Bởi vì tối ngày hôm
qua thực hiện loại vận động đã lâu không làm này cho nên đến sáng ngày
hôm sau Chiêu Đệ thiếu chút nữa thì không tỉnh nổi. May mà tối qua không kéo rèm cửa sổ thật chặt, ánh sáng bên ngoài cửa sổ lại vừa đúng chiếu
thẳng vào mắt Chiêu Đệ nên cô mới có thể tỉnh lại đúng giờ.
Vừa
mở mắt, cô liền thấy được một sống mũi cao thẳng ở gần ngay trước mặt
mình. Gần như theo bản năng, Chiêu Đệ đưa tay nhẹ nhàng gẩy gẩy hai cái
lên trên đó, đến khi thấy Tiểu Trí vì hành vi mờ ám của cô mà hơi hơi
nhíu chóp mũi thì mới dừng lại.
Cô vừa định lặng lẽ đứng dậy để
qua phòng tắm, liền phát hiện ra bản thân đang bị Tiểu Trí ôm cứng. Cô
nhẹ nhàng động đậy mà vẫn không thoát ra được khỏi ngực anh. Đầu Chiêu
Đệ hơi nâng lên, cẩn thận quan sát tình trạng phía dưới chăn.
Đến khi nhìn thấy rồi, trên mặt cô lại không đừng được mà đỏ lên. Lúc mới
tỉnh lại cô có cảm thấy trên người mình có đắp loại vải bông gì đó vậy
nên cô cứ tưởng rằng tối qua Tiểu Trí đã giúp cô mặc áo choàng tắm.
Nhưng mà bây giờ nhìn mới biết, cô thực đúng là có mặc nhưng lại là mặc
chung đồ với Tiểu Trí. Giữa hai người thực sự là không mảnh vải che
thân. Bộ ngực của cô vì nằm dính chặt với Tiểu Trí mà có nguy cơ bị đè
bẹp rồi.
Chiêu Đệ lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiểu Trí, thấy
anh vẫn còn đang nhắm mắt ngủ say như trước thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may. Cũng may. Bây giờ phải thừa dịp anh vẫn còn đang ngủ mà dậy
mặc quần áo nhanh nhanh, bằng không đợi anh tỉnh lại thì cô có chui đầu
xuống đất cũng không kịp.
Nhưng khi Chiêu Đệ vừa mới khe khẽ
nhích người, cô bỗng cảm thấy cái vật đang chôn giữa hai chân mình rõ
ràng đang có nhanh chóng trở nên cứng rắn hơn, to lớn hơn.
Giờ
thì Chiêu Đệ động cũng không dám động nữa rồi. Cô biết đàn ông vào buổi
sáng sẽ có chút phản ứng sinh lý tự nhiên, về cơ bản là một chút kích
thích cũng sẽ chịu không nổi. Bây giờ Tiểu Trí vẫn còn đang ngủ đó,
chẳng lẽ ngay cả lúc ngủ cũng sẽ có thể có loại phản ứng này hay sao?
Tiểu Trí vẫn còn đang ngủ nhưng không biết nằm mơ thấy cái gì mà hạ thân tự
nhiên lại bắt đầu động. Cái vật cứng kẹp ở trong bắt đùi cô cứ như vậy
mà ra ra vào vào nhịp nhàng. Có mấy lần nặng, thiếu chút nữa dội thẳng
vào trong u cốc đang khép chặt của Chiêu Đệ rồi. Mặt Chiêu Đệ theo mấy
động tác này cũng càng ngày càng hồng, cô thậm chí có cảm giác mặt mình
sắp bốc hỏa lên rồi. Nhưng mà thực sự cô không dám động đậy chút nào,
chỉ sợ cô vừa động, Tiểu Trí liền tỉnh lại thì cô phải giải thích cái
tình trạng bây giờ như thế nào chứ?
Chiêu Đệ rúc vào lồng ngực
Tiểu Trí, không dám thở mạnh, cứ cứng ngắc cả người như vậy mặc cho Tiểu Trí muốn làm gì thì làm. Mười mấy phút sau, Tiểu Trí mới phát ra mấy
tiếng rên rỉ buồn bực từ trong cổ họng, ngay sau đó cô cũng cảm thấy
được trên đùi dính dính một hồi nóng bỏng.
Vừa nhận thấy Tiểu Trí đã kết thúc cuộc vận động trong mơ lúc sáng sớm này, Chiêu Đệ liền
không thèm đoái hoài gì tới việc có mất thể diện hay không nữa, dùng sức chạy biến ra khỏi lồng ngực của Tiểu Trí, cuốn chặt trên lên trên
người, đồng thời bắp đùi lặng lẽ cọ cọ vào chăn, muốn lẳng lặng mà đem
chất lỏng còn dính trên người “hủy thi diệt tích”.
Bị Chiêu Đệ
đẩy mạnh một cái như vậy, Tiểu Trí cũng lập tức tỉnh lại. Anh mở cặp mắt còn đang ngái ngủ mông lung, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Chiêu Đệ,
trong đôi mắt hình như còn nhiễm chút lười biếng khi vừa qua cơn kích
tình.
Anh nhớ vừa rồi anh vẫn còn đang cùng Chiêu Đệ ở trong một
cái hồ lớn xinh đẹp làm chuyện ân ái, thế nào mà tự nhiên lại trở lại
trên cái giường trong phòng mình rồi. Tiểu Trí gãi gãi mái tóc rối bời,
hơi giật mình suy nghĩ trong chốc lát mới ý thức được hóa ra mình nằm
mơ. Ngay sau đó, anh liền hướng về phía Chiêu Đệ cười cười vẻ xin lỗi:
“Chiêu Đệ, Tiểu Trí vừa mới nằm mơ thấy em, nằm mơ thấy Chiêu Đệ và Tiểu Trí đang cùng nhau ở trong một cái hồ màu xanh dương làm chuyện ân ái.
Thật thoải mái. So với trong phòng tắm tối hôm qua còn thoải mái hơn.
Lần sau chúng ta tìm hồ lớn làm có được không?”
Chiêu Đệ vốn
tưởng rằng những gì ở trong mơ thì tỉnh lại anh sẽ không còn nhớ được,
nhưng cô không ngờ rằng chính vì cái đẩy của cô mà Tiểu Trí có thể nhớ
lại tất cả những gì đã xảy ra trong mộng. Nếu như cô có thể nhịn thêm
một chút nữa thôi, chỉ cần không đến năm phút đồng hồ, Tiểu Trí cũng sẽ
không thể nhớ nổi chuyện trong mơ. Cho nên mới nói, anh như vậy hoàn
toàn là do chính cô gây ra.
“Tiểu Trí, Chiêu Đệ đã nói với anh
rồi, không thể quá mức thân mật trước mặt người ngoài, huống chi là làm
chuyện như vậy. Cho nên không thể tìm hồ để làm thế được, biết chưa?”
Chiêu Đệ sợ Tiểu Trí sẽ thực sự chạy khắp nơi để tìm hồ nước trong mộng
cho nên liền vội vàng giả bộ tức giận ngăn cản anh.
Tiểu Trí thấy giọng nói Chiêu Đệ cứng rắn nhưng rõ ràng khi anh nhìn vào ánh mắt của
cô thì không thấy có chút tức giận nào mà ngược lại, lại sáng long lanh, thoáng qua nét thẹn thùng thành ra anh thực sự cũng không xác định được Chiêu Đệ rốt cuộc là có tức giận hay không nữa. Cân nhắc một chút, anh
mới mở miệng đem nghi vấn của mình nói ra.
“Nhưng hồ lớn kia cũng không có ai xung quanh. Không có người thì liền giống như trong phòng ngủ rồi. Tại sao lại không được?”
“Bởi vì… bởi vì…” Chiêu Đệ cứ bởi vì bởi vì mãi mà vẫn chưa nghĩ ra được một lý do hợp lý để phản bác lại. Chợt cô nhớ tới vừa rồi Tiểu Trí có nói
là hồ màu xanh dương. Nếu là nhìn thấy màu sắc, vậy chẳng phải là ban
ngày sao? “Bởi vì là ban ngày. Chiêu Đệ đã từng nói, ban ngày có chuyện
phải làm của ban ngày. Chúng ta chỉ có thể vào buổi tối, lúc không có ai bên cạnh mới được làm chuyện ân ái, như thế chỉ có thể là phòng ngủ
thôi.”
Chiêu Đệ cho rằng lý do này vô cùng đầy đủ, vậy nên liền ngồi dậy cuốn cái chăn đi về phía phòng tắm.
Lúc mới đầu khi nghe lý do, Tiểu Trí thực sự còn cảm thấy Chiêu Đệ nói
đúng, nghĩ mình nên tỉnh táo một chút. Nhưng rồi anh chợt nghĩ đến một
phương pháp, không chỉ có thể để cho anh có thể ở trong hồ nước cùng
Chiêu Đệ ân ái mà còn có thể không làm trái với ước định ban đầu với
Chiêu Đệ. Anh liền vui mừng, lớn tiếng đem phương pháp này hô lên, chạy
tới trước cửa phòng tắm để Chiêu Đệ cũng có thể nghe được.
“Chiêu Đệ, Tiểu Trí nghĩ ra rồi. Chúng ta buổi tối lại đi ra hồ là được rồi. Khi đó khẳng định ở hồ cũng không có người.”
Chiêu Đệ nghe được Tiểu Trí kêu lên như vậy thì sợ đến mức trượt chân, dẫm
ngay phải ga giường vốn đã kéo dài lê thê trên đất, lảo đảo một cái về
phía trước, thiếu chút nữa là ngã chỏng vó lên trời rồi. May sao cô vẫn
còn nhanh nhẹn bắt được khung cửa, kịp thời giữ vững được thân thể.
Chiêu Đệ vỗ vỗ ngực, để cho trái tim bị hoảng sợ của mình đập chậm lại một
chút. Sau khi đã tỉnh táo lại, cô mới quay đầu, dùng giọng điệu tức giận và bộ mặt phớt tỉnh nói ra những lời nói dối thích hợp hơn những cái cớ vừa rồi một chút.
“Tiểu Trí, anh không biết là buổi tổi ở trong
hồ nước vẫn còn có cá lớn hay sao? Bọn nó ban ngày ngủ, buổi tối mới đặc biệt đi ra ngoài tìm thức ăn. Nếu như anh muốn đi vào trong hồ nước vào buổi tối, cẩn thận không bọn nó đem tiểu đệ đệ của anh cạp đứt.”
Tiểu Trí vừa nghe thấy tiểu đệ đệ bị cạp đứt thì vội vàng che ở trước áo
choàng tắm bảo vệ mệnh căn của mình, gương mặt khẩn trương, ngoài miệng
còn lẩm bẩm: “Tiểu Trí nhất định phải bảo vệ thật tốt tiểu đệ đệ. Tiểu
đệ đệ có thể làm cho Chiêu Đệ sung sướng. Không có tiểu đệ đệ, Chiêu Đệ
sẽ mất hứng.” (*phụt*)
Nghe được Tiểu Trí nói như vậy, Chiêu Đệ
thiếu chút nữa thì phun ra cả búng máu. Lời này để cho người nào không
biết chuyện nghe được nhất định sẽ tưởng rằng nhu cầu của cô mãnh liệt
lắm đấy, không chừng có khi còn cho là trước kia cô đều Bá Vương ngạnh
thượng cung nữa, nhưng rõ ràng là N lần sau này đều là do Tiểu Trí quấn
lấy cô đấy có được hay không hả?
Vì sợ nói nhiều sai nhiều, sau
đó sẽ dẫn tới thêm càng nhiều nghi vấn của Tiểu Trí mà cô không trả lời
lại được, vậy nên ngay vào lúc Tiểu Trí vừa dứt lời, Chiêu Đệ liền lập
tức lắc mình vào phòng tắm.
Sau khi hai người lần lượt rửa mặt
xong thì liền xuống dưới lầu dùng cơm. Vừa mới ngồi vào phòng khách nghỉ một chút, Hạ Cầm đã liên lạc được với người dẫn đường rồi, cùng đi tới
đây còn có cả ông Trương.
Lúc trước khi ở huyện Anh Sơn, Chiêu Đệ và ông Trương cũng có nói chuyện qua lại một chút, nhưng sau khi trở
lại thành phố W thì cũng phải đến một tháng rồi cô không gặp ông Trương. Theo như Trần Chung nói lại thì ông đã cho ông Trương nghỉ phép dài hạn có lương để ông ấy mang theo người nhà đi nước ngoài du lịch rồi. Tính
toán thời gian, hẳn là ông ấy cũng mới trở lại chưa được bao lâu. Lúc
này Chiêu Đệ thấy ông Trương thì biết sau này trên đường đi cầu y có ông Trương đi cùng, cô sẽ an tâm hơn nhiều lắm.
Vốn Hạ Cầm muốn đồng hành cùng hai người nhưng hiện tại Trần Chung đang phải vội vàng thu
thập cục diện rối rắm mà Lý Tư để lại; có một bộ phận ban đầu do Lý Tư
phụ trách nghiệp vụ quan trọng nên bây giờ muốn nắm bắt trở lại thực có
chút khó khăn nên trong khoảng thời gian này, Hạ Cầm cũng thường xuyên
phải đến công ty hoặc trực tiếp ngồi nhà giúp Trần Chung xử lý một số
chuyện trong công ty.
Hiện tại nếu để cho bà xa nhà một khoảng
thời gian dài như vậy, ném một mình Trần Chung ở thành phố W thì thật
khiến bà có chút không an lòng. Hơn nữa, Chiêu Đệ và Tiểu Trí luốn vỗ
ngực đảm bảo sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, lại có ông Trương cùng đi
theo bọn họ nữa. Vậy nên cuối cùng bà quyết định ở lại thành phố W. Tuy
lần này không cùng đi với bọn nhỏ nữa nhưng trước khi Tiểu Trí và Chiêu
Đệ khởi hành, bà vẫn liên tục căn dặn nhất định mỗi ngày đều phải gọi
điện thoại về nhà báo bình an.
Thời điểm xe ra khỏi tiểu khu thì
cũng đúng vào giờ cao điểm. Nhìn dòng xe qua lại không dứt cùng đám
người chật chội không chịu nổi ngoài cửa sổ, Tiểu Trí rõ ràng có chút
mất tự nhiên, nhưng anh vẫn nắm tay Chiêu Đệ như cũ, nghiêng đầu nhẹ
nhàng nói với Chiêu Đệ: “Chiêu Đệ không sợ, có Tiểu Trí ở bên cạnh em.”
Chiêu Đệ nhìn vẻ mặt Tiểu Trí đang giả bộ dũng cảm, mặc dù có chút không nỡ
nhưng trong lòng vẫn không nhịn được có chút cảm giác ngọt ngào. Cô trở
tay nắm chặt lấy tay Tiểu Trí, nặng nề gật đầu một cái: “Ừ, Tiểu Trí ở
cạnh Chiêu Đệ, Chiêu Đệ cái gì cũng không sợ.”
Cô làm như vậy còn không phải là đang an ủi Tiểu Trí? Ở trong quan niệm của Tiểu Trí, cô
là vợ của anh, là người còn bé nhỏ hơn anh rất nhiều. Trước đây có nhiều lần anh không thể bảo vệ cho cô thật tốt nên đã đau lòng, tự trách rất
nhiều. Cho nên lần này anh liền làm ra một quyết tâm lớn như vậy, cùng
với cô đi ra khỏi hoàn cảnh quen thuộc, đến một nơi xa xôi lạ lẫm như
vậy.
Những cố gắng của Tiểu Trí, cô đều nhìn ở trong mắt, ghi vào trong tim. Cô thật sự hy vọng, lần này lên đường có thể để cho Tiểu Trí đối với nơi đông người không còn kháng cự và sợ hãi như vậy nữa. Chỉ
cần anh có một chút tiến bộ, cũng đã tốt lắm rồi. Mà vào lúc này, cô
phải diễn thật tốt vai người vợ nhỏ bé của mình, tùy thời điểm mà yên
tâm dựa vào Tiểu Trí, lúc nên mềm yếu thì phải mềm yếu, có như vậy mới
có thể kích thích được Tiểu Trí càng trở nên dũng cảm kiên cường hơn.
Sau khi rời khỏi nội thành, lên trên đường cao tốc, mật độ xe rõ ràng đã
dãn ra cùng với tình huống của những người trên xe cơ hồ cũng không còn
nhìn rõ nên Tiểu Trí cảm thấy tốt hơn nhiều. Lúc này anh mới có tâm tình để thưởng thức phong cảnh đang lướt cực nhanh ngoài xe. Thành phố W kề
biển, cho nên đoạn đường cao tốc cũng là xây dọc bờ biển, xuyên qua cửa
sổ xe có thể thu hết cảnh đẹp duyên hải bát ngát vào tầm mắt. Đây là lần đầu tiên Tiểu Trí tận mắt thấy biển rộng chân chính nên không khỏi có
chút kích động.
Đi hết đoạn đường
này, dọc theo biển, dọc theo núi, còn băng qua những thôn làng không
biết tên, ước chừng tốn mất một ngày một đêm ở trên đường mới đến được
địa phương Hạ Cầm đã nghe được. Người dẫn đường đi theo bọn họ mặc dù
trước khi đi cũng đã biết đại khái tính đặc biệt của cặp vợ chồng Chiêu
Đệ - Tiểu Trí nhưng lúc hắn thực sự nhìn thấy bọn họ vẫn không nhịn được tò mò.
Hắn vốn cho là một người nguyện ý gả cho một người mắc
chứng tự bế, một là điều kiện gia đình không tốt, mặt khác hẳn là bản
thân cũng không có điều gì đặc biệt nhưng lần đâu tiên ở nhà họ Trần
nhìn thấy Chiêu Đệ, hắn còn tưởng mình bị hoa mắt. Theo bản năng hắn xoa nhẹ hai mắt, lúc này mới xác định được mình thực sự không nhìn nhầm,
Cái cô gái trẻ trung, xinh đẹp và đầy phong cách này chính là Chiêu Đệ
mà hắn đang há mồm thảo luận.
Nếu dáng ngoài điều kiện rất tốt,
vậy có phải là trong người có chút bệnh không tiện nói ra hay không?
Đúng rồi, lần này tìm hắn không phải chính là vì muốn tìm bác sĩ Trung Y để trị liệu chứng hàn tử cung hay sao? Đây hẳn là nguyên nhân mà cô ấy
nguyện ý gả cho một người mắc chứng tự bế đi? Gia đình điều kiện không
tốt, lại không thể sinh con thì cho dù dáng người có khá hơn nữa cũng
không phải là dạng trông được mà dùng không được hay sao?
Vào lúc nghỉ ngơi tại một trạm nghỉ trên đường đi, hắn tò mò hỏi thăm chút tình huống của Chiêu Đệ ở chỗ ông Trương, hỏi ông nếu nhà họ Trần muốn có
cháu thì sao trong lúc lựa con dâu lại chọn người không thể sinh được
này? Tìm người sinh được không phải tốt hơn sao? Coi như dáng ngoài
không tốt lắm nhưng vẫn còn sinh được, không phải sẽ tiết kiệm được rất
nhiều phiền toái hay sao? Giống như bây giờ, trèo đèo lội suối đi cầu
một ông bác sĩ Trung Y đã ẩn cư, khổ cực như vậy mà vẫn còn đến 89%
người ta không trị được, đây không phải là tự tìm phiền toái cho mình
hay sao? Xinh đẹp cũng đâu có làm no bụng, chết rồi cũng chỉ còn lại một nắm tro mà thôi. Hơn nữa, Trần Trí không phải mắc chứng tự bế hay sao?
Anh có thể phân biệt được xinh với xấu nữa à?
Lúc ấy ông Trương
nghe được lời của hắn thì sắc mặt trở nên khó coi, chỉ lạnh lùng ném lại một câu: “Người ta cưới con dâu là nhìn vào nhân phẩm, không phải nhìn
vào cái bụng, hơn nữa, Chiêu Đệ cũng không phải là không thể sinh, cô ấy đã từng mang thai, chỉ là không cẩn thận mà không giữ được thôi.” Nói
xong lời này, ông Trương liền bỏ lại một mình hắn, đi vào trong xe, chờ
Chiêu Đệ và Tiểu Trí đi toilet về.
Hắn lúc này mới ý thức được
mình nói sai, âm thầm vả miệng mình một cái. Thiệt là, nói cái gì mà
nói, cố tình ở trước mặt tài xe nhà người ta nói mát ông chủ người ta.
Đành rằng hắn cũng không có ác ý gì nhưng mà những lời này cũng không
phải dễ nghe.
Hắn chính là cái tính khí này, nhanh mồm nhanh
miệng, nhiều năm rồi mà vẫn không đổi được. Ban đầu, vợ hắn là nhờ quan
hệ của cha mẹ vợ mới khiến cho ông bác sĩ Trung Y nể mặt mà xem bệnh
cho, mang bầu đứa bé. Lúc áy cha mẹ vợ hắn cũng đã căn dặn đi căn dặn
lại, nói chuyện này tuyệt đối không nên nói ra bên ngoài. Vừa bắt đầu
hắn cũng nhớ, nhưng đến lúc mở tiệng rượu đầu tháng cho con, hắn uống
nhiều hơn mấy ly rượu, liền đem chuyện đã hứa với cha mẹ vợ quên sạch,
đứng trước mặt bao nhiêu tân khách chém gió y thuật thần kỳ của ông bác
sĩ Trung Y kia. Sau này những người khách kia lại đem chuyện này phát
tán ra ngoài, làm cho cả thành phố đều biết chuyện. Rồi chuyện truyền
tới tai của ông bác sĩ Trung Y kia thành ra ông ấy mới chạy vào bên
trong chùa ở chốn rừng sâu này mà ẩn cư, không bao giờ đi ra ngoài nữa.
Cho nên hắn biết được hành tung của ông bác sĩ Trung Y kia hoàn toàn là bởi vì dù ông ấy có bất mãn với cái miệng rộng của hắn nhưng lại luôn nhớ
đến ân tình của cha mẹ vợ hắn, thời điểm ăn tết cuối năm vẫn luôn gửi
biếu cha mẹ vợ hắn những thảo dược bồi bổ cơ thể mà hắn trong một lần vô tình đã thấy được địa chỉ ở tờ hóa đơn chuyển phát, thế mới biết ông
bác sĩ Trung Y này đang ở huyện thành nào. Nhưng cụ thể là ở trong chùa
nào thì hắn lại không thực sự rõ ràng. Cơ mà tìm được huyện thành rồi,
đến lúc đó cứ hỏi thăm ở địa phương một chút, chắc hắn có thể hỏi thăm
ra địa chỉ cụ thể thôi.
Lúc Hạ Cầm tới hỏi tình huống của ông bác sĩ Trung Y này, hắn lo lắng nếu như nói ra sự thật thì tiền phí dẫn
đường rồi tiền giới thiệu gì đó đều mất, cho nên liền che giấu một phần
sự thật. Hắn nghĩ trước cứ cầm tiền, rồi đến lúc đó dẫn người kia vào
trong trấn ấy, không cần biết là dùng phương pháp gì, hắn chỉ muốn biết
vị trí của ngôi chùa miếu kia là được. Bọn họ quản khỉ gió gì hắn là
biết từ trước hay là lúc ấy mới hỏi thăm ra cơ chứ. Chỉ cần dẫn được
người đến trước mặt ông bác sĩ Trung Y đó thì không phải là xong rồi hay sao?
Mà chuyến đi này của bốn người bọn họ đến được trên trấn
thì vừa lúc hoàng hôn buông xuống sẵn tiện có cớ cho hắn trì hoãn. Nhìn
trời như thế này sẽ rất nhanh tối, đường núi lại không dễ đi, vẫn nên ở
khách sạn trên trấn nghỉ ngơi trước một đêm, đợi nghỉ ngơi tốt rồi, sáng sớm ngày mai lên đường cũng không muộn.
Nói một cách hợp tình
hợp lý như thế thì bất kể là ông Trương hay Chiêu Đệ đều không có gì dị
nghị cả. Còn Tiểu Trí thì sao? Chỉ cần cho anh ở cùng một chỗ với Chiêu
Đệ thì khi nào đi chỗ nào anh cũng chẳng có ý kiến gì hết.
Sau
khi đã dàn xếp tốt chỗ ăn ở, người dẫn đường mới lấy cớ muốn đi mua ít
đồ dùng để ngày mai vào núi để đi ra ngoài. Ông Trương vì không yên lòng để cho Chiêu Đệ và Tiểu Trí ở lại nhà trọ nên không di theo. Trước khi
ông ra khỏi cửa, Trần Chung đã giao phó lại rằng cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng phải nghĩ đến vấn đề an toàn của hai đứa nhỏ này đầu
tiên, dù thế nào cũng đều phải nghĩ đến bọn họ đầu tiên.
Sau khi
đã đặt hành lý vào trong phòng, ông Trương liền cùng Chiêu Đệ và Tiểu
Trí tới phòng ăn ở tầng một của nhà trọ để ăn cơm tối. Ở cái trấn nhỏ
này, dân số không lớn, hơn nữa cũng không có kỹ nghệ trọng điểm phát
triển nên đại đa số những người trẻ tuổi đều lựa chọn đi đến những thành thị lớn để tìm việc, những người còn ở lại đều là người cao tuổi, phụ
nữ và nhi đồng, cho nên kinh tế cũng không tính là phát đạt. Có lẽ vì
nguyên nhân này nên khách sạn mà bọn họ trọ lại dù được coi là tốt nhất
của trấn thì các thiết bị gì đó ở trong vẫn còn tương đối đơn sơ, có lẽ
nên gọi là nhà trọ thì thích hợp hơn.
Chiêu Đệ và Tiểu Trí vừa
mới ngồi xuống, thậm chí đến cả món ăn còn chưa kịp gọi lên thì bàn sát
vách đã có chuyện gây xôn xao, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Thì ra là ở bàn đó có một ông lão uống hơi nhiều rượu, không biết là vì món ăn thật sự có vấn đề hay là do ông ấy thuần túy vì uống rượu say khướt
mà đột nhiên bắt người phục vụ phải gọi bếp trưởng của nhà ăn ra ngoài,
nói là mùi vị của món ăn này không tốt.
Bình thường, phục vụ ở
những chỗ nho nhỏ như thế này đều không phải thực sự chuyên nghiệp mà
người phục vụ này nhìn cách ăn mặc của ông lão có phần bình thường, lại
nhìn những món ăn ông ấy gọi đều là những món khá rẻ thì trong lòng có
chút khinh thường. Hơn thế nữa, ông lão này nói chuyện có chút khó nghe, mở miệng là kêu thằng nhóc này nọ. Người này từ khi sinh ra đến giờ có
mấy khi bị người ta mắng như vậy đâu, thế nên lập tức sinh ra chút bướng bỉnh, lại nghĩ đến quan hệ của mình và quản lý không tệ nên hẳn là sẽ
không gây ra chuyện gì lớn cả. Cho nên hắn cương quyết đứng ở một bên
bất động, thỉnh thoảng còn giật nhẹ khóe miệng bày tỏ chút khinh miệt
của bản thân.
Âm thanh của ông lão tương đối lớn, hơn nữa còn có
xu hướng càng ngày càng lớn mà Tiểu Trí lại ngồi tương đối gần cho nên
lúc mới bắt đầu thì bị giật mình. Thân thể anh run lên một chút rồi bắt
lấy tay Chiêu Đệ, không biết là đang an ủi Chiêu Đệ hay là an ủi chính
bản thân mình, lẩm bẩm nói vài tiếng “Đừng sợ, đừng sợ”.
Chiêu Đệ vốn không có ý định xen vào cái việc không đâu này nhưng mà ông lão này nói chuyện đúng là càng ngày càng khó nghe. Chiêu Đệ đưa tay lên che lỗ tai của Tiểu Trí, không muốn làm cho những từ ngữ dơ bẩn tục tĩu kia
khắc sâu vào trong đầu Tiểu Trí, cho dù là anh căn bản cũng không hiểu
những từ ấy có nghĩa là gì.
Tiểu Trí thấy Chiêu Đệ che lỗ tai của mình còn tưởng là Chiêu Đệ ghét những âm thanh ồn ào này. Anh vốn cũng
muốn học Chiêu Đệ đưa tay lên che tai cho cô nhưng anh cẩn thận lắng
nghe thì thấy bịt lỗ tai cũng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Anh quay đầu lại nhìn ông lão vẫn còn đang ngồi nổi giận ở bàn bên cạnh một cái rồi
do dự một chút thì liền đưa tay kéo tay Chiêu Đệ xuống, vào lúc Chiêu Đệ còn chưa kịp phản ứng xem anh muốn làm gì thì anh đã sải bước đi lên
phía trước, bước đi rất nhanh như thể sợ mình chậm một chút thôi thì sẽ
hối hận vậy.
Lúc ông lão kia đột nhiên phát hiện ra đứng bên cạnh mình có một người thì còn tưởng là người quản lý tới nói lời xin lỗi
nên quay đầu lại. Ông vừa há mồm ra định dùng những lời ác độc để chào
hỏi thì liền phát hiện ra người này không phải là nhân viên ở đây mà chỉ là một người trẻ tuổi còn đang xấu hổ. Lúc đứng ở bên cạnh ông, anh ta
rõ ràng vẫn còn rất khẩn trương, đầu cúi thật thấp, tay vắt chéo ra sau
lưng. Mặc dù ông không nhìn thấy động tác ở trên tay anh nhưng thông qua những cử động nhỏ bé ở trên cánh tay anh, ông cũng biết đứa nhỏ này
khẳng định là đang xoắn ngón tay.
Vừa nhìn thấy người thanh niên
rõ ràng đang rất sợ hãi nhưng vẫn cố lấy dũng khí đứng ở bên cạnh mình
thì sự tức giận ông lão, giống như kì tích, liền tiêu đi quá nửa. Ông ôm chút tâm tình muốn xem chuyện vui, ung dung ngồi đợi anh mở miệng nói
chuyện, dù sao ông cũng muốn nhìn một chút xem đứa nhỏ này muốn nói với
ông cái gì.
Tiểu Trí len lén ngẩng đầu liếc nhìn ông lão này một cái, thấy trong mắt ông ánh lên tia cười cợt thì lập tức cụp mắt xuống.
Lúc này thì Chiêu Đệ cũng đã kịp định thần. Cô vội vàng đứng dậy đứng bên
cạnh Tiểu Trí. Cô không phải muốn đứng đây để ngăn cản Tiểu Trí nói, vì ở trong hoàn cảnh như thế này, Tiểu Trí có thể đứng lên đi đến bên cạnh
ông lão này thì đã là một tiến bộ rồi. Cô không có lý do gì để đi ngăn
cản anh. Nhưng cô phải giữ mình luôn luôn ở vị trí ngay gần Tiểu Trí để
ngộ nhỡ có tình huống đột ngột phát sinh thì cô có thể kịp thời bảo vệ
cho Tiểu Trí.
Lúc Tiểu Trí thấy Chiêu Đệ lại gần mình thì tay nắm lại thật chặt thành quả đấm, đầu ngẩng lên, hướng về phía ông lão kia,
mở miệng nói chuyện: “Ông ơi, khi nói chuyện không nên quá lớn tiếng.
Ông lớn tiếng quá, Chiêu Đệ sẽ sợ. Tiểu Trí muốn chăm sóc cho Chiêu Đệ
thật tốt, không thể để cho cô ấy sợ được.”
Ông lão vốn còn tưởng
đứa nhỏ này sẽ nói một tràng dài lý luận, giáo dục ông không thể gây ồn
ào ở nơi công cộng hay là mở mồm chửi bậy… Không ngờ được nó dồn sức lớn như vậy lại vì sợ ông nói chuyện lớn tiếng quá để cho cái người tên
Chiêu Đệ trong miệng nó bị sợ hãi.
Điều này không khỏi khiến ông
phải chăm chú nhìn lại người thanh niên trước mắt mình. Hơn nữa tỉ mỉ
nghĩ kĩ lại lời nó vừa nói, ông liền phát hiện ra đứa nhỏ này chính xác
không phải là một đứa bé bình thường. Người bình thường sẽ không dùng
cách như vậy để nói chuyện, cũng sẽ không tự xưng mình là Tiểu Trí.
Ông nhìn cả đứa bé gái đứng phía sau lưng nó. Đây chẳng lẽ là người tên
Chiêu Đệ ở trong miệng của Tiểu Trí? Nhìn nhìn tuổi của hai người giống
như hai anh em, nhưng ông rõ ràng thấy trong mắt của người con gái tên
Chiêu Đệ cái gọi là yêu. Đây không phải dạng yêu thương của hai anh em,
mà là cái loại yêu giữa nam và nữ. Điểm này, lão già ông còn có thể nhận ra.
Người con gái mà vô luận là dáng người hay phong cách, đặt
trong một đám người tuyệt đối sẽ khiến người ta phải lóa mắt mà nhìn này lại đi thích thằng nhóc ngốc này sao? Không thể nào?!
Nghĩ như
vậy, ông lão liền muốn thử dò xét thân phận của hai người trước mắt này, cho nên chỉnh chỉnh lại giọng nói, dùng âm thanh còn lớn hơn lúc nãy để chất vấn Tiểu Trí.
“Tao nói chuyện lớn tiếng thì thế nào? Khách
sạn này là của nhà mày mở hay sao? Tao ăn thức ăn của bọn họ cảm thấy
mùi vị không tốt thì ngay cả tố cáo cũng không được hay sao? Còn nữa,
Chiêu Đệ của mày là ai hả? Vì sao mày lại phải ra mặt vì nó? Nó còn chưa nói gì, mày lại tới đây quản chuyện thiên hạ à?”
Tiểu Trí bị ông lão luân phiên chất vấn như vậy thì sợ đến ngẩn cả người, nhưng sau đó
lại nghĩ tới Chiêu Đệ còn đang đứng ở phía sau anh nên lập tức cố gắng
lấy lại dũng khí, nhưng dù sao thì vẫn có chút sợ hãi nên giọng nói của
anh hơi hơi run run.
“Chiêu Đệ là vợ của Tiểu Trí. Tiểu Trí nhất
định phải bảo vệ vợ mình cho thật tốt. Chiêu Đệ không nói nhưng Tiểu Trí muốn nói thay cô ấy. Muốn tố cáo, ông có thể gọi 315. Trên ti vi có
dạy, gây gổ là không tốt.” Lúc nói xong câu cuối cùng, Tiểu Trí rốt cuộc có thể tìm được một chút khích lệ. Chiêu Đệ trước đây đã từng nói với
anh là gây gổ sẽ khiến người khác bị tổn thương, có chuyện gì cũng phải
tỉnh táo, nghĩ biện pháp giải quyết thật tốt. Phải làm như vậy mới đúng, gây gổ không chỉ không giải quyết được vấn đề già mà còn có thể khiến
chuyện thêm phức tạp. Cho nên gây gổ là không tốt, là không đúng.
Ngay lúc Tiểu Trí vừa đứng ở trước mặt ông lão kia, ông Trương đã muốn đứng
lên kéo Tiểu Trí quay về nhưng lại bị Chiêu Đệ sớm hơn một bước đứng dậy ngăn cản. Lúc đầu ông còn tưởng rằng Chiêu Đệ muốn tự mình lên giúp
Tiểu Trí nói chuyện hoặc là kéo Tiểu Trí quay lại, không ngờ cô chỉ lẳng lặng đứng sau lưng Tiểu Trí, khích lệ nhìn anh, yên tĩnh nghe xem anh
lý luận cùng với ông lão ở đối diện.
Lúc còn ở thành phố W, mỗi
lần đưa đón Trần Chung đi làm rồi tan làm hoặc là lúc cùng với ông ấy đi công tác, Trần Chung thỉnh thoảng cũng sẽ nói một chút chuyện nhà. Nửa
năm qua, lúc nói đến đứa con trai duy nhất của ông ấy, Tiểu Trí, thì bộ
mặt luôn luôn hớn hở, lúc nào cũng đều nói Tiểu Trí làm được thế này thế kia, sáng sủa thế này thế nọ.
Ông vẫn cho rằng đây chỉ là do
Trần Chung tự thôi miên chính bản thân mình mà thôi. Một người mắc bệnh
tự bế, muốn trong một thời gian ngắn thay đổi thành hoạt bát sáng sủa,
gần như là điều không thể. Hơn nữa, Trần Chung và Hạ Cầm đã dùng bao
nhiêu tinh lực trên người đứa con trai này suốt bao nhiêu năm như vậy mà còn không có hiệu quả gì thì làm sao tự nhiên trong một thời gian ngắn
lại có thể thay đổi, trở nên tốt như vậy được chứ?
Nhưng đến hôm
nay, nhìn thấy biểu hiện của Tiểu Trí, ông Trương mới tin tưởng những
lời mà Trần Chung nói là sự thật. Mặc dù vẫn còn khác so với người bình
thường, nhưng như thế này đã là rất giỏi rồi. Ông nhớ trước kia, khi
nhìn thấy Tiểu Trí, anh căn bản không dám cùng người khác có bất cứ tiếp xúc gì kể cả là ánh mắt, từ đầu tới cuối đều cúi đầu thật thấp, có lúc
khẩn trương còn bóp tay đến trắng bệch. Nhưng mà bây giờ, anh không chỉ
dám chủ động đi tới nói chuyện với người xa lạ mà còn dám giáo huấn một
ông lão đang nổi trận lôi đình.
Ông Trương liếc nhìn Chiêu Đệ vẫn đang thủy chung dùng ánh mắt khích lệ Tiểu Trí. Cô gái này thật đúng là không đơn giản. Cô ấy cư nhiên hiểu rõ việc phải tỏ ra yếu đuối để
khích lệ ý trí muốn bảo hộ người yêu của một nam tử hán trong con người
Tiểu Trí. Chính cái ý trí này đã thúc giục Tiểu Trí phải bước từng bước
từng bước ra khỏi thế giới nhỏ của riêng anh. Hơn nữa, cô ấy hình như vô cùng nhẫn nại. Dù Tiểu Trí có đôi khi lại nhụt chí, đi một bước lùi một bước, cô ấy cũng vẫn có thể kiên định tin tưởng vào Tiểu Trí, không tỏ
ra gấp gáp một chút nào.
Trước kia, có lẽ phương pháp của Trần
Chung và Hạ Cầm dùng có vấn đề, nhưng mà cách làm sai lầm ấy của bọn họ
ai cũng có thể hiểu và thông cảm. Thử hỏi có cha mẹ nào lại tỏ ra yếu
đuối trước mặt con cái mình đây? Bọn họ chính là nơi mà đứa nhỏ có thể
dựa vào, lúc nào cũng muốn giả bộ siêu nhân, giả bộ kiên cường còn chưa
kịp nữa là bảo bọn họ phải tỏ ra yếu đuối, muốn có sự trợ giúp của con
cái. Hơn thế nữa, Hạ Cầm và Trần Chung đều là những người có cá tính
mạnh mẽ, bảo bọn họ tỏ vẻ yếu đuổi thì đúng là mặt trời mọc ở đằng tây.
Lúc ông Trương còn đang ngồi nghĩ chuyện cũ, trong lòng vui mừng vì sự thay đổi của Tiểu Trí thì ông lão bên kia đã mở miệng nói chuyện, hơn nữa
còn dùng từ tương đối khó nghe.
“Chiêu Đệ là vợ mày? Vợ của thằng ngu mà còn sợ ồn ào? Thằng ngu cũng không sợ, còn gả cho làm vợ mà lại
bảo sợ những thứ này? Mày đùa tao à?”
Chiêu Đệ nghe ông lão
trước mặt này cứ mở miệng ngậm miệng là thằng ngu thằng ngu để gọi Tiểu
Trí thì tay đặt bên người đã nắm chặt thành nắm đấm. Nhưng cô vẫn bắt
mình không được chen miệng vào. Cô muốn biết Tiểu Trí sẽ trả lời lại như thế nào. Mặc dù bây giờ cô thực sự rất ngứa tay, ngứa đến mức muốn trực tiếp thụi lên mặt ông lão này một quả mới hết được.
“Tiểu Trí
không phải thằng ngu. Tiểu Trí chỉ không thông minh chút thôi. Chiêu Đệ
gả cho Tiểu Trí rất vui vẻ. Cô ấy sao phải sợ? Lúc vợ của ông gả cho ông thì rất sợ à? Nhất định là do ông không tốt đó mà.” Tiểu Trí cau mày,
bộ mặt phớt tỉnh đáp trả lại những câu khiêu khích của ông lão.
Có lẽ người xa lạ sẽ cảm thấy đây là Tiểu Trí đang phản kích. Nhưng chỉ có người quen anh mới biết, ở trong đầu anh không có khái niệm phản kích.
Anh thực sự không hiểu, thực sự hiếu kì về thời điểm vợ của ông lão này
gả cho ông có phải sợ không nên mới nói thế.
Cũng không biết mấy
câu này của Tiểu Trí đã động chạm gì đến ông lão, chỉ biết vốn ông ấy
còn đang giương giương khóe miệng, ngay lập tức xụ xuống, sắc mặt cũng
âm trầm đáng sợ. Ông móc ra 100 đồng trong túi quần, ném cho phục vụ
đang đứng một bên rồi nhấc chân đi ra khỏi khách sạn.