Quay đầu lại nhìn thấy Yến Hoài, cô mở miệng: "Làm thức ăn xong rồi."
"Ừm!" Khấu Kiệt gật đầu một cái, nghĩ muốn ăn cơm.
Ở trên bàn cơm, hai người cũng không nói với nhau câu nào, chỉ lẳng lặng ăn.
Bây giờ có rất nhiều vấn đề đặt ngay trước mắt, mấu chốt là làm sao để giải quyết từng vấn đề một.
Yến Hoài nhẹ nhàng rót một ly rượu XO cho Khấu Kiệt, có lần nghe anh nói qua, anh ‘ngàn chén không say.’
Khấu Kiệt cầm lấy ly rượu, rót vào trong miệng.
Đặt ly rượu xuống, tiếp tục ăn.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng, một chai XO hết sạch.
"Ngày mai chúng ta đến thành phố S, chuyện này sẽ không thay đổi." Dứt lời, Khấu Kiệt tiếp tục: “Ba ngày sau, anh sẽ cho người thay thế vị trí của em, để em đi đến thành phố D, anh sẽ tiếp tục cho người
đi cùng.”
“không được, em có thể đi một mình, hơn nữa, em cũng có thủ hạ của em.” Yến Hoài cau mày, nhìn gương mặt đỏ ửng của Khấu Kiệt.
“E rằng thủ hạ của em đều đã bị Triều Trạch thâu tóm trong tay rồi.”
“không phải hắn ta đã bị ném xuống biển rồi sao?” Yến Hoài nhìn anh chằm chằm, Thương Tuy Ý cũng ít có ác lắm, đánh người phải đánh đến gần chết rồi mới vứt xuống biển làm mồi cho cá.
“Hừ, không ngoại trừ tính huống chưa chết, bằng không, làm sao thân phận Đoạn Hoàng của em lại bị bại lộ?” Khấu Kiệt ngẩng đầu lên, nhìn Yến Hoài.
“Ừ.” Yến Hoài vội vàng chuyển sang chủ đề khác: “Bây giờ việc cần phải làm chính là, không phải anh nên đi gặp mẹ của mình một chút ư?”
“Đừng đề cập đến chuyện này với anh.” Khấu Kiệt lắc đầu một cái, cho một miếng thịt vào trong miệng.
Yến Hoài yên lặng ăn cơm, không nói gì.
Nhưng, liếc nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ đêm.
Mà để đến được sân bay, ở khu vực ngoại thành cần đến hơn một giờ lái xe, đoàn chừng hiện giờ Tần Liễm đã lên đường rồi!
“Kể cho anh nghe một chuyện xưa?” Yến Hoài mở miệng.
“nói.”
“Có một cô bé, từ nhỏ đã sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, nhưng đến một ngày, cả nhà của cô bé ấy bị tàn sát! cô bé phải trải qua cuộc sống ở cô nhi viện suốt năm năm trời, đêm nào cô ấy cũng tự nhủ rằng phải trả thù cho ba mẹ của mình, thế nhưng, chỉ biết khóc mỗi khi tỉnh lại mà thôi. Cuối cùng cũng đến một ngày, có một đôi vợ chồng muốn nhận nuôi cô bé ấy, làm cho cô bé cảm nhận được cái gì gọi là tình thương của cha, thế nào gọi là tinh thương của mẹ, đây là điều đáng quý biết nhường nào!”
“Nếu như xưa kia không có hai người cha mẹ nuôi ấy, đoán chừng cô bé đó sẽ phải trải qua cả đời trong cô nhi viện, mãi mãi đắm chìm trong cơn ác mộng kinh hoàng của mình.”
“Xin lỗi em.” Khấu Kiệt nhẹ nhàng lai đi dòng nước mắt chảy ra từ khóe mi của Yến Hoài.
“Em chỉ muốn anh hiểu rằng, kỳ thực thì, tình thương của cha mẹ, cả đời này chỉ đến một lần, phải quý trọng.” Yến Hoài cười khổ một cái: “Đây chính là nguyên nhân vì sao mà bằng mọi giá, em phải đi cứu cha mẹ nuôi.”
Khấu Kiệt uống hết một ngụm rượu vang cuối cùng, đứng lên: “Anh đi một chút rồi sẽ trở lại.”
“Em đi với anh.” Yến Hoài đưa tay, cầm lấy chiếc áo khoác ở một bên, khoác lên vai anh.
Khấu Kiệt đặt một nụ hôn lên trán của Yến Hoài, nắm lấy tay cô, cùng nhau đi ra ngoài.
***
“Tần Liễm đâu?” Khấu Kiệt vừa mở cửa xe, liền hỏi mấy người giúp việc bên ngoài. Từ nhỏ Khấu Kiệt đã quen với việc gọi thẳng tên của mẹ mình như thế, mà Tần Liễm cũng không trách chút nào, ngược lại rất vui vẻ.
Người chạy ra đón liền nói: “Phu nhân đã rời đi.”
“Bao lâu?”
“Nửa giờ trước đó.”
Khấu Kiệt nhìn đồng hồ đeo tay, mười một giờ mười sáu phút khuya.
Vừa mở cửa xe ra, lập tức chui vào.
“Đến sân bay đi!” Yến Hoài nói.
Còn Khấu Kiệt đã khởi động máy, lái xe.
Những ánh đèn chung quanh rất đẹp, thắp sáng cả khu vực Hoa Long về đêm, cũng sưởi ấm trái tim của mỗi người, ít có nhiều có, sáng có tối có.
Khấu Kiệt lái xe rất nhanh, mà Yến Hoài cũng không nói gì, chỉ nhìn vào bóng đêm, rồi lại nhìn đồng hồ.
cô biết, anh muốn gặp bà ấy, dẫu sao cũng đã mười lăm năm rồi, thật sự là một khoảng thời gian rất dài, hơn nữa, chia tay đêm nay, không biết bao giờ mới có thể gặp lại.
Xe vừa dừng lại, hai người liền chạy thật nhanh vào phòng chờ.
Thế nhưng, nơi ấy nào còn bóng dáng của người mẹ trong trí nhớ nữa?
Khấu Kiệt nhìn quanh, cũng rảo mắt rà soát khu vực chu vi một lần, vẫn không thấy đâu, không thể làm gì khác hơn là lại chuyển hướng sang chỗ khác.
Vẫn không có.
Khấu Kiệt chợt cảm thấy hoảng hốt trong lòng, nhưng, có một bàn tay nhỏ bé đã đặt vào tay anh, nắm thật chặt.