"Pằng" "Pằng", chuyển sang bên này, lại "Pằng" "Pằng" mấy tiếng, đôi mắt đen của Khấu Kiệt chăm chú quan sát những chiếc bia đang di chuyển không ngừng, mười tám giây trôi qua, hai mươi phát súng đã nổ ra.
Yến Hoài nhìn vào đồng hồ đo, mười tám giây hai mươi hai khắc, 100 vòng!
Yến Hoài sửng sốt, bản lĩnh của anh ấy, gọi là một tay thiện xạ không quá đáng chút nào. . . . . .
"Như thế nào? Anh nói, anh sẽ không thua, chúng ta ngang tài ngang sức rồi!" Khấu Kiệt nói với giọng rất nhẹ nhàng, đặt khẩu súng xuống.
Nhưng, trong lòng Yến Hoài rõ ràng hơn ai hết, anh ấy thắng, thắng ở thời gian.
"Là anh thắng." Yến Hoài vẫn nói ra: “Bản thân anh rõ hơn cả."
"Chúng ta chỉ so với nhau về vòng đếm, cũng không có so thời gian." Khấu Kiệt nhún vai một cái: "Nhưng, nếu như em muốn đồng ý làm cho anh một chuyện, thì đó chính là, anh muốn đi cứu ba mẹ nuôi cùng với em."
"Không thể!" Yến Hoài một mực từ chối.
"Không thể?" Khấu Kiệt đặt khẩu súng bắn tỉa trên bàn: “Tại sao?"
"Em, thật sự không biết nên giải thích làm sao, bởi vì, rõ ràng là không giải thích được, anh không biết những người kia hung ác đến mức nào đâu!” Yến Hoài xoay người, đưa lưng về phía Khấu Kiệt. Tuy rằng ở thành phố D cô có thể làm cho hai phái hắc bạch vừa nghe danh đã sợ vỡ mật, nhưng mà đó đều dựa vào những thủ đoạn tàn nhẫn nhuốm mùi máu tanh mới có thể khống chế được tất cả. Nếu như không dùng đến những thủ đoạn ấy, cô tuyệt đối không thể nào có chân ở thành phố D này. dien dan le quy don, QA.
"Vậy em đã từng nghe qua quân đoàn Nguyệt Sát hoạt động rất sôi sổi ở khu vực Bắc Mỹ chưa?” Khấu Kiệt xoay mặt của cô lại, để cho cô nhìn kỹ vào mình.
Quân đoàn Nguyệt Sát? Nghe nói là một biệt đội chỉ do ba mươi cô gái trẻ tạo thành, và những cô gái kia căn bản cũng không giống như con người bình thường, chỉ biết thi hành nhiệm vụ. Tuy nhiên, chưa bao giờ trông thấy người lãnh đạo của bọn họ xuất hiện, còn khi đi thi hành nhiệm vụ thì sự phối hợp ăn ý của bọn họ phải nói là không chê vào đâu được!
"Anh là người lãnh đạo?" Yến Hoài đặt nghi vấn.
"Anh là người thâu tóm.” Khấu Kiệt cười cười: “Không hoàn thành được nhiệm vụ, anh chỉ còn cách kết thúc mạng sống của bọn họ.” Dứt lời, bên trong ánh mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn.
"Nhưng, mới gần đây anh điều động bọn họ đến Đông Nam Á, bởi vì, hiện giờ tại nơi đó có một trùm buôn lậu thuốc phiện cực kỳ ngạo mạn đang hoành hành, anh nghĩ, nó có liên quan đến em?”
"Không." Yến Hoài lắc đầu một cái: “Em chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với việc buôn lậu thuốc phiện."
"À, vậy thì cảm thấy hứng thú đối với thứ gì?" Khấu Kiệt ngồi hẳn lên mặt bàn, dường như nhắc đến chủ đề này thì tâm tình rất tốt.
“Súng ống đạn dược." Yến Hoài cười cười: “Khẩu súng bắn tỉa này cũng là một thành phẩm mà em giành được ở khu vực Đông Nam Á. Như thế nào, vẫn còn dễ dùng chứ?"
"Xúc cảm không tệ." Khấu Kiệt nhếch miệng: “Dùng vẫn còn tốt."
"Kỳ thực thì anh rất muốn hỏi điều này, rốt cuộc Triều Trạch có lai lịch như thế nào, anh đã từng điều tra qua. Tuy rằng ở thành phố D hắn mượn danh nghĩa là công ty kinh doanh, nhưng, anh phát hiện, ở khu vực Tây Nam, hay thậm chí là cả Tam Giác Vàng, hắn đều rất ngông cuồng."
"Không sai, hắn buôn lậu thuốc phiện, hơn nữa, em đã từng hợp tác với hắn." Ngược lại Yến Hoài khá thẳng thắn.
"Ha ha, không có việc gì, bà xã của anh chính là mạnh mẽ như vậy.” Khấu Kiệt gật đầu một cái, đôi mắt lóe lên vầng sáng tán dương, điều này trái lại khiến cho Yến Hoài có chút ngượng ngùng. Thử hỏi xem, một người là thị trưởng, khụ khụ, nhưng sau lưng lại là một thủ lĩnh của bọn tội phạm. . . . . . Nhỡ sau này có người vạch trần sự thật, tội ấy, có thể sẽ bị xử bắn?
"Anh sẽ bảo anh em của Hoa Long bang ở thành phố D giúp đỡ em. Hơn nữa, anh còn có một người anh em ở thành phố D, là một trong tứ đại cuồng long . . . . . ."
"Đinh linh linh, đinh linh linh. . . . . ." Hai tiếng chuông reo lên dồn dập.
"Có người đến đây!" Yến Hoài nhất thời cảnh giác cao độ: "Chúng ta lên trên nhanh đi.”
"Ừ." Khấu Kiệt gật đầu một cái.
Hai người nhanh chóng nhấc chân đi, chẳng mấy chốc đã quay trở về bên trong phòng ngủ của Yến Hoài.
Yến Hoài nhìn vào mắt mèo, trông thấy Khấu Tử Liên đã tới.
"Muốn cho cô ta đi vào không?” Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt: “Hai anh em nhà anh, đúng là như hình với bóng."
Khấu Kiệt nhíu mày: "Không gặp."
Nhưng, ngay lúc này, Khấu Tử Liên đã kêu lên từ ngoài cửa: “Anh ơi, mẹ về nhà rồi, anh cũng không trở về sao?"
Khấu Kiệt sững sờ, Tần Liễm? Nhưng, có liên quan gì đến mình!
"Cút!" Khấu Kiệt nói vọng ra ngoài cửa: “Thế nào, mẹ không còn tiền, liền hiểu ra là phải trở về à?”
"Bà ấy bảo muốn gặp anh, dẫu sao chúng ta cũng là người một nhà, mẹ mang về rất nhiều thứ, đều dành hết cho anh."
"Không hám của lạ!" Khấu Kiệt lạnh lùng trả lời.
Yến Hoài nhìn anh: “Người cô ta nói đến là mẹ anh?"
"Không cần để ý." Khấu Kiệt xoay người rời đi, trở lại trong phòng khách, cũng không quản bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng, vừa lúc đó, điện thoại di động của anh chợt vang lên.
Trên màn hình, hiện rõ tên người gọi là Tần Liễm.
Khấu Kiệt có hơi chần chừ, điện thoại di động đang nằm trong tay của mình, vang lên tiếng chuông, có cả chế độ rung, nhưng mà, vẫn không thôi do dự.
Yến Hoài cầm lấy điện thoại di động: “Hoài" Khấu Kiệt vừa mới gọi xong, Yến Hoài đã ấn xuống phím màu xanh lá cây và mở chế độ đặt loa ngoài.