Tiểu Trí từng nghe Hạ Cầm cùng một người bạn nói chuyện phiếm, khi đề cập tới phụ nữ sinh
non phải đặc biệt cẩn thận chăm sóc, nếu như chăm sóc không chu đáo,
rất có thể sẽ dẫn tới ốm đau cả đời, kể từ khi biết Chiêu Đệ sinh non,
Tiểu Trí đối đãi cô giống như là đồ sứ dễ vỡ.
Anh từng nghe nói sinh
non giống như sinh đứa bé phải ở cữ giống nhau, cho nên còn cố ý bảo Hạ
Cầm giúp anh mua CD chăm sóc sản phụ ở cữ, nhưng lại sợ Chiêu Đệ thấy
trên bìa CD có hình mấy em bé sẽ nhớ tới em bé bị mất, sẽ đau buồn, cho
nên còn cố ý xé toang tất cả bìa đĩa, để CD trong vỏ bọc nhạc khúc dương cầm, thừa dịp lúc Chiêu Đệ đang đọc sách hoặc là tắm liền len lén coi.
Hạ Cầm sợ Tiểu Trí không hiểu chuyện, cùng Chiêu Đệ làm chuyện không thích hợp khi thân thể cô còn chưa khôi phục, nếu như Chiêu Đệ hiểu biết
chuyện này, bà cũng không cần làm điều thừa dặn dò cái gì, nhưng nhìn
dáng vẻ Chiêu Đệ u mê, cho nên bà chỉ có thể thừa dịp lúc Chiêu Đệ không có ở đây, gọi Tiểu Trí tới phòng mình đỏ mặt dặn dò một phen, khi nói
bà không dám nhìn ánh mắt của Tiểu Trí, chỉ sợ đứa nhỏ này không tim
không phổi hỏi bà tại sao không thể, vậy thì bà biết giải thích thế nào.
Cũng may, Tiểu Trí sau khi nghe Hạ Cầm dạy bảo xong, chỉ hỏi một câu, "Có
phải như thế thì Chiêu Đệ sẽ nhanh bình phục?" Khi Hạ Cầm gật đầu một
cái, Tiểu Trí cũng không hỏi gì nữa, chỉ bảo đảm tuyệt đối sẽ không làm
chuyện ân ái.
Đối với thay đổi của Tiểu Trí, dĩ nhiên Chiêu Đệ đều
nhìn thấy, đồ ngốc này tự cho là giấu rất kỹ, nhưng luôn lộ ra bất ngờ ở chỗ như vậy.
Nói ví dụ, lúc trước, anh mặc dù dậy sớm hơn cô một
chút, cũng sẽ giúp cô làm chút chuyện vặt như chuẩn bị nước xúc miệng,
rửa mặt, nhưng khi chuẩn bị nước thì trực tiếp lấy nước lạnh từ vòi,
nhưng bây giờ anh sẽ không chuẩn bị nước lạnh như vậy nữa, anh luôn rời
giường thật sớm, chuẩn bị một ly nước sôi nóng đến bỏng , căn tốt thời
gian, để khi cô bắt đầu rời giường đánh răng có thể có một ly nước ấm
vừa vặn.
Nói ví dụ lúc trước khi tắm, đều là cô trực tiếp vào phòng
tắm hoặc ngồi trong bồn tắm ngâm nước tắm, nhưng kể từ khi biết thân thể cô vẫn chưa hoàn toàn phục hồi, Tiểu Trí liền bỏ qua bồn tắm, không để
cô tắm trong đó, hỏi anh tại sao? Anh sẽ có bộ mặt phớt tỉnh nói, ngồi
tắm không tốt với thân thể cô, nhất định phải đứng tắm, nhưng đứng tắm
anh lại không cho cô cứ như vậy tắm.
Không biết Tiểu Trí tìm được một lô chậu nhựa xấu xí từ nơi nào, mỗi lần tắm anh sẽ đi phòng bếp dưới
lầu bê lên một chậu nước nóng, sau đó sẽ đổ vào một chậu nước lạnh trung hòa nhiệt độ, vào lúc cô tắm rửa, anh còn phải đứng ở bên cạnh điều
hành, chỉ sợ cô làm gì đó tạo thành tổn thương đối với thân thể
Chiêu Đệ không phải lần đầu tiên trần truồng trước mặt Tiểu Trí, nhưng khi
tắm bị nhìn chằm chằm như vậy, toàn bộ hành trình bị nhìn đến cùng, rốt
cuộc xấu hổ, hơn nữa nhiều lần cô từ khóe mắt thấy Tiểu Trí, cũng có thể nhìn thấy chỗ kín chống lều thật cao còn có khuôn mặt đỏ ửng, thế nhưng người đàn ông này tình nguyện khó chịu như vậy, nhưng lại muốn mỗi ngày kiên trì giám sát cô tắm.
Ba phen mấy bận, chi tiết cuộc sống phong
phú thay đổi, Chiêu Đệ muốn làm bộ như không biết không phải là chuyện
dễ dàng, hơn nữa có rất nhiều chi tiết cô thấy không hiểu, nói ví dụ lúc ngủ, Tiểu Trí có thể ôm cô, đưa tay xoa bộ ngực của cô, mới đầu cô cho
là Tiểu Trí cần phương diện này, nhưng cô lại nhớ Hạ Cầm đã nói trong
vòng một tháng kiêng kỵ không thể sinh hoạt vợ chồng, thật là tình thế
khó xử.
Từ đầu tới đuôi Tiểu Trí cũng chỉ chuyên tâm xoa nắn, cũng
không làm động tác nào khác, kể cả cô bởi vì đau lòng, muốn lấy tay giúp anh giải quyết, cô có thể cảm thấy rõ ràng Tiểu Trí kích động, nhưng
anh lại kéo tay của cô trở về, mặt nghiêm nghị cùng cô nói: "Tiểu Trí
không làm đâu." Nói giống như cô mới là người chưa thỏa mãn dục vọng.
Sau đó không lâu Chiêu Đệ trong lúc vô tình phát hiện đĩa CD bị Tiểu Trí cố ý dấu diếm.
Xế chiều hôm nay ánh mặt trời vừa đứng, Tiểu Trí vốn nằm ở trên ghế dựa
xem đĩa diễn tấu, có thể bởi vì gần đây hơi mệt, xem một chút liền ngủ
mất, Chiêu Đệ lấy tấm thảm nhẹ đắp trên đùi mà Tiểu Trí yêu cầu cô nhất
định phải mang nhẹ nhàng đắp lên người Tiểu Trí, xoay người chuẩn bị trở về chỗ ngồi, chợt phát hiện trong khe đệm ghế dựa có một đĩa CD.
Chiêu Đệ nhớ cái đĩa này, gần đây Tiểu Trí đi tới đâu cũng mang nó, mỗi lần
khi cô xem sách ngẩng đầu nhìn Tiểu Trí, cũng đều nhìn thấy anh cầm cái
vỏ đĩa này.
Chiêu Đệ nghĩ không biết là khúc nhạc gì có thể hấp dẫn Tiểu Trí như vậy, thường xuyên xem đĩa CD này.
Với lòng hiếu kỳ, Chiêu Đệ rút đĩa ra, trở lại chỗ ngồi liền đặt vào ổ đĩa
máy vi tính, sợ ảnh hưởng đến Tiểu Trí nghỉ ngơi, cô còn cắm ống nghe.
Lẳng lặng xem xong toàn bộ cuộn phim, Chiêu Đệ chỉ cảm thấy vừa buồn cười
vừa cảm động, lúc hai cảm giác giao thoa lại mơ hồ có điểm chua xót,
buồn cười với Tiểu Trí y dạng họa hồ lô (*vẽ hình vật có sẵn), dù sao
cái đĩa này cũng nhằm vào phụ nữ ở cữ, cho nên có một chương chuyên dạy
xoa bóp vú như thế nào để kích thích sữa tiết ra, bây giờ cô đẻ non, ở
đâu ra sữa tươi, khi nào cần anh xoa bóp mỗi tối.
Chiêu Đệ cảm động
có lẽ là vì Tiểu Trí y theo CD dạy mà làm, gần như một chút cũng không
khác, cô rốt cuộc cũng biết tại sao Tiểu Trí không cho cô ngồi ngâm bồn, không cho cô tắm nước lạnh, thì ra bất kể là sinh con hay đẻ non, lúc
này miệng tử cung của phụ nữ đều mở, nếu như ngồi bồn rất dễ dàng bị lây nhiễm vi khuẩn, dẫn đến một loạt bệnh phụ khoa.
Không thể tắm nước
lạnh, vì trong CD có nhắc tới theo dân gian, nhiều người nói, lúc này
xương cốt sản phụ toàn thân đều là mở, nước lã là một điều kiêng kỵ, nếu như vào lúc này chạm nước lã, cho dù là tắm vòi hoa sen cũng sẽ tổn
thương khớp xương. Bởi vì điều này, cho nên dù cô muốn dùng nước lạnh,
Tiểu Trí cũng phải pha nước ấm cho cô dùng.
Chua cay bởi vì Chiêu Đệ
không thể khống chế được nghĩ tới, nếu như cô không mất đi đứa bé, đợi
cô sinh đứa bé ra, khi ở cữ, Tiểu Trí nhất định có thể chăm sóc cô và
đứa bé rất tốt, khi đó dù chăm sóc có vất vả, khổ cực cũng đều là vui
sướng đến từng sợi tóc, nhưng còn bây giờ thì sao? Bây giờ săn sóc này
mang theo lo âu và khổ sở.
Lẳng lặng hít sâu vài cái, nuốt ngược nước mắt trở lại, Chiêu Đệ rút đĩa CD ra, lại nhét trả về khe hở đó, nếu như Tiểu Trí không muốn cô bởi vì nhìn thấy đĩa CD nhớ đến em bé mà khổ sở, cô sẽ làm bộ như cái gì cũng không biết, cô không muốn uổng phí tâm tư
của Tiểu Trí.
Mấy ngày trước Chiêu Đệ mới nghi ngờ thân thế bối cảnh, hoàn cảnh lớn lên
của Lý Tư, không ngờ, không bao lâu sau, tất cả nghi vấn của cô đều được giải đáp.
Thì ra là, Trần Chung vừa trở về thành phố W, phát hiện Lý Tư bố trí thế lực trong công ty, cái này không thanh trừ không biết,
khi mới phát hiện, mặc dù ông biết Lý Tư có ý đồ và dã tâm, nhưng lại
đánh giá thấp thủ đoạn của hắn, xem ra từ lâu Lý Tư đã coi Trần thị trở
thành vật trong túi, cho nên khi thấy Trần Chung có ý giao quyền lợi cho Chiêu Đệ thì phản kháng kịch liệt.
Hầu như Lý Tư ở mỗi bộ phận đều
đặt mấy tâm phúc nằm vùng, cũng may còn chưa có ra hồn, Trần Chung tốn
thời gian dài từng bước tiến hành quan sát cùng đàm thoại, một số có
năng lực nổi bật, hơn nữa những người này cũng không trung thành với Lý
Tư, ông đang nghĩ về sau có thể vẫn dùng họ được, dù sao dạo này, rất
nhiều nhân viên có lợi là theo, độ trung thành không cao, chỉ cần những
người này có năng lực, ông sẽ xem xét cất nhắc.
Nhưng những điều này
đều nói sau, hiện tại cũng không thể dùng những người này. Bây giờ,
Trần Chung tiến hành điều chuyển những người này, thấy không được thì
giáng chức, trên căn bản là điều động cùng cấp, thậm chí có khi còn
thăng chức, nguyên nhân thay đổi chức vị không phải trừng phạt mà muốn
cho bọn họ đến một hoàn cảnh hoàn toàn mới phải thích ứng và cạnh tranh, như vậy sẽ làm cho bộ phận đó không có chuyện gì xảy ra, để ông có thời gian chuyên tâm đối phó với Lý Tư.
Ngày thứ hai khi Trần Chung tới
huyện Anh Sơn thì Lý Tư liền gọi điện thoại tới từ chức, bởi vì Lý Tư
vào lập nghiệp sớm, lúc ấy cũng không có gì là cạnh tranh nghề nghiệp
hay điều lệ bảo mật, cho nên Trần Chung cũng không có biện pháp ngăn
chặn Lý Tư cạnh tranh ở cùng ngành với ông, thậm chí lợi dụng lúc đang
còn ở công ty tích lũy các mối giao thiệp giúp hắn khai thác thị trường
Hơn nữa lúc ấy tình hình Chiêu Đệ và Tiểu Trí cũng không tốt, Trần Chung
đâu còn lòng dạ đối phó Lý Tư, chỉ nhờ lão Đặng giúp một tay lưu ý từng
cử động của Lý Tư, đợi ông rảnh tay sau đó mới nghĩ biện pháp.
Khi
Trần Chung trở lại thành phố W , nhìn thân thể Chiêu Đệ cùng Tiểu Trí
mỗi ngày một tốt hơn, hơn nữa bên cạnh còn có Hạ Cầm canh chừng, ông
cũng liền buông tay chân ra đi làm chuyện của mình.
Bên này chỉnh đốn ở công ty, bên kia ông cũng cho người cẩn thận đi điều tra bối cảnh gia đình của Lý Tư, lúc ban đầu, ông vẫn cho rằng gia đình Lý Tư rất đơn
giản, có khả năng là gia đình bình thường, chủ yếu sống dựa vào tiền
lương, nhưng sau khi thấy Lý Tư nhiều thủ đoạn kịch liệt như vậy, ông
không thể không đi điều tra tìm hiểu rõ lần nữa, không phải là vì để bắt được nhược điểm gì để đối phó Lý Tư, Trần Chung ông cũng không phải là
người hèn hạ như vậy, mà do chỉ có biết tất cả bối cảnh của Lý Tư, mới
có thể phân tích tình tình, hành động tiếp theo của hắn, về sau khi
"giao chiến", cũng mới có thể biết người biết ta.
Khi ông nhận được
tài liệu điều tra về Lý Tư, nhìn tập hồ sơ thật dầy, chân mày không tự
chủ liền nhíu lại, Lý Tư mới có mấy tuổi, nếu quả thật như hắn nói lúc
trước là gia đình đơn giản, lý lịch của hắn cũng đơn giản, thì tài liệu này làm sao lại dày như vậy, hiển nhiên trước kia hắn che giấu rất
nhiều.
Trần Chung dùng thời gian một buổi sáng, cẩn thận lật xem từng tờ tài liệu, càng xem chân mày càng nhíu chặt.
Sau khi xem xong, ông thở dài thật sâu, Lỗ Tấn đã từng nói một câu, ‘ai kỳ
bất hạnh, nộ kỳ bất tranh’(* ý nói đến ai đó không tranh giành, không
chịu thua kém mà cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối.), mà giờ đây dùng trên
người Lý Tư, lại muốn đổi lại nửa câu sau, "ai kỳ bất hạnh, giận kia quá tranh"(*ý nói cảm thấy phẫn nộ khi ai đó cứ ra sức tranh giành - quá
tham vọng).
Lý Tư — không, hiện tại phải gọi hắn là Chu Phúc.
Trần Chung nằm mơ cũng không nghĩ tới, bên người mình sẽ xảy ra loại chuyện
như vậy, Lý Tư này, không chỉ có tên là giả, thân phận là giả, trình độ
học vấn là giả, thậm chí ngay cả số tuổi đều là giả, hắn rốt cuộc có cái gì là thật, có lẽ, chỉ có dã tâm cùng với dục vọng với quyền lợi kim
tiền của hắn là thật?
Hắn như bây giờ đều có liên quan với gia đình
của hắn, Trần Chung cũng đã tự hỏi mình, nếu như ông cũng trải qua quá
khứ như của Lý Tư, có lẽ ông cũng sẽ trở thành người giống như Lý Tư bây giờ? nghĩ thật lâu, ông vẫn không có đáp án, nhưng mặc kệ thế đi nữa,
Lý Tư muốn tổn thương người nhà của ông để đổi lấy vinh hoa phú quý cho
hắn, ông sẽ không cho phép.
Ban đầu khi tuyển mộ Lý Tư, không, phải
là tuyển mộ Chu Phúc, Trần Chung cũng phỏng vấn về hoàn cảnh gia đình
của hắn, nhưng khi phỏng vấn, cũng chỉ là lựa chọn phương thức một hỏi
một đáp, ai cũng đều rõ ràng là chẳng ai lại đi điều tra lai lịch gia
đình thí sinh.
Sau nữa, khi Trần Chung còn đang do dự không biết có
nên cố ý bồi dưỡng Chu Phúc hay không, ông cũng từng có lúc vô tình gặp
cha mẹ của Chu Phúc, cha mẹ của Chu Phúc nhìn qua cũng là người bình
thường, nhờ vào lần chạm mặt này, cha mẹ Chu Phúc cho ông ấn tượng rất
tốt, cho nên ông cuối cùng mới hạ quyết tâm, vun trồng người thanh niên
này, bởi vì Trần Chung tin tưởng gia đình là quan trọng nhất, thực tế
được gia đình tốt giáo dục thì đứa trẻ trưởng thành cũng sẽ không đến
nỗi nào.
Thật ra thì, với kinh nghiệm dạn dày, Trần Chung nghĩ rằng
thời gian mình có thể điều hành công ty cũng không còn nhiều. Nguyên
nhân chủ yếu chọn Chu Phúc là bởi vì hắn và Tiểu Trí tuổi xấp xỉ nhau,
một công ty đổi người phụ trách thường xuyên cũng không phải một chuyện
tốt, những thứ khác không nói, chỉ riêng chính sách trước sau không
thống nhất, điểm này mà nói, cũng rất bất lợi. Nhưng một khi vun trồng
Chu Phúc thành công, hắn có thể ở cương vị người phụ trách ít nhất cũng
phải được ba bốn mươi năm, theo như năng lực của Chu Phúc biểu hiện lúc
ấy, ba bốn mươi năm dù là công ty không có mở rộng phát triển chút nào,
nhưng duy trì lời vẫn là có thể, chỉ cần có lời, cuộc sống của Tiểu Trí
sẽ được bảo đảm, mặc dù ông cũng sẽ để lại cho Tiểu Trí những tài sản
khác, nhưng chung quy có thể lấy hoa hồng ở công ty, khiến người ta cảm
thấy thực tế hơn.
Nhưng bây giờ nhìn báo cáo trong tay, Trần Chung
xác định lúc ấy cha mẹ của hắn nhất định là giả, mà lần vô tình gặp gỡ
đó không nghĩ cũng biết là đã có dự mưu sẵn.
Gia đình Chu Phúc từ đầu đến cuối đều là bi kịch, bắt đầu từ khi mẹ hắn
trải qua giới thiệu mai mối quen biết cha hắn, từ đây cũng đã bắt đầu
màn mở đầu cho bi kịch này.
Cha Chu Phúc có diện mạo anh tuấn, hơn
nữa có công việc tốt, điều này trong mắt của người nào cũng đều là rể
hiền ai cũng muốn có, tuy thế nhưng anh ta đã hơn 30 tuổi còn chưa kết
hôn, theo như người giới thiệu nói, người trẻ tuổi coi trọng sự nghiệp,
sau khi tốt nghiệp đại học liền một lòng một dạ muốn gây dựng cơ nghiệp, tính tình lại hướng nội, cho nên vẫn chưa có đối tượng kết hôn.
Vì
vậy, sau một phen giới thiệu, phía bên nữ cảm thấy rất thích, đâu còn ai ghét bỏ nghi ngờ về anh ta? Không bao lâu nhà họ Chu liền lấy lý do
tuổi tác bên trai lớn, trưởng bối trong nhà vội vã muốn bồng cháu, thúc
giục đàng gái kết hôn. Do vậy, mẹ của Chu Phúc mới biết cha của hắn
không bao lâu đã tiến tới kết hôn.
Lúc kết hôn, nhà họ Chu cũng
không tổ chức lớn, chỉ mời mấy người thân thích xúm lại ăn một bữa cơm.
Vốn là nhà mẹ đẻ của mẹ Chu Phúc có phê bình kín đáo, bình thường đều
phải tổ chức tiệc cưới, đặc biệt kết hôn là việc lớn trong đời, coi như
điều kiện gia đình không tốt, dù phải vay tiền cũng muốn tổ chức náo
nhiệt một phen, huống chi nhà họ Chu rất giàu có, mà cha của Chu Phúc
cũng có công việc với thu nhập cao. Nhưng nhà họ Chu lại lấy lý do thời
gian gấp vội vàng không kịp chuẩn bị như vậy cũng quá qua loa đại khái
rồi, nhưng sau đó lại đưa nhà gái một khoản tiền mừng rất lớn, nói rằng
bởi vì tiệc rượu nhà họ Chu quá đơn sơ nên áy náy, cảm thấy rất có lỗi
với thông gia, nên bồi thường cho họ.
Nhà họ Chu như vậy nên chuyện
không vui nho nhỏ rất nhanh được hóa giải, dù sao cũng đã kết hôn, gây
chuyện không vui không phải con gái mình ở nhà chồng sẽ khó sống sao?
Sau khi kết hôn mẹ của Chu Phúc liền phát hiện chồng của mình không có nhu
cầu với chuyện trên giường, theo đạo lý, đàn ông đã hơn 30 tuổi, cho tới bây giờ chưa từng có bạn gái, giờ mới vừa kết hôn, tân hôn yến nhĩ(1),
một đêm bảy lần cũng không phải là quá, nhưng một tuần lễ anh ta cũng
không có lấy một lần, mỗi lần đều không tình không nguyện, bộ dáng như
cố hoàn thành nhiệm vụ. Hơn nữa đêm anh ta thường không về ngủ, hỏi anh
ta đi đâu, đều nói là trong công ty có chuyện không kịp bắt xe về, cho
nên chỉ có thể ở lại công ty tăng ca.
(1) Tân hôn yến nhĩ (新婚燕尔): vốn để chỉ người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ oán trách chồng lại lấy vợ mới
cùng nhau vui vẻ, về sau lại dùng làm từ chúc mừng tân hôn, hình dung
thời gian tân hôn vui vẻ.(may nhờ tìm được giải thích trong chuyện Đặc
công thái tử phi bên nhà Minh nguyệt gia trang- thanks nha)
Sau này
chân tướng đổ bể ra, mẹ của Chu Phúc mới biết, như thế cũng chỉ là để
tránh phải làm nhiệm vụ? Có lẽ trước mỗi lần lên giường ông bà nội của
Chu Phúc đều phải làm công tác tư tưởng với cha của hắn? Mà lý do công
ty có chuyện, không bắt được xe về phải ở lại công ty tăng ca đều chỉ là nói láo với mẹ của hắn.
Sinh hoạt tình dục ít như vậy, mang thai dĩ nhiên là gian nan. Nhưng cũng may nhà họ Chu cũng không thúc giục, hơn
nữa bụng mẹ Chu Phúc cũng rất cầu tiến, nửa năm sau rốt cuộc thì mang
bầu. Lúc ấy vừa nghe tin tức mang thai, từ sau khi kết hôn, cha của Chu
Phúc lần đầu tiên cười vui vẻ đến vậy. Mẹ của Chu Phúc còn tưởng rằng
với việc có đứa bé, cô rốt cuộc gõ được tâm của chồng.
Từ đó về sau,
cha của Chu Phúc không lên giường một lần nào nữa. Mặc dù mẹ của Chu
Phúc cũng thấy kỳ quái, có lúc bởi vì mang thai cũng sẽ có nhu cầu quan
hệ, nhưng mỗi lần cô nói bóng, nói gió, cha của hắn cũng không chút phản ứng, còn khuyên cô bảo trọng đứa bé là quan trọng, những thứ này về sau có rất nhiều cơ hội.
Mẹ Chu Phúc nghĩ cũng đúng, mình chủ động cũng
quá đáng, mặc dù nói giữa kỳ mang thai sinh hoạt vợ chồng rất an toàn,
nhưng chuyện gì cũng đều có cái vạn nhất, đứa bé này là mình vất vả mang thai, cũng không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cứ thế, cũng
bình an vô sự qua mấy tháng, nhưng mẹ của Chu Phúc ngàn vạn không nghĩ
tới, đúng lúc làm đầy tháng cho đứa bé, khách khứa ngồi đầy trong nhà.
Khi cúng đầy tháng, một thanh niên trẻ tuổi, dáng người thon nhỏ, da
trắng nõn, ngũ quan tuấn tú tìm tới. Mới vừa vào cửa, còn chưa kịp làm
rõ thân phận của người này, anh ta đã rút ra một cây đao cắt cổ họng của mình, lúc ấy mọi người có mặt cũng sợ đến choáng váng.
Cha của Chu
Phúc vốn đang mời rượu mọi người ở bên cạnh mẹ hắn, lập tức ném ly rượu
bỏ chạy tới chỗ người thanh niên trẻ tuổi, từ cổ họng đang không ngừng
trào máu, quỳ gối bên cạnh anh ta, ôm anh ta vào trong ngực, tay run run che cổ họng người đó.
Nhưng động mạch bị đứt, lượng máu phun ra rất lớn, không dễ dàng cầm máu, chỉ thấy máu không ngừng từ giữa ngón tay
của cha Chu Phúc chảy xuống (*quá cẩu huyết đi)
Mẹ của Chu Phúc bị
một màn xảy ra trước mắt hoàn toàn làm cho kinh ngu (*kinh hoàng, ngu
ngốc), trong tiếng xôn xao càng ngày càng tăng của tân khách, cô định
thần lại. Cô lảo đảo đi về phía trước mấy bước, cô cũng sợ máu tươi đầy
đất, nhưng chồng mình khắp người máu tươi còn đang ôm người đó, sao cô
yên tâm để cho anh một mình ở chỗ này.
Nhưng cô mới đi tới gần mấy
bước, liền nghe được người kia thoi thóp, thở hổn hển đứt quãng nói một
câu. Những lời này, làm cho cô trong nháy mắt như rơi xuống vách đá vạn
trượng.
Người kia nói: "Tôi đã nói với anh rồi, nếu như anh phụ tôi, tôi sẽ chết trước mặt anh"
Vừa nghe thấy lời ấy, mẹ của Chu Phúc cũng bởi vì không chịu nổi đả kích mà ngất đi. Cũng may phía sau có người kịp thời đỡ cô, bằng không Chu Phúc mới vừa đầy tháng đang trong ngực cô bị rơi xuống, không chết cũng ngã
thành kẻ ngu.
Buổi tối hôm đó, mẹ của Chu Phúc thật vất vả tỉnh lại.
Đối mặt với chồng ngồi ở đầu giường, môi run lên nửa ngày không nói được một câu. Nếu cô chứng kiến những việc như thế, kết hợp biểu hiện khác
thường trong dĩ vãng của chồng mình còn không biết xảy ra chuyện gì, bảo cô không phải kẻ ngu cũng có chút buồn cười. Chỉ vừa mới nghĩ mấy lần
ân ái, người đàn ông này nhét vào cơ thể mềm mại của cô cái đồ đã từng
nhét vào hậu môn người thanh niên kia, cô liền chán ghét muốn ói.
Mẹ
Chu Phúc hung hăng nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mắt, quả thật
muốn trừng ra một cái lỗ trên người của anh ta, cô muốn nhào tới trước,
cắn xuống từng miếng thịt trên người anh ta, nhưng cuối cùng cô không hề làm gì cả, cũng vậy thôi, cô coi như cắn chết hắn thì sao nào? (*nói
thật mình muốn để là "hắn"thay vì"anh ta" cơ vì anh ta quá đáng hận, lại phù hợp với tâm trạng mẹ Chu Phúc lúc này)
Nhưng người đàn ông này
cũng không định bỏ qua cho cô, anh mở miệng, dùng âm thanh khàn khàn kể
lại chuyện thề non hẹn biển của anh ta và người bị chết.
Mẹ của Chu
Phúc chỉ nghe mấy câu, liền từ trên giường giùng giằng bò dậy, níu lấy
cha của Chu Phúc vừa kéo tóc hắn, vừa tát vừa kêu hắn câm miệng. Nhưng
cha của Chu Phúc bất kể bị tát như thế nào cũng không chịu dừng, cho đến cố sự này kết thúc, hắn mới ngậm miệng lần nữa.
Lúc này mẹ của Chu
Phúc đã đánh đến kiệt sức, cô nằm lỳ ở trên giường, hơi sức để khóc cũng không có, cho dù cha của Chu Phúc ra khỏi phòng lúc nào, cô cũng hoàn
toàn không biết.
Sáng sớm ngày hôm sau, thì có người trong thôn vội
vã chạy tới nhà họ Chu, nói là phát hiện thi thể cha của Chu Phúc trên
ngọn cây ở cửa thôn. Bên cạnh thi thể, dưới tảng đá đè ép một tờ giấy,
bên trong viết "Còn sống không thể gần nhau, chết không dám cùng mộ, tôi không mặt mũi nào gặp em ấy dưới hoàng tuyền, đốt tôi rải xuống biển
thôi."
(*edit xong đoạn này thấy tức chết lên được)
Khi mẹ của Chu Phúc biết nội dung ghi trên tờ giấy này, cô điên cuồng cười ra tiếng,
cô rốt cuộc gả cho loại đàn ông gì, trước khi chết, hắn lo nghĩ không
phải là cha mẹ của mình, không phải là vợ con của mình, mà là người
thanh niên kia.
Lúc ấy chuyện này gây náo loạn rất lớn, gần như là
người người của tám xã trong mười dặm đều biết rõ, hơn nữa mọi người tai nọ truyền tai kia, hầu như là phiên bản gì cũng có.
Mẹ Chu Phúc
không chịu nổi ánh mắt đồng tình của mọi người và lời đồn đãi sau lưng,
mang theo Chu Phúc một thân một mình rời nhà ra đi, mặc dù ông bà nội
Chu Phúc muốn giữ lại cháu nội, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ
nào dám ngẩng mặt trước mặt con dâu từng bị lừa gạt, chỉ một ánh mắt của mẹ Chu Phúc là có thể làm cho bọn họ lộp bộp ngậm kín miệng, không dám
nói thêm một câu.
Mặc dù rời đi đất thị phi kia, nhưng chuyện này vẫn ám ảnh, khốn nhiễu mẹ của Chu Phúc. Cô không có biện pháp trả thù người chết, vậy cũng chỉ có thể hành hạ người sống. Dù sao trên người Chu
Phúc cũng mang một nửa dòng máu của cha, mỗi lần cô thấy đứa con trai
này, trong lòng liền hận đến nghiến răng. Đụng đến chuyện gì mất hứng ở
ngoài liền lấy hắn ra hả giận, hơn nữa mỗi lần đều đánh cho đến thừa
sống thiếu chết.
Một cô gái yếu đuối sống một mình, lại cắt đứt liên
lạc với gia đình, cuộc sống nhiều khó khăn thế nào có thể nghĩ được, đặc biệt là từ khi mẹ của Chu Phúc dính vào nghiện rượu, mua rượu không
phải mất tiền sao? Không còn kế sách nào khác, mẹ của Chu Phúc lấy bán
thân làm nghề.
Bởi vì mặt mũi dáng dấp tốt, cho nên ngay từ đầu buôn
bán ngược lại cũng không tồi, mỗi lần được tiền cũng khá. Cũng không
biết là trong lòng nghĩ gì, mẹ hắn chỉ thích mang theo đàn ông các loại
về nhà, làm chuyện kia trước mặt Chu Phúc.
(*đến lượt bà này điên
rồi, chuyện này cứ từ nạn nhân thành hung thủ, từ đang là người đáng
được đồng tình lại biến thành kẻ đáng giận.)
Lúc nhỏ Chu Phúc cái gì
cũng không hiểu nên không sao. Ngược lại còn vui vẻ, bởi vì mỗi lần như
vậy, mẹ cậu có tiền sẽ cho cậu mua đồ ăn. Có thể theo số tuổi tăng lên,
còn có hàng xóm chung quanh chỉ trích, cậu dần dần không thể dễ dàng để
chuyện như vậy xảy ra nữa. Nhưng mỗi lần cậu tức giận đuổi những người
khách kia đi, mẹ cậu sẽ vừa quất cậu, vừa mắng, nói đều là bởi vì cậu,
cô mới có thể thảm như vậy, đều là bởi vì cậu, cô mới có thể nghèo như
thế.
Chu Phúc bị đánh nên sợ, sau đó cũng không còn dám đuổi khách đi nữa. Có
điều trong đầu thiếu niên đã khắc thật sâu một ấn ký, chính là: không có tiền sẽ phải trải qua những ngày như thế, có tiền, cậu mà có thể thoát
khỏi cái địa ngục này.
Về sau, có một người khách, lúc đầu mẹ của Chu Phúc cũng không biết người đàn ông này còn có tính luyến đồng (*yêu trẻ con thường là bé trai). Đặc biệt thích những bé trai tuấn mỹ cho nên
tìm tới mẹ của Chu Phúc, hoặc là do bởi vì một lần tình cờ nhìn thấy Chu Phúc, nổi lên sắc tâm bèn tìm tới.
Tên đàn ông kia thừa dịp lúc mẹ
cậu đi tắm, ôm Chu Phúc, cởi quần của cậu, Chu Phúc liều mạng giãy dụa,
nhưng miệng bị che, kêu thế nào cũng không ra tiếng. Thấy tên đàn ông
kia nhét "cậu em" của mình vào trong mông cậu, Chu Phúc không biết điều
đó có nghĩa gì, nhưng theo bản năng cậu biết, đây là một chuyện rất bi
thảm, cho nên chưa đến phút cuối cậu vẫn ra sức tiếp tục giãy giụa, phản kháng.
Cũng may, đúng lúc quan trọng, mẹ cậu rốt cuộc tắm xong đi
ra. Cô ta vừa nhìn thấy tình cảnh này, trong đầu hiện lên chuyện cũ
nhiều năm trước. Trước mắt cô ta như không còn là khách làng chơi và con trai nữa mà là chồng cô ta và người thanh niên trẻ tuổi trắng nõn đang
dây dưa, cô ta không chút nghĩ ngợi cầm cây chổi điên cuồng đập lên hai
người.
Chuyện sắp thành lại bị phá hỏng, còn bị đánh như thế, tên đàn ông đó tức đỏ mắt, ném Chu Phúc vẫn còn giãy giụa xuống, xoay người đấm lên người mẹ của Chu Phúc. Chu Phúc vất vả bò dậy từ dưới đất, quần còn chưa kịp kéo, nhìn thấy mẹ bị đánh mặt và cổ đầy máu, cậu không kịp
nghĩ ngợi, nhào lên cắn. Nhưng vì chỉ là một đứa bé còn chưa tới 11
tuổi, làm gì có nhiều sức lực, tên đàn ông chỉ cần vung tay đã hất cậu
văng xa.
Lúc Chu Phúc ngẩng đầu lên, thấy con dao rựa trong phòng
bếp. Cậu bò dậy, không chút nghĩ ngợi liền vọt vào cầm con dao rựa nhằm
người đàn ông kia ra sức bổ xuống
Cậu sợ một nhát không đủ, nhắm mắt
lại dùng hết sức của đôi tay gầy yếu, chém liên tiếp, cho đến khi nghe
thấy tiếng hét chói tai của mẹ cậu, lúc này mới dừng tay.
Cậu mở mắt
nhìn, thấy mẹ cậu co rút ở góc tường, vẻ mặt sợ hãi nhìn cậu, tên đàn
ông kia thì đang nằm trước mặt cậu với máu thịt bầm dập.
Chu Phúc định thần một lát, trước mặt bỗng tối sầm, liền mất đi ý thức.
Chờ cậu tỉnh lại, đã ở đồn công an, tên đàn ông kia đã chết, cậu đã giết
người. Nhưng bởi vì chưa đủ 14 tuổi, cậu cũng không phải chịu hình phạt, theo lý thì phải có người thân quản giáo, nhưng mẹ Chu Phúc bị chuyện
xảy ra làm cho kinh khiếp, tinh thần có chút vấn đề, nên cảnh sát tìm
đến ông bà của cậu. Nhưng trải qua nhiều năm, bởi vì bị chuyện lúc đó đả kích, mấy ông bà già người thì chết, người thì bị bệnh, họ hàng thân
thích vừa nghe nói cậu đã giết người, hơn nữa cha cậu lại chết như thế,
nên cũng không ai muốn nhận nuôi cậu.
Bất đắc dĩ, cậu chỉ có thể tự đi làm kiếm sống.
Từ lúc 10 tuổi đến khi trở thành thanh niên 20 tuổi, hắn gần như cái gì
cũng đã làm qua. Không biết hắn đã trải qua chuyện gì, khi hắn 20 tuổi
thì rời thành phố kia, đến thành phố W, sau khi đến nơi này, hắn từ bỏ
tất cả các thói xấu, ngày ngày chăm chỉ làm việc, thời gian còn lại hắn
tham gia lớp học buổi tối, hắn hoàn toàn thay đổi, hắn đổi tên, tuổi.
Tất cả liên lạc đều cắt đứt.
Chuyện cha của hắn và chuyện giết người
lúc đó có ảnh hưởng rất xấu, cho nên dù đã nhiều năm như thế nhưng trong ký ức của rất nhiều người vẫn còn nhớ rõ, Trần Chung vừa điều tra đã
biết, cũng hiểu vì sao Chu Phúc lại có thay đổi lớn như vậy.
Nhưng bất kể nguyên nhân là cái gì đi nữa, nếu như Chu Phúc muốn thương tổn người nhà của ông, ông tuyệt đối sẽ không nương tay.