Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 98: Đại kết cục (3)



Yến Hoài nhìn những người trước mặt mình, áo cưới đã cởi lúc trên xe, thì ra, bên trong chính là một bộ trang phục, cô đã chuẩn bị tất cả thỏa đáng! Lần này cô muốn hốt hết tất cả bọn người kia!

Cây súng trong tay Yến Hoài như có sinh mệnh, chỉ cần Yến Hoài muốn người nào chết thì người đó sẽ chết!

Lúc này, Vân Khoáng và Diệp Phương Hoa đã mang người đến, lập tức có người đọ sức trên cảng, mà có rất nhiều người không ngừng đến từ bốn phương tám hướng, tất cả đều đi về phía này.

Khấu Đức mang theo quân bao vây xông vào chỗ này, đây là cơ hội để diệt trừ đội buôn lậu lớn nhất thành phố.

Bên kia, Khấu Kiệt mang theo người của mình, bắn nhau với kẻ địch.

Triều Trạch nâng kính nhìn lên mặt biển, hình như có người ở phía trước!

“Là Liêu tiên sinh!” Người bên cạnh hô.

Triều Trạch nhíu mày, bỏ kính ra. Ông ta tới làm gì? Không phải muốn giết sạch bọn họ sao? Chẳng lẽ lại thay đổi? Hừ! Đợi đến khi ông ta tới thì tất cả đều bị giết hết! “Cút! Lập tức tiêu diệt bọn họ cho tao!” Triều Trạch quát người trước mặt.

Thấy thủ hạ tản ra khắp nơi, Triều Trạch nhảy lên một con thuyền khác, trong tay nắm điều khiển từ xa, mà trước ngực đeo một cái kính, thoáng xoay tay lái, lái đi nơi khác.

-----

“Hoài tử, lên!” Vân Khoáng hô lớn với Yến Hoài đang đo sức, Yến Hoài đẩy người chết ở trước mặt mình, hô lên: “Làm sao vậy cha?”

Vân Khoáng nhìn Yến Hoài dính đầy máu trên người, trong lòng khẽ giật mình, ông không ngờ con gái mình lại biến thành thế này, còn hung ác hơn cả ông!”

“Đi lên, bây giờ chúng ta đi một chỗ khác, đi tìm Tần Liễm.” Vân Khoáng nhìn cô, sau đó lại nhìn tình hình chém giết trên bến tàu, đồng thời cũng nhìn thấy có cảnh sát và quân đội đều tham gia vào trận này, ông không cần phải để Yến Hoài mạo hiểm!

“Brazil sao?” Yến Hoài nhìn Vân Khoáng, nhẫm một chân lên thuyền: “Nhưng, mấy người Khấu Kiệt vẫn còn ở bên kia!”

“Chúng ta bây giờ sẽ đi giúp bọn họ. Ở đây giao cho cảnh sát là được.” Vân Khoáng hô, mà Diệp Phương Hoa đã khởi động máy, chạy qua một bên khác.

Liêu Ngải ở phía xa nhìn lên đất liền, ra lệnh ngoài trừ Yến Hoài thì không buông tha cho một ai, điều này làm cho những thủ hạ kia cũng cảm thấy kỳ quái. Không phải nói rằng giết hết mọi người sao? Đặc biệt là, nhất định phải giết chết Yến Hoài và Khấu Kiệt, nhưng sao bây giờ lại thay đổi?

Liêu Ngải đi vào trong buồng lái: “Cút!” Một viên đạn giết cả tên lái thuyền, sau đó chính mình lái về phía mấy người Vân Khoáng vừa đi.

Chung quanh đều là tiếng đấu súng, Liêu Ngải nhìn những thứ này, khóe miệng càng cứng lại, xung quanh bến tàu đều là bom, chỉ cần ông ta ấn nhẹ một cái thì tất cả đều hóa thành tro tàn, cái này ông ta định chờ tới một thời gian nhất định, sau đó sẽ ở trên đảo nhỏ của mình ấn nhẹ một cái, có thể nhìn thấy tất cả những người này để hóa thành tro tàn. Nhưng, Yến Hoài đang ở đây! Ông nhất định phải đem Yến Hoài trở lại, sau đó đào tẩu, rồi mới có thể ấn cái nút màu đó!

Con đàn bà đáng chết! Liêu Ngải đánh mạnh một quyền lên ghế, cái ghế lập tức vỡ tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.