Mà ở bên này, Khấu Kiệt cũng đã đi theo Yến Hoài đến nhà trọ của cô, vốn dĩ Yến Hoài muốn đuổi người đàn ông này đi, nhưng Khấu Kiệt vẫn cứ sống chết bám theo.
Khấu Kiệt còn đang bận rộn trong phòng bếp, nói muốn làm một bữa ăn ngon cho Yến Hoài, bồi thường một chút cho ngày hôm nay, nhưng hơn hết là để ăn mừng. Hôm nay là một ngày vui, Khấu Kiệt nói như vậy.
Yến Hoài chỉ có thể chiều theo ý anh, còn cô thì chui vào trong thư phòng, xem chút tài liệu, muốn giải quyết công việc cho xong, chức vị thị trưởng này vốn rất khó làm. Hình như mấy người ở trong ủy ban thành phố không có chuyện gì làm, lúc nào cũng nghĩ ra chuyên cho cô bận bịu.
Mà vào ngay lúc này, một cơn chấn động bất thình lình xảy ra!
"Động đất!" Ở trong phòng bếp, Khấu Kiệt là người phản ứng đầu tiên, không để ý đến chiếc tạp dề trên người, lập tức lao về phía thư phòng, lật người một cái, ôm Yến Hoài vào trong ngực, dùng cơ thể của mình để bảo vệ cô….
Tuy nhiên, đó cũng không phải là một cơn động đất khiến cho người ta e ngại, chỉ là một cơn chấn động nhỏ, rung lên dăm ba lần rồi lại trở về vẻ yên tĩnh như ban đầu….
Sắc mặt Yến Hoài cưc kỳ căng thẳng, ôm chặt lấy Khấu Kiệt, nỗi cảm động chợt trào dâng trong lòng.
Nếu như là một cơn động đất mạnh, chắc chắn anh ấy sẽ bảo vệ cho mình không bị thương, còn anh ấy, có thể sẽ bị đè chết….
"Cám ơn anh." Yến Hoài mở to mắt nhìn Khấu Kiệt, anh ấy che chở cho mình như thế, quả thật rất an tâm.
"Cô bé ngốc!" Sắc mặt của Khấu Kiệt ngưng đọng, khẽ thở dài một tiếng: “Anh sẽ luôn bảo vệ em, đến khi anh chết mới thôi."
"Đừng, em không cần anh phải chết." Yến Hoài đưa tay khép môi anh lại: “Nhưng mà, không biết cơn động đất này đã giết chết bao nhiêu người?”
"Ừ." Khấu Kiệt gật đầu một cái, nâng Yến Hoài lên: “Hoặc giả, chúng ta sẽ có một cuộc sống bận rộn.” Dứt lời, liếc nhìn sắc trời một chút: "Thức ăn sắp xong rồi, chờ anh.” Rồi nhẹ nhàng hôn người trước mặt, xoay người đi ra ngoài.
Yến Hoài cũng đi theo sau, cô muốn ở cùng một chỗ với anh, không xa rời nhau.
Còn ở bệnh viện, Nhạc Không Thượng cũng rất bình tĩnh canh giữ bên cạnh ngài Khấu Đức, riêng ông lại rất thản nhiên quan sát trần nhà.
"Hòa Thượng, ngày mai xuất viện." Sau đó, ngài Khấu Đức mở miệng.
"Dạ, ông nội." Nhạc Không Thượng gật đầu một cái, có động đất, binh lính trong quân khu cũng sẽ không chỉ lo việc huấn luyện, còn có một núi việc đang chờ đợi bọn họ giải quyết!
Ngày hôm sau, Nhạc Không Thượng đã làm xong thủ tục xuất viện cho ngài Khấu Đức, mà ông cũng đã khỏe lên, ở bệnh viện lâu ngày như vậy, thật sự rất muốn trở về quân khu xem qua mấy đứa nhãi ranh kia! Hơn nữa còn có chuyện động đất…….Tất cả đều chờ ông đích thân đi xử lý.
Ngài Khấu Đức và Nhạc Không Thượng đứng ở bên cạnh xe, đứng yên một hồi lâu.
Ngài Khấu Đức chợt xoay người, không nhìn về hướng những chiếc xe đang tiến vào nữa, mà hướng về phía Nhạc Không Thượng nói: "Nếu thằng Kiệt tới, cháu bảo với nó ông về quân khu trước.”
"Vâng" Nhạc Không Thượng mới vừa mở miệng, nơi xa liền truyền đến một tiếng: “Ông nội!”
Ngài Khấu Đức vui mừng trong lòng, nhìn về nơi phát ra âm thanh, quả nhiên trông thấy Khấu Kiệt và Yến Hoài đang đi tới, còn có cả Thương Truy Ý.
"Sao ông nội xuất viện sớm như vậy?” Yến Hoài có phần trách cứ, nói: “Ông nội……Ông vẫn chưa khỏe hẳn.”
"Là ông muốn ra viện.” Ngài Khấu Đức hướng về phía Yến Hoài cười cười: “Hoài, có hứng thú đến quân khu của ông nội xem qua một chút hay không?”
"Có ạ!" Yến Hoài lập tức trả lời, bản thân cô rất muốn trở lại quân khu ấy, vì nơi đó chứa đầy những ký ức của tuổi thơ, những hồi ức tốt đẹp kia, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
"Đáng tiếc là, ông nội không có thời gian, mà cháu cũng bộn bề nhiều việc.” Ngài Khấu Đức vỗ vỗ lên bả vai của Yến Hoài: “Quân khu có chuyện rồi, các cháu cũng biết đấy, thành phố S xảy ra động đất, mặc dù cự ly ở cách chúng ta mấy ngàn kilomet, nhưng mà, quân khu Hoa Long của chúng ta cũng không thể trơ mắt đứng nhìn.”