"Cháu đang ở đâu?" Trong giọng nói của ngài Khấu Đức mơ hồ ẩn chứa sự bất mãn.
"Cháu đang ở. . . . . ." Khấu Đức nhìn Yến Hoài một chút: “Cháu đang ở trong khách sạn Macao, cháu đã nói với ông rồi, cháu và thị trưởng Yến Hoài đến Macao thị sát.”
Khấu Kiệt không hiểu, dường như tối nay ông nội có chút gì đó không bình thường, trễ như thế này còn gọi điện thoại, đây thật sự là lần đầu tiên.
"Nghe nói cháu bị thương?" Giọng nói của ngài Khấu Đức chậm dần, ngược lại còn kèm theo vẻ thương tiếc.
Trong lòng Khấu Kiệt có hơi nghẹn ngào, bất luận là mình có đi xa hay gần, ông nội cũng không thể nào yên tâm được, nhưng trong miệng vẫn cố tỏ ra cứng rắn.
"Không có việc gì, cháu rất khỏe, hòa thượng đã giúp cháu xử lý vết thương rồi, không có việc gì cả, ông nội đừng lo lắng."
"Được, cháu lo trở về sớm sớm một chút, ông có chuyện muốn nói.” Khấu Đức hơi ngập ngừng, thở dài một hơi: “Ông hy vọng cháu….có thể sống thật tốt, đừng đi theo con đường như ba của cháu.”
"Ba của cháu thế nào?" Khấu Kiệt lập tức đứng bật dậy, đây quả thật là lần đầu tiên mình nghe thấy chính miệng ông nội đề cập đến ba, Khấu Vô Bân.
"Thôi, hiện giờ không phải lúc, đợi thời cơ chín muồi, cháu ắt biết." Khấu Đức thở dài một hơi: “Cháu nghỉ ngơi sớm một chút, nhanh chóng trở về."
"Vâng" Khấu Kiệt đành cúp điện thoại.
"Ngày mai chúng ta đi khảo sát thị trường một chút, xem qua tình hình ở đây là được rồi." Yến Hoài nhìn anh, nói: “Ông nội thúc giục anh trở về? Nhất định là có chuyện quan trọng, chúng ta về sớm một chút cũng tốt."
"Được." Khấu Kiệt gật đầu một cái, lại ngã xuống ghế sofa, chẳng mấy chốc liền ngủ thiếp đi!
Yến Hoài vừa bước ra khỏi phòng tắm, liền trông thấy dáng vẻ đang ngủ say sưa của anh, vẻ điềm tĩnh này, khiến Yến Hoài thật sự rất muốn dùng bốn từ ‘Khuynh quốc khuynh thành’ để hình dung.
Lắc đầu một cái, Yến Hoài khều khều Khấu Kiệt: “Đi tắm, sau đó lại ngủ tiếp."
"Ưmh. . . . . . Không. . . . . ." Trong mơ hồ, Khấu Kiệt lại tiếp tục đùa bỡn.
Khấu Kiệt mở to mắt, nhìn cô gái vừa tắm rửa sạch sẽ thơm tho đứng ngay trước mặt, ngửi thấy mùi hương trên tóc, mùi thơm trên cơ thể, lòng của anh lại nhiễm men say.
Thấy anh thất thần, Yến Hoài liền thu lại tiếng cười: "Đi tắm một cái, rồi hẵng ngủ."
"Ngủ?"
"Đúng." Yến Hoài vừa nói ra chữ ấy liền đỏ mặt ngay tức khắc, vội vàng bổ sung thêm: “Đúng, ngủ, ngủ trên ghế sofa!"
Khóe miệng Khấu Kiệt co giật, nhưng, nhìn cô, vẫn nói: “Ừm.” Dứt lời, liền đi thẳng vào phòng tắm.
Ngày hôm sau, Khấu Kiệt và Yến Hoài nhanh chóng xử lý xong công việc của mình, hai người bắt đầu lên đường trở về thành phố D.
Không biết Thương Truy Ý đã rời đi từ lúc nào, mà Nhạc Không Thượng vẫn còn ở Macao, làm ‘thần y quái dị’ của anh ta.
Khấu Kiệt đưa Yến Hoài về nhà trọ của cô, sau đó đi thẳng về nhà.
"Ông đang ở trong nhà chờ cháu.” Lúc Khấu Kiệt đang lái xe trên đường, ông đã gọi một cú điện thoại.
Khấu Đức sẽ không vô duyên vô cớ về nhà, bởi vì ở quân khu có vô số chuyện cần ông giải quyết.
Trái tim của Khấu Kiệt đập lên thình thịch, anh vẫn luôn cảm thấy có thứ gì đó đang cố cách ly mình, nhưng, rốt cuộc là cái gì, anh không biết.
Vừa đi vào trong thư phòng, liền trông thấy ngài Khấu Đức đang ngồi nghiêm nghị trước bàn đọc sách.
Khấu Kiệt cúi đầu, đi vào.
"Mang ghế đến ngồi đối diện với ông.” Khấu Đức cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem quyển sách trên tay.
Khấu Kiệt không trả lời, ngoan ngoãn mang chiếc ghế đến, ngồi xuống
"Cháu đang qua lại với Yến Hoài?" Khấu Đức lật một trang sách.
"Vâng."
"Mức độ nào?"
"Không phải là cô ấy thì không cưới!"
"Bộp!” Cuốn sách bị khép lại bằng một lực khá mạnh! Khấu Đức nhìn chòng chọc vào anh, cơn tức giận từ từ lan tràn khắp gương mặt già nua.
Nương theo tiếng quyển sách đóng lại, Khấu Kiệt đã đứng thẳng người dậy, nghiêm túc.
"Con bé đó là ai, cháu đã điều tra qua chưa?" Khấu Đức đè nén cơn tức giận xuống.
"Một người đáng để cháu yêu."
"Cháu! Cái tên tiểu tử này trở nên không có lý trí từ bao giờ rồi hả?" Khấu Đức chỉ vào anh: “Con bé đó ở thành phố M như cá gặp nước, cháu thử ngẫm lại xem, một đứa con gái, làm sao có thể lợi hại như vậy?"
"Cô ấy vốn dĩ lợi hại như vậy, không cần lý do." Khấu Kiệt ngẩng đầu lên.
"Được!” Khấu Đức gật đầu một cái, lấy ra một bao tài liệu từ trong ngăn kéo: “Những thứ này, đều do chính tay ông khảo sát ở thành phố M, lúc truy bắt tội phạm ở đấy đã lấy được tin tức."
Khấu Kiệt nhận lấy bao tài liệu kia, mở ra.
Một xấp giấy tờ, còn có vài tấm hình.
"Cái này không hề gì." Khấu Kiệt nhướn nhướn mày: "Hắc bang gì chứ, nơi nào cũng có.”
"Rất có thể con bé ấy chính là thủ lĩnh Đoạn Hoàng của tổ chức hắc đạo Đoàn Hỏa lớn nhất thành phố M.” Giọng nói của Khấu Đức cũng trở nên lạnh lùng: “Quân khu chúng ta đang muốn tiêu diệt sạch sẽ những tổ chức hắc đạo thế này!”