2 tuổi, bọn họ giao con cho ta nuôi nấng bảo ta giữ kín bí mật đến khi con tròn 20 mới có thể nói. Ba mẹ con thật ra là người Trung, hai người vì lo lắng cho an nguy của con nên mới đưa con cho ta. Hiện tại bọn họ chắc đang ở Hoàng gia, ba con là em trai của Hoàng gia gia chủ Hoàng Tưởng Minh tên Hoàng Hải Viên. Mẹ con thật ra chỉ là một người bình thường được ba con nhìn trúng rồi hai bọn họ có tình cảm sau đó sinh ra con. Nhưng Hoàng gia quyền thế ngập trời không chấp nhận thân phận thấp hèn của mẹ con liền muốn đuổi mẹ con ra khỏi gia tộc. Ba con không chịu liền bị chèn ép, mẹ con bàn bạc với hắn nên liền đưa con cho ta giữ. Đáng lẽ ta sẽ giúp hai người nhưng quyền lực của ta không đủ, Hoàng gia còn thâm sâu hơn rất nhiều. Sắp tới là lễ mừng thọ ông nội con Hoàng Du, ta nghĩ con nên đến. Cả gia tộc chỉ có ông nội là chấp nhận mẹ con, cũng vì thế nên ba mẹ con có thể ở lại. Chỉ là sức khỏe của ông càng ngày càng yếu nên ba mẹ con ở Hoàng gia rất khổ sở, ngay cả gia đình em họ cũng có thể làm càn.- Nói đến đây Ngạn Tử Thành liền thở dài. Cuối cùng cũng nói ra.
_ Vậy bọn họ giờ thế nào?- Ngạn Tử Băng âm trầm mở miệng. Điều này khiến cô rất kinh ngạc, bao nhiêu năm nay cô không hay biết gì.
_ Ta cũng không rõ nhưng chắc chắn tình huống không tốt, con tự kiểm chứng vậy. Vì bây giờ có Vương gia chống lưng nên ta cũng bớt lo cho con.- Ngạn Tử Thành âm thầm lắc đầu.
_ Sao con chưa từng nghe về Hoàng gia?- Ngạn Tử Băng tò mò, nếu Hoàng gia thật sự mạnh như vậy thì đáng nhẽ phải có tin tức chứ.
_ Hoàng gia chân chính không ở đây mà là ở Pháp. Bọn họ nắm giữ phần lớn kinh tế nước Pháp. Hơn nữa còn dính dáng tới hắc đạo.- Ông thật không ngờ Hoàng gia lại lớn mạnh như vậy, ông là quốc vương Anh nhưng quyền hạn cũng chỉ ở Anh mà thôi hơn nữa không có thế lực ngầm chống lưng.
_ A, được. Con sẽ sắp xếp sang Pháp một chuyến.- Ngạn Tử Băng mở miệng. Coi như cô có thể yên tâm, bọn họ cũng không bằng Ngạn thị. Cô có nghe nói qua Hoàng thị đứng top 4 thế giới xem như cũng không tồi. Chủ yếu là vì mấy mẫu thiết kế trang sức đá quý của bọn họ cùng thế lực ngầm chống lưng nhưng không biết là phe nào. Tạm thời chuyện này không vội. Nếu nói thế lực ngầm lớn mạnh không ở trong liên minh hắc đạo chỉ có Hỏa Ưng bang, Diêu Long bang cùng Kim Sư bang mà thôi nhưng mấy thế lực này có chút phiền toái.
Sau khi Ngạn Tử Thành đi thì Vương Cảnh Thần về. Vương Cảnh Thần vẫn một thân khí thế vô cùng bước lại chỗ cô.
_ Thần, em có việc muốn nói. Thật ra ba em không phải Ngạn Tử Thành.- Rồi sau đó cô đem tất cả những lời Ngạn Tử Thành nói nói cho Vương Cảnh Thần.
_ Việc này anh giúp em.- Vương Cảnh Thần nhìn người phụ nữ mình yêu ôn nhu nói.
_ Không, em muốn tự mình giải quyết.- Cô híp mắt mở miệng. Chuyện của ba mẹ cô sẽ thay họ báo thù. Nhìn Vương Cảnh Thần nhìn cô ý vị thâm trường liền biết anh định nói gì.
_ Thật ra Ngạn thị là của em, em là chủ tịch của Ngạn thị.- Lời này của cô vừa nói ra Vương Cảnh Thần lập tức hiểu rõ vì sao khí chất trên người cô lại cường đại như vậy. Có thể một mình xây dựng lên Ngạn thị to lớn không phải dễ.
_ Được, nhưng anh sẽ đi cùng em.- Vương Cảnh Thần vùi đầu vào tóc cô tìm mùi hương nhỏ giọng nói.