Trong phòng ngủ, Yến Hoài đi đến bên dưới gầm giường của mình, ấn xuống một cái, quả nhiên, phiến gạch trên sàn nhà chợt mở ra!
Yến Hoài ra hiệu với Khấu Kiệt, dẫn đầu đi xuống.
Khấu Kiệt vô cùng cảm thán, đồng thời cũng để ý đến chung quanh, bây giờ toàn bộ nhà trọ đã ở trong một không gian kín. Chính Yến Hoài đã đóng tất cả các cửa sổ, cửa chính, rèm cửa lại. Qủa là suy nghĩ chu đáo.
Khấu Kiệt gật đầu một cái, cũng đi theo xuống.
Tức khắc liền đi đến một nơi khá rộng rãi, Khấu Kiệt trông thấy Yến Hoài đã đeo tai nghe giảm thanh lên, còn ở trước mặt cô, chính là một chiếc bàn rất dài. Nằm trên bàn là những mảnh ghép của khẩu súng lục mà cô đã chọn, ở một nơi cách xa đó mười mét, là một hàng bia hình người.
Yến Hoài đã chuẩn bị tất cả sẵn sàng, hít sâu hai cái rồi lập tức hành động, lắp ráp lại khẩu súng lục đang nằm trên bàn, thời gian trôi qua chừng bảy giây, mọi thứ đã xong xuôi, lập tức hướng về hàng bia, ‘bang bang bang’ bắn ra mười phát súng.
Tất cả đều trúng hồng tâm!
Khấu Kiệt gật đầu một cái, vỗ tay tán dương: “Hay thật, quả nhiên Đoạn Hoàng rất lợi hại."
"Chi bằng so tài một phen?” Yến Hoài nghiêng người, nhìn Khấu Kiệt, nhếch môi cười khiêu khích anh, đã rất lâu rồi cô không chạm vào súng đạn.
"Cung kính không bằng tuân mệnh." Khấu Kiệt gật đầu một cái, nhấc chân đi đến trước mặt của Yến Hoài: “Nếu thua thì phải làm thế nào?"
Đã chơi, vậy thì phải chơi cho đáng mới đúng. còn nhiều truyện mới tại Doc Truyen . o r g
"Nếu em thua, em đồng ý làm một chuyện cho anh." Yến Hoài nói: "Nếu như anh thua thì sao?"
"Nếu anh thua, anh đồng ý làm mười chuyện cho em." Khấu Kiệt mỉm cười: “Thi thố thế nào?"
"Đi theo em, liên tục bắn hai mươi phát súng với bia di động, ai trúng nhiều thì thắng.” Yến Hoài cầm khẩu súng lục lên, xoay người đi đến một gian phòng khác.
"Trước đây em đều luyện tập thế này?"
"Em luyện tập ở Mỹ như vậy, ở Amzon cũng thế." Yến Hoài đi tới một chỗ trông có vẻ rộng rãi hơn, những chiếc bia di chuyển bằng máy tự động, rất tân tiến.
Vẫn là một dãy bia hình người, nhưng lại di chuyển, có lúc nhanh lúc chậm, đôi khi lại đứng yên bất động, lúc lại nhanh như tia chớp!
Sàn nhà dưới chân được vẽ một vạch dài, cũng là tuyến ngăn cách, và giới hạn không gian bắn lại.
"Ưu tiên cho bà xã.” Khấu Kiệt nhìn hai khẩu súng bắn tỉa trên bàn một chút: “Thời gian ngắm bắn là hai mươi giây, nếu tổng số của anh nhiều hơn em một phát, anh là người thắng. Nếu như anh nhiều hơn em hai hoặc hơn nữa, ít hơn em một hoặc nhiều hơn một, anh đều thua.”
"Anh thật sự tự tin như vậy? Hay là xem thường em?" Giọng nói của Yến Hoài chợt trở nên lạnh nhạt, cô không thích bất kỳ ai nhường mình!
"Không phải anh có ý này, em biết đó." Khấu Kiệt vội vàng giải thích rõ: "Anh. . . . . ."
"Vậy được, chúng ta bắt đầu đi!" Yến Hoài tặng cho anh một nụ cười mỉm, lúc này Khấu Kiệt mới thoải mái đôi chút, đôi khi anh không biết phải làm sao cho đúng, nói gì mới có thể khiến cho cô vui.
"Bắt đầu!" Theo ngay sau đó, Khấu Kiệt nhấn chiếc nút điều khiển trên bàn, Yến Hoài lập tức cầm súng bắn liên tục.
Tuy rằng những chiếc bia kia như có “sinh mạng,’ nhưng một khi đã rơi vào trong tay Yến Hoài thì bọn chúng liền trở thành thứ đồ bỏ đi không hơn không kém, mặc cho cô ngắm bắn.
Nương theo mấy tiếng súng mỹ mãn hạ màn, Yến Hoài buông khẩu súng bắn tỉa xuống, chiếc đồng hồ đo ở bên cạnh hiện lên, mười tám giây năm mươi hai khắc, 100 phát, trọn vẹn.
"Anh không có cơ hội thắng." Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt cười cười.
"Nhưng anh cũng sẽ không thua." Khấu Kiệt cũng cười cười: "Xin mời! Anh chuẩn bị sẵn sàng rồi."
"Bắt đầu!" Yến Hoài nhấn cái nút.
Động tác của Khấu Kiệt lập tức nhanh như tia chớp, cầm khẩu súng bắn tỉa lên, liên tục bắn ra.