Khấu Kiệt thả Yến Hoài xuống: “Những lời của con bé…., em đừng để ở trong lòng, con bé chỉ có cái miệng thôi, hẳn là không làm đâu.”
"Vậy những lời của anh thì sao?” Yến Hoài chỉnh sửa lại bộ trang phục trên người.
"Tuyệt đối chân thật." Khấu Kiệt thu lại giọng điệu lạnh lùng vừa nãy, giúp cô một tay: “Về nhà thôi.”
"Không, em sẽ về nhà trọ." Yến Hoài nhìn anh: “Em không muốn gây chiến với cô ta.” Lại nhìn anh: “Ngày mai nhớ đi làm, bằng không, bất kỳ lúc nào tiền lương cũng có thể bị cắt giảm."
Khấu Kiệt nhìn theo bóng lưng cô rời đi, bất đắc dĩ cười cười, kết hôn, quả là không dễ dàng! Nhưng, làm sao mình có thể buông tha cho được?
Ba chân bốn cẳng, lập tức đuổi theo sau, giúp Yến Hoài cầm mấy vật trong tay: “Nếu đã đón nhận trái tim của anh, vậy thì trái tim này phải chịu trách nhiệm.” Dứt lời, Khấu Kiệt liền đưa ánh mắt về phương xa.
Yến Hoài cười cười, không nói gì.
Trong bệnh viện, ngài Khấu Đức cũng không nói thêm gì nữa, ông không biết, vì sao Khấu Tử Liên vừa trở về đã phản đối hôn sự này, riêng ông cảm thấy Yến Hoài là một cô gái rất tốt, nhưng, tại sao Khấu Tử Liên vừa thấy mặt đã muốn phản đối?
Nhạc Không Thượng cũng im lặng, trước vừa gọt xong quả cam, giờ lại gọt đến quả táo, gọt mãi không xong.
Vừa lúc đó, cửa phòng bệnh lại bị mở ra một cách thô lỗ, phát ra tiếng vang ầm ầm.
Khấu Tử Liên đứng ngay ngưỡng cửa, giương vẻ mặt hậm hực, nhìn ngài Khấu Đức, cũng không chào hỏi tiếng nào, ngược lại nhìn giống như một ả đàn bàn chanh chua đang muốn đòi nợ.
"Đứng ở đó làm gì? Đến đây đi, ngồi ở đây." Khấu Đức trầm giọng, nhìn con bé có vẻ trưởng thành hơn xưa, cũng không biết con bé đã chia tay với người đàn ông kia chưa. Ban đầu ông và Khấu Kiệt phản đối Khấu Tử Liên qua lại với một người đàn ông ba mươi tuổi, bởi khi ấy con bé chỉ mới mười hai, vậy là hai người liền mang Khấu Tử Liên sang Pháp. Thời gian thấm thoắt trôi qua cũng đã mười năm, chuyện gì nên quên thì cũng quên đi. Đứa cháu gái này cũng nên học được cách không khéo hơn xưa.
Nhưng, Khấu Tử Liên chỉ dẩu môi lên, phát ra tính khí đại tiểu thư của mình: “Cháu không ngồi!"
"Ngồi xuống!" Ngài Khấu Đức có vẻ giận, chòm râu hoa râm hơi rung rung, đôi mắt mở thật to nhìn về phía trước, chỉ thiếu điều muốn nhảy dựng lên trị Khấu Tử Liên một trận mới hả giận.
Khấu Tử Liên nhìn dáng vẻ của ông như thế, cũng tức sùng máu mà đi tới, ngồi xuống.
Nhạc Kkhông Thượng làm như không nhìn thấy ngọn lửa giận giữa hai người, vẫn chậm rãi tiếp tục động tác trong tay, cũng chẳng nói chẳng rằng.
"Tại sao muốn phản đối hôn sự của anh trai cháu?” Giọng nói của ngài Khấu Đức rất nhẹ nhàng, nhìn Khấu Tử Liên: “Bé Hoài rất tốt, năng lực cao, sẽ hỗ trợ được cho anh trai cháu rất nhiều chuyện. Huống chi, con bé còn là thị trưởng, là người ất có uy tín.”
"Ông nội, người không biết thân phận thật sự của cô ta, đương nhiên là sẽ nói tốt về cô ta như thế rồi. Nhưng mà, cháu biết rất rõ thân phận của ả!” Khấu Tử Liên tỏ vẻ nói, nhìn ngài Khấu Đức, ngược lại cũng không thèm để mắt đến Nhạc Không Thượng đang ngồi trong góc.
Nhạc Không Thượng nghe thấy thế, động tác trong tay có hơi sững lại đôi chút, nhưng, ngay sau đó lại tiếp tục.
"Nói nghe một chút xem, cháu biết, từ trước đến nay ông nội luôn cần chứng cứ.” Ngài Khấu Đức ngẩn người, con bé Yến Hoài này. . . . . .
"Mười hai tuổi cháu đã bị mọi người đưa đến Pháp.” Khấu Tử Liên hài lòng nhìn vẻ áy náy của ông, lại tiếp tục giọng điệu bi ai: “Thế nhưng, sau khi cháu vừa đặt chân xuống phi trường nước Pháp, cháu liền trông thấy một cô gái đi cùng với rất nhiều người đàn ông. Bọn họ cực kỳ hung hăng, dường như muốn tiến hành càn quét đám người ở phi trường, gom hết tất cả các du khách vào một chỗ. Bọn họ dùng súng chỉa vào đầu của cả nhóm, buộc mọi người phải giao nộp ra ví tiền của mình.”