Bà Xã Mua Được

Chương 40-1: Chữa trị



“Bác sĩ Phan, Tiểu Trí đập hỏng hành tây của ông là chúng tôi có lỗi, muốn bồi thường như thế nào, ngài cứ mở miệng, chúng tôi sẽ bồi thường là được. Tiểu Trí không hiểu chuyện, ngài ngàn vạn lần đừng trách anh ấy.” Chiêu Đệ sợ ông Phan trong lúc kích động ném tảng đá trong tay ông ấy vào người Tiểu Trí nên đã vượt lên trên một bước, thay mặt Tiểu Trí nói lời xin lỗi, hy vọng chuyện này sẽ được giải quyết như vậy.

“Bồi thường? Cô muốn lấy cái gì để bồi thường cho tôi?” Ánh mắt ông Phan thẳng tắp nhìn về phía Chiêu Đệ, trong mắt tràn ngập phẫn nộ, dọa cho Chiêu Đệ giật mình. Cô thực sự không hiểu, chỉ có mấy cây hành tây thôi mà trong mắt ông Phan lại quan trọng như vậy, hơn nữa hành tây vốn có khả năng sinh tồn cực mạnh, mặc dù là đứt tận gốc nhưng chỉ cần cho cây đầy đủ dưỡng khí thì nó vẫn có thể mọc rễ lại được.

“Tôi…” Chiêu Đệ vốn định đem những lời này ở trong lòng mình nói ra nhưng nếu như cô nói những lời này, rõ ràng chính là thêm dầu vào lửa, cho nên chỉ đành nuốt xuống những lời đã trôi đến miệng. Đầu lưỡi đánh một vòng, điều chỉnh lại những lời sẽ nói ra, lúc này mới lên tiếng: “Bác sĩ Phan, Tiểu Trí không biết những cây hành tây này có ý nghĩa như thế nào với ngài cho nên nhất thời trong lúc tức giận mới làm ra chuyện sai lầm như vậy, ngài muốn chúng tôi bồi thường như thế nào, chúng tôi sẽ bồi thường như vậy. Ngài tính xem thế có được không?”

Tiểu Trí đứng một bên nhìn vẻ mặt hung thần ác sát của bác sĩ Phan thì lúc này mới biết mình đã gây họa lớn rồi. Cho nên lúc nghe Chiêu Đệ thay mình nói lời xin lỗi, anh lập tức cũng đi một bước lên phía trước: “Ông Phan, Tiểu Trí sai lầm rồi, ông phạt Tiểu Trí đi. Đừng tức giận với Chiêu Đệ. Cháu làm hỏng hành tây của ông, cháu sẽ đem hành tây khác bồi thường cho ông.”

“Bồi thường cho tao? Mày có biết những cây hành tây kia ở đâu ra không? Những cái cây đó là do vợ tao tự tay trồng nên. Đây là thứ duy nhất cô ấy còn để lại trên đời này cho tao. Tao vẫn luôn luôn cẩn thận từng chút từng chút để vun trồng mới có thể lưu lại những thứ này. Mày cư nhiên ném một tảng đá liền đạp nát nhiều cây như vậy?”

“Vậy… vậy có thể xin vợ ngài trồng thêm cho ngài một ít nữa được không? Tiểu Trí đi cầu xin bà ấy.” Vừa nghe ông lão nói như vậy, Tiểu Trí liền cảm thấy hối lỗi với người ta từ tận trong tâm. Nếu như đồ Chiêu Đệ đưa cho anh mà bị người khác dễ dàng hủy hoại như vậy, anh chắc chắn cũng sẽ rất tức giận.

“Để cho cô ấy trồng? Được. Chỉ cần mày có thể tìm được cô ấy, tao không chỉ tha thứ cho mày mà còn giúp vợ mày chữa bệnh nữa.”

“Có thật không? Vậy ông Phan, vợ của ông đi đâu vậy, Tiểu Trí đi tìm bà ấy.” Tiểu Trí nghe được ông lão nói chỉ cần anh có thể tìm được bà Phan, bệnh của Chiêu Đệ có thể được trị hết rồi, mắt lập tức sáng lên, thiếu chút nữa thì kích động đến mức đi lên cầm lấy tay ông Phan. Chỉ là nhìn thấy sắc mặt của ông Phan vẫn xấu như cũ, lúc này, anh mới khắc chế động tác của chính mình.

“Đi đâu à? Đi chỗ mày vừa mới nói, Nữ Oa nương nương ấy. Mày đi tìm đi, tìm được thì tao sẽ giúp mày liền.” Ông Phan rít ra từ trong kẽ răng những lời này xong thì liền căm giận nhìn chằm chằm Tiểu Trí. Thằng nhóc ngốc này, ngày hôm qua nói chuyện chọc ông, hôm nay lại đập hành tây chọc giận ông, ông mà giúp hắn thì đúng là có quỷ.

Tất cả mọi người đứng tại chỗ nghe được những lời này của ông Phan thì đều ngây người. Bọn họ còn chưa từng nghe nói qua là ông Phan có vợ con, chỉ biết ông ấy luôn sống một thân một mình. Hiện tại nghe ông ấy nói vợ ông ấy đã chết, vậy hẳn là chuyện của vài chục năm trước rồi, nghĩ đi nghĩ lại thì hẳn là chuyện ông ấy không chữa bệnh cho người khác nữa cùng với việc vợ ông ấy mất hình như có liên quan đến nhau.

“Lại đi về chỗ Nữ Oa nương nương nữa à. Bây giờ Tiểu Trí tìm không được, phải đợi lúc Tiểu Trí già rồi mới được.” Tiểu Trí biết ông Phan nói như vậy là có ý gì. Đứa bé của anh và Chiêu Đệ đã đi đến chỗ của Nữ Oa nương nương, cũng tức là bà Phan đã biến mất khỏi cõi đời này, anh hẳn là không tìm thấy được.

“Thằng nhóc ngốc, ánh mắt kia của mày là có ý gì. Tao cần đến sự đồng tình của mày hay sao?” Ông Phan nhìn Tiểu Trí nói hết lời kia rồi nhìn ánh mắt của anh thì có chút không chịu nổi. Dù cuộc sống của ông có tệ đến thế nào đi chăng nữa cũng không cần đến sự đồng tình của cậu ta.

“Ông Phan, ông nhất định rất khổ sở, khẳng định cũng không muốn tiếp tục đợi ở thế giới này nữa, khẳng định cũng nghĩ muốn đi cùng với bà Phan lắm đúng không?” Tiểu Trí không để ý tới ông Phan còn đang nổi trận lôi đình, trực tiếp đem những lời trong lòng mình nói ra, “ Nhưng mà ông Phan khẳng định đã đồng ý với bà Phan, muốn tiếp tục sống thật tốt, dũng cảm mà ở lại thế giới này, cho đến khi mình già đi, có đúng không? Khó chịu lắm, Tiểu Trí biết.” Lúc nói những lời này, Tiểu Trí lại nhớ tới quãng thời gian khi Chiêu Đệ mất tích, không liên lạc với anh, tâm tình anh chính là như vậy. Anh nghĩ phải đi đến nơi Chiêu Đệ ở, nhưng vì lời hứa với Chiêu Đệ, anh nhất định phải giữ lời, trong lòng thật không dễ chịu, nhưng lại muốn sống thật tốt, bởi vì đã hứa với Chiêu Đệ như vậy.

Ông Phan không ngờ thằng nhóc ngốc nghếch này lại có thể không chút do dự mà nói ra tâm tư của ông một cách chính xác như vậy. Ông đưa mắt nhìn lên Tiểu Trí, rồi lại nhìn về phía Chiêu Đệ đang đứng sau lưng, yên lặng nắm lấy bàn tay của Tiểu Trí. Lúc này Chiêu Đệ vẫn đang không hề chớp mắt mà nhìn về phía Tiểu Trí, trong mắt tràn ngập yêu thương và áy náy. Trong đôi mắt ấy hình như trừ Tiểu Trí ra, trên đời này đều không còn người nào khác, không chứa nổi cái gì khác.

Ánh mắt như thế chính là ánh mắt mà ông cũng đã từng được hưởng thụ. Mặc dù ánh mắt đó so với ánh mắt của Chiêu Đệ còn nhiều hơn một tia sợ hãi, nhưng rõ ràng là cái cô gái ngốc đó yêu ông.

Ngày đó ông là một thanh niên đắc chí, lại có xuất thân tốt nên từ nhỏ đã lớn lên trong hoa tươi và những tràng pháo tay của người khác. Chỉ là ông không hề nghĩ đến, biến cố sẽ đột ngột xảy ra, chỉ trong một đêm đã có thể ném ông vào địa ngục vạn kiếp bất phục. Ngày hôm qua còn là Hoa Đà tái thế cao cao tại thượng, ngày hôm sau đã đổi thành tay sai của Tư Bản Chủ Nghĩa, bị bắt đi dạo phố, bị mấy người Hồng Vệ Binh không rõ thị phi ném trứng gà, đeo còng. Trong suốt quãng thời gian đó, ông đã nhận hết tất cả hành hạ và khuất phục của cuộc đời này.

Vốn dĩ ông cũng là một nhà thân sĩ tác phong nhanh nhẹn, ôn tồn phóng khoáng, nhưng sau khi trải qua lần biến cố đó, ông không thể không khiến mình trở nên chanh chua, khốn khéo lõi đời.

Cho nên năm đó, khi thủ lĩnh Hồng Vệ Binh đó tìm được ông, nói ông chỉ cần nguyện ý cưới đứa con gái ngu dại của ông ta thì ông ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ông xóa bỏ những tội danh vô chứng cứ đó đi. Mặc dù ông có thể vẫn sẽ phải sống những ngày không mấy tốt đẹp nhưng ít ra cũng sẽ không động một chút là bị kéo ra ngoài phê đấu.

Ông chỉ mất có một buổi tối để suy nghĩ đã đồng ý. Những lo lắng hãi hùng thi thoảng lại tới, cùng với những khuất nhục và hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần kia khiến cho ông nguyện ý bỏ ra bất cứ giá nào để thoát khỏi một cuộc sống như thế. Hơn nữa hiện tại cũng chỉ cần cưới một người phụ nữ ngốc làm vợ, sau khi cưới về rồi, có muốn coi người ta là vợ thực sự hay không thì ai mà biết được, chỉ cần ông đối tốt với cô ta trên mặt là được rồi, không phải sao?

Ngày tân hôn chính là lần đầu tiên ông gặp được vợ mình. Không thể nói rằng bà xinh đẹp nhưng ít ra cũng sạch sẽ, thanh tú. Bà nói chuyện rất ít, mà có nói cũng chỉ đứt quãng, không thành câu. Ông dù sao cũng được học y học ở nước ngoài về, lập tức có thể đoán ra được đây không phải chứng si ngốc mà chỉ là chứng tự bế, hơn nữa trình độ tương đối thấp. Lúc ấy bởi vì trong nước vẫn còn chưa có khái niệm về chứng tự bế như vậy, cho nên bình thường mọi người đều coi người mắc bệnh này là người si ngốc, bởi vì quả thật có khá nhiều triệu chứng tương tự nhau.

Lúc ấy trong lòng ông đang âm thầm vui mừng nở hoa. Người si ngốc thì còn lo lắng cô ta sẽ chạy ra ngoài nói lung tung chứ người tự bế thì căn bản cũng không cần lo cô ta sẽ chạy về nhà mẹ đẻ để tố cáo hoặc là đi ra ngoài ngẩn người nói lung tung. Ông cứ coi như mình đang có thêm một người bạn cùng phòng. Về sau có cơ hội thoát khỏi cuộc sống ở nơi này rồi, ông sẽ tìm một người phụ nữ khác mà ông thích để kết hôn, vừa không bị lỡ dở lại vừa có thể làm cho sinh hoạt bây giờ dễ dàng hơn một chút, đây chẳng phải là một chuyện tốt đáng để cao hứng hay sao?

Cho nên ông mới vui mừng hoan hỉ cùng người con gái ấy bái đường thành thân. Thật ra thì cha mẹ của cô gái này chính là thật tâm yêu thương cô ấy, dạy dỗ cô ấy cũng rất tốt, cho nên mới coi trọng ông, hẳn là cảm thấy ông học y, sau khi cùng cô gái này thành thân rồi, sẽ có chút trợ giúp đối với bệnh trạng của cô ấy. Cha của cô gái này cũng hiểu, nếu như ông không gặp phải cuộc biến động chính trị này thì căn bản nhà bọn họ không có khả năng với tới, hiện tại nhân cơ hội này để đem người con rể này về nhà trước, sau đó mới tính đến chuyện nếu sau này ông lại được trọng rụng thì cô gái này cả đời cũng không cần phải lo lắng nữa rồi.

Đây chỉ là nỗi lòng quan tâm chăm sóc của tất cả các bậc làm cha làm mẹ trong cả thiên hạ. Điểm này ông hiểu được. Nhưng thừa dịp cháy nhà hôi của, hơn nữa còn là hôi của của chính người mà mình đốt nhà thì vẫn khiến trong lòng ông Phan có chút vướng mắc.

Cho nên sau khi cưới, ông vẫn luôn không động vào vợ của mình, thái độ đối với cô ấy cũng không tính là tốt nhưng cũng không hẳn là xấu, coi như ở chung với một người quen thôi, chỉ khác là buổi tối người này còn cùng ông chia sẻ một chiếu giường.

Bởi vì ông bị phân tới nơi này để tiếp nhận sự giáo dục lại nên ban ngày đều phải ra khỏi nhà giúp người trong thôn làm việc, lúc nhàn hạ còn có thể giúp người dân trong thôn xem một chút bệnh. Khoan hãy nói, kể từ khi cưới người vợ ngốc này về, cuộc sống của ông trôi qua thực sự khá hơn trước rất nhiều. Ông bố chồng trên danh nghĩa của ông ở chỗ này vẫn rất có sức ảnh hưởng, chuyện ban đầu mà ông ấy đã đáp ứng đều thực sự làm được. Còn người vợ này mặc dù không hay nói chuyện nhưng nhìn thấy ông thì đều sẽ cười ngây ngô, chuyện vặt trong nhà cũng đều xử lý thỏa đáng.

Lâu ngày rồi thái độ của ông với vợ cũng từ từ chuyển biến, thật lòng đối tốt với bà hơn, thế nhưng cũng chỉ vì đồng tình mà không hề có một chút tình yêu nam nữ nào giữa hai người cả.

Cho đến một hôm ông theo người trong thôn cùng nhau lên núi đốn củi, bởi vì đi sâu vào trong rừng, ít có vết tích người khác để lại, thêm nữa là trời vừa mới mưa, sương mù dầy đặc, trong chốc lát mọi người cũng đều tản ra các nơi. Những người dân quê ở đây tự nhiên có hiểu biết về địa hình và phương hướng tốt hơn ông, mà ông thì không biết phải làm thế nào cả, vòng tới vòng lui, trời cũng mau tối nhưng vẫn không thoát ra được. Lúc này trời cũng bắt đầu tí tách tí tách mưa rơi, ông đứng dưới một gốc cây cổ thụ chờ người dân thôn quay lại tìm. Ông đã nghĩ dù sao đi nữa bọn họ chắc cũng sẽ không bỏ lại một mình ông ở đây đâu.

Nhưng hôm nay không biết vì sao, đợi rất lâu rồi mà còn không thấy có bất cứ ai tới đây, không biết là vì bọn họ tìm không thấy hay là vì cơ bản bọn họ không phát hiện ra ông mất tích nữa.

Đang trong lúc ông vừa lạnh vừa đói đến muốn té xỉu thì ông nghe thấy tiếng của cô vợ ngốc nhà mình. Từng tiếng từng tiếng kêu tên ông. Đây là lần đầu tiên bà ấy gọi tên của ông. Thì ra là bà ấy biết, ông vẫn cho là bà ấy không nhớ nổi tên ông cho nên bình thường mới không thấy bà gọi ông, toàn gọi một tiếng anh Phan cho xong chuyện.

Đến khi ông nhìn thấy mặt bà ấy thì cũng là lúc ông mất đi ý thức. Đợi lúc ông tỉnh lại lần nữa thì đã đang nằm trên giường trong nhà mình, mà trong ngực ông lại có thêm một người phụ nữ không mảnh vải che thân còn đang nằm ngủ. Bị kinh hãi, ông đột nhiên đưa tay đẩy người trong ngực sang một bên, vội vàng vén chăn trên người mình ra tra xét. Nhưng vừa nhìn thấy thì trên mặt ông thoắt cái đã xanh mét. Chính ông cũng đang trong tình trạng không mảnh vải che thân, mà phía dưới hạ thân của ông vẫn còn lưu lại chút vết máu khả nghi. Ông nhìn về phía người phụ nữ mình vừa đẩy ra, cũng phát hiện vết máu ở trên bắp đùi của bà. Lần này thì không cần nhìn lại, ông cũng biết là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Tuy rằng ông đối với chuyện đã xảy ra tối qua không có một chút ấn tượng nào, nhưng ông lại có cảm giác nhục nhã sâu sắc. Mặc kệ chuyện đó đã xảy ra như thế nào thì đây cũng không phải là kết quả mà ông muốn thấy. Ông hung hăng trợn mắt nhìn về phía người vợ ngốc đang ngồi uất ức ở một bên, mặc quần áo vào rồi không thèm quay đầu lại mà bước ra bên ngoài. Vào giờ phút này, ông không muốn phải nhìn thấy bà nữa.

Từ đó về sau, thái độ của ông đối với bà liền trở nên ác liệt lạ lùng, không phải là hai ba ngày không thèm nói với bà một câu thì cũng là nhìn thấy bà mà coi như không nhìn thấy. Ông dần dần thấy được từ trong ánh mắt của bà có bi thương, có uất ức, có sợ hãi nhưng đồng thời, ông cũng vẫn thấy được ái mộ. Ông không hiểu vì sao mình đối xử với bà ấy như vậy mà bà vẫn còn có thể tiếp tục ái mộ ông. Nhưng cái loại ái mộ này lại khiến lòng tự ái của ông bị tổn thương. Ông cảm thấy lần đó xảy ra quan hệ chính là mình bị “Bá Vương ngạnh thượng cung”, ông cảm giác mình bị thiết kế, bằng không tại sao ngày đó lại không có bất cứ ai quay lại tìm ông mà chỉ có một mình bà đi vào trong rừng cơ chứ? Tại sao cố tình vào lúc ông mất đi ý thức mà bọn họ lại lên giường đây?

Mà bà thì sao, mặc kệ thái độ của ông đối với bà có như thế nào, bà vẫn luôn luôn yên lặng làm tất cả mọi việc để chăm lo cho cuộc sống của ông. Mỗi khi người khác hỏi bà, chồng bà đối với bà có tốt không, mặt bà luôn toát lên vẻ ngọt ngào, “Rất tốt.”

Mỗi lần ông nghe được đều muốn tiến lên dùng sức mà lắc lắc bà, hỏi bà, ông tốt với bà ở chỗ nào? Kể từ sau vụ việc lần đó, ông chưa bao giờ cho bà một sắc mặt tốt; việc trong nhà kể cả có nặng có bẩn ông cũng đều không làm, toàn bộ đều để cho bà làm; buổi tối đi ngủ ông cũng mang cái chăn duy nhất đi ra ngoài phòng khách, để một mình bà nằm trong phòng ngủ. Thế này mà bà cũng mở miệng ra nói là tốt được hay sao?

Cứ như vậy quay đi quay lại được hai ba tháng, ông hoảng sợ phát hiện ra một chuyện, trong khoảng thời gian này bà chưa từng tới kì kinh nguyệt dù chỉ một lần. Ông nhìn lại bà, sắc mặt có chút vàng vọt, bộ ngực cũng từ từ đầy đặn. Tất cả những triệu chứng này không phải chứng tỏ bà ấy đang mang thai hay sao? Tại sao có thể như vậy? Mới chỉ làm một lần mà sao lại trúng thưởng được chứ?

Cuộc hôn nhân này không phải điều mà ông muốn, bà ấy cũng không phải người vợ mà ông tưởng, đứa bé này lại càng là điều ngoài ý muốn. Ông không biết mình phải làm thế nào để xử lý đứa bé này. Vốn dĩ ông đã nghĩ thật tốt, sẽ cùng bà duy trì quan hệ vợ chồng hữu danh vô thực, ông có thể lấy đạo nghĩa mà chăm sóc cho bà cả đời nhưng không phải là lấy thân phận của một người chồng.

Do dự vài ngày, ông quyết định gọi bà vào trong phòng để nói chuyện. Lúc nói cho bà biết tin mình đang mang thai, ông rõ ràng thấy được trên khuôn mặt bà nháy mắt tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Đó chính là niềm hạnh phúc của một người sắp được làm mẹ. Bất chợt, ông cảm thấy những lời tiếp theo thật quá tàn nhẫn.

Nhưng ông vẫn nghe thấy mình mở miệng, dùng thanh âm lạnh lẽo nói với bà: “Cô đem bỏ đứa bé này đi, tôi không muốn có đứa bé này.”

Vừa mới nói xong lời này, ông thấy được niềm vui sướng tột cùng trong mắt bà bỗng chốc hóa thành không thể tin.

Nhưng bà vẫn không nói gì, chỉ mím chặt môi, dùng đôi tay bảo vệ bụng mình thật chặt, kiên định hướng về phía ông lắc đầu.

Đây là lần đầu tiên bà kiên quyết cự tuyệt ông như vậy, một chút thương lượng cũng không có.

Lúc ấy, ông bị thái độ của bà chọc tức đến phát điên. Ông thực sự không muốn đứa bé này, nhưng lại không thể nào trói bà, ép bà uống thuốc phá thai được. Ông nhớ lúc ấy mình đã đạp cái ghế ngồi trong phòng văng sang một bên, đá cửa xông ra ngoài. Lúc ông đi ngang qua bên người bà, rõ ràng ông còn thấy được bà sợ hãi đến co rúm người vào.

Trong một nháy mắt đó, tim ông đã mềm xuống nhưng lý trí nói cho ông biết, lúc này không thể mềm lòng được, một khi mềm lòng, đứa bé này sẽ phải ra đời trong một gia đình không có tình yêu, điều này đối với đứa bé chính là một sự bất hạnh lớn.

Từ đó về sau, ông cố ý giao tất cả việc nặng trong nhà ngoài nhà cho cô nàng ngốc này làm, trong lòng chính là tính toán để bà chịu không nổi mệt nhọc mà sảy thai. Mặc dù như vậy đối với thân thể của bà ít nhiều sẽ chịu tổn thương, nhưng ông đây chính là một bác sĩ phụ khoa quyền uy, chỉ cần về sau giúp bà điều dưỡng tỉ mỉ thì vẫn có thể làm cho thân thể bà khôi phục lại sức khỏe như ban đầu.

Cũng không biết là vì thân thể bà cơ bản quá tốt hay là bởi vì đã sớm có thói quen làm việc tay chân như vậy mà cô nàng ngốc ấy vẫn bình an vô sự tiến vào thai kì tháng thứ bảy. Nhìn bà mang cái bụng bự như vậy mà vẫn còn làm bao nhiêu công việc, lúc đối mặt ông lại vẫn luôn thận trọng lấy lòng thì đêm nào ông cũng đau khổ quằn quại vì bị lương tâm cắn rứt, hơn nữa nếu lúc này mà bà còn sảy thai thì thân thể của bà sẽ phải chịu tổn thương rất lớn.

Ông Phan bắt đầu do dự. Ông đang nghĩ có phải mình nên chấp nhận số phận rồi hay không? Mặc dù ban đầu có thể là do cô nàng ấy thiết kế để bọn họ xảy ra quan hệ nhưng dù sao dáng dáng bà ấy cũng rất tốt, hơn nữa còn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với ông như vậy, chỉ cần ông cười với bà một chút, bà đều có thể vui vui vẻ vẻ suốt mấy ngày liền, ông có phải nên thử tiếp nhận bà hay không?

Có lẽ do tâm cảnh thay đổi hoặc cũng có thể là vì thực sự trên người cô nàng ngốc này có rất nhiều ưu điểm mà trước kia ông không phát hiện ra nên từ từ ông lại cảm thấy cô nàng ngốc nàng càng ngày càng đáng yêu, càng ngày càng khiến cho người ta thương tiếc. Có lúc, ngay cả bản thân ông cũng chưa kịp nhận ra thì đã xông về phía trước giúp cô nàng ngốc ấy làm một chút việc nặng nhọc rồi. Đợi đến khi ông ý thức được mình đã làm gì, muốn ngừng lại thì quay đầu là có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười hạnh phúc của bà ấy rồi. Trên mặt, trong mắt của bà, khắp nơi đều viết, ông thật tốt.

Vì vậy, ông trầm mặc, lại lần nữa quay đầu làm cho xong những chuyện dang dở trên tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.