Bà Xã Mua Được

Chương 41-1: Chữa trị



Không biết là vì phương pháp của Tiểu Trí thực sự có hiệu quả hay là do Chiêu Đệ mỗi ngày tỉ mỉ chăm sóc có tác dụng mà mới qua hai tuần lễ, những cây hành tây vốn đã đứt tận gốc đã lại mọc được rễ dài tới năm sáu cm. Mặc dù chờ đến khi nở hoa vẫn còn phải thêm một thời gian nữa nhưng mà đã khôi phục được đến như vậy rồi thì chuyện nở hoa cũng chỉ còn là sớm hay muộn mà thôi.

Bởi vì hiệu quả rõ rệt này, Tiểu Trí ở trước mặt ông Phan sẽ vô tình hữu ý mà nâng cao cằm. Mặc dù anh không có mở miệng khiêu khích nhưng thần thái cử chỉ nơi nơi đều viết: “Xem đi, xem đi, tôi đã nói có tác dụng là có tác dụng mà lại.”

Mỗi khi như vậy, ông Phan đều sẽ nặng nề “hừ” một tiếng từ trong lỗ mũi, sau đó quay đầu tiếp tục nên làm gì thì làm cái đó.

Trong khoảng thời gian cùng chung đụng này, Chiêu Đệ đối với tính khí của ông Phan cũng đã có chút hiểu biết nhất định. Thật đúng với suy nghĩ ban đầu của cô, ông lão này chính là một người miệng tiện, thật ra thì lòng dạ rất mềm, tuy nói thỉnh thoảng luôn muốn châm chọc Tiểu Trí một chút, thậm chí có thời điểm còn có thể động thủ đánh người vài cái, nhưng mà thực lòng đối xử với Tiểu Trí rất tốt.

Ông Phan thỉnh thoảng còn có thể mượn cớ đánh cuộc dũng cảm với Tiểu Trí để bắt Tiểu Trí ăn một chút thảo dược làm cường kiện thân thể. Mặc dù lúc mới bắt đầu, Chiêu Đệ nhìn dáng vẻ Tiểu Trí cau mày uống thuốc đắng cũng có chút đáng thương nhưng sau đó lại được ông Trương chỉ điểm, cô mới hiểu được, những bát nước canh ông lão này cho Tiểu Trí uống , người khác có muốn uống cũng chưa chắc đã có thể được uống đâu, có chút thuốc bắt chính là ông lão này đã dụng tâm giữ lại nhiều năm nay, hiện tại trên thị trường có muốn tìm được cũng không phải là chuyện dễ dàng. Cho nên sau đó, Chiêu Đệ cũng mặc kệ cho ông lão trêu chọc Tiểu Trí. Hơn nữa, trong quá trình Tiểu Trí sống cùng với ông lão ấy thì đã sáng sủa hơn so với quá khứ nhiều lắm. Đây mới chính là điểm quan trọng nhất.

Nhưng việc ông Phan bồi bổ thân thể cho Tiểu Trí khiến cho Chiêu Đệ gặp một phiền não duy nhất chính là vào buổi tối, nhu cầu của Tiểu Trí cũng sẽ lớn hơn nhiều. Bình thường một buổi tối chỉ một hai lần, nhiều nhất là ba lần là được rồi, nhưng bây giờ thì sao? Trên căn bản thì hai lần chỉ là nhảy lấy đà, nếu không phải buổi tối Tiểu Trí vẫn còn băn khoăn về mấy cái cây hành tây kia, thình thoảng vẫn còn chạy qua xem xét thì sợ rằng mỗi ngày cô đi bộ đều phải xoa eo mất.

ddieenddanleequyddoon Mà mỗi lần Chiêu Đệ nhìn thấy dáng vẻ ông Phan đang nhìn về phía cô mà cười như không cười thì cô liền hận không thể đi lên đạp cho ông ấy hai phát. Bổ chỗ nào không bổ tại sao nhất định lại phải bổ vào chỗ đó chứ?

Thật ra thì Chiêu Đệ đúng là đã hiểu lầm ông Phan rồi. Mặc dù ông ấy cho Tiểu Trí uống thuốc có công dụng bổ thận nhưng mà dược hiệu nào có mạnh như vậy. Nếu dược hiệu thực sự mạnh như vậy thì làm sao lại không gây tổn thương đến thân thể của Tiểu Trí được chứ? Thật ra thì Tiểu Trí dũng mãnh như vậy, 80% nguyên nhân là bởi vì gần đây anh vận động nhiều hơn, thể lực cũng được nâng cao hơn, lại cùng cãi nhau với ông lão nên tâm tình cũng được thoải mái hơn, cuối cùng mới là vì thuốc bổ của ông lão và đồ ăn dinh dưỡng của Chiêu Đệ nên mới dẫn đến cục diện như vậy.

Hôm nay Chiêu Đệ vừa mới giúp ông Phan phơi chăn đệm cùng vài cái áo khoác ngoài dày dặn ra ngoài nằng, trên tay vẫn còn cầm cái vợt trúc để đập chăn còn chưa kịp cất vào trong phòng thì ông Phan đã ra ngoài, đập một cái danh sách lên trên tay của Chiêu Đệ, bỏ lại một câu: “Hôm nay cơm trưa ta muốn ăn những món này, cô để cho ông tài xế kia đi mua đồ theo danh sách cho ta đi.” Nói xong, ông xoay người đi vào trong nhà, căn bản cũng không thèm nói đến việc đưa tiền thức ăn cho Chiêu Đệ.

Chiêu Đệ cũng không nói gì cả. Bởi vì chỗ ở của bọn họ không có hệ thống cung cấp nước sạch, muốn rửa rau hay làm gì cũng không tiện cho nên đã cùng thương lượng với ông Phan, muốn mượn nhà ông để rửa đồ ăn. Lúc ấy ông Phan vừa nghe đến thỉnh cầu của Chiêu Đệ thì con người liền đảo nhanh một vòng lớn, đồng ý với điều kiện là cho Chiêu Đệ tới đây rửa đồ, ông sẽ cung cấp nước và bếp để nấu cơm, nhưng thức ăn Chiêu Đệ làm xong phải tính cả một phần của ông nữa. Có lúc ông ấy muốn ăn cái gì, Chiêu Đệ cũng phải lựa theo khẩu vị của ông ấy để nấu.ddieenddanleequyddoon

Chiêu Đệ đã nghĩ, bao nhiêu năm nay ông ấy cứ sống một thân một mình như vậy, tay nghề nấu cơm của một đấng mày râu mà có thì cũng không có gì đặc biệt, bao năm như vậy có khi còn chưa được ăn chút thức ăn ngon, bây giờ yêu cầu như vậy thì hồi báo cũng là bình thường, cho nên cô liền đồng ý.

Chỉ là ông lão này thực sự có chút khó hầu hạ. Cô mở danh sách ông ấy đưa cho mình, gọi ông Trương đi mua đồ rồi cũng dựa theo yêu cầu của ông ấy mà làm. Sau khi đã làm tốt rồi, ông ấy không phải ngại nó khó ăn thì cũng là chê nó không đủ mùi vị, còn không cho vứt đi mà bắt Chiêu Đệ phải ngồi trước mặt ông ấy để ăn cho hết, nói là để cho cô nếm thử xem mùi vị mà mình nấu ra như thế nào. Có khi Tiểu Trí không nhịn được, muốn giúp cô ăn, còn bị ông Phan mắng cho một trận.

Chiêu Đệ nghĩ muốn dàn xép ổn thỏa nên chỉ cần ông lão không châm chọc Tiểu Trí thì cô có bị ông ấy nói cho mấy câu cũng đâu có việc gì. Hơn nữa, nói thật là, ông ấy cũng không nói lời gì khó nghe cả, chỉ là có hơi xảo trá. Nghĩ đến những năm nay ông ấy sống cũng không dễ dàng gì cho nên cô vẫn có thể hiểu được.

Khi Chiêu Đệ đưa danh sách lại cho ông Trương, ông Trương nhìn những thứ muốn mua ở trong đó mà hơi nhíu mày.

“Chiêu Đệ, cháu xác định đây là những thứ mà ông Phan muốn ăn sao? Sao chú nhìn đi nhìn lại đều là những đồ con dâu ta ăn lúc ở cữ nhỉ? Chẳng khác gì những thức ăn dinh dưỡng mà vợ chú làm cho nó ăn cả.”ddieenddanleequyddoon

Bị ông Trương hỏi như vậy, Chiêu Đệ mới cầm lại danh sách đề nhìn thì phát hiện ra đúng thật.

Ông Phan ghi trong danh sách có gà đen, táo đỏ, gừng. Ông Trương không nói cô cũng không phát giác ra có điều gì không đúng, nhưng mà ông Trương nói vậy, cô ngược lại nghĩ tới, những thứ đồ này đúng là giống như đồ cho phụ nữ ăn nhiều hơn, đàn ông thường rất ít ăn, hơn nữa ông Phan bị nóng trong, không nên kêu cô mua gừng có thể hỏa mới đúng chứ?

Chợt, Chiêu Đệ nghĩ đến một khả năng, cô hướng về phía ông Trương hỏi lại một câu: “Chú Trương, danh sách những thức ăn mà những lần trước ông Phan nhờ mua chú còn giữ không?”

“Còn giữ đây, để chú đi lấy.” Ông Trương đáp một tiếng rồi xoay người đi về phía phòng nhỏ ở phía đông của mình. Mặc dù tổng giám đốc Trần đã nói không cần phải ghi sổ nhưng ông vẫn nghĩ phải ghi lại sổ sách cho đàng hoàng, cho nên mỗi lần sử dụng cái gì ông cũng đều nhớ rõ ràng. Danh sách mà ông Phan đưa, sau đấy ông đều ghi lại giá tiền để lúc về thẩm tra đối chiếu lại cho dễ dàng.

ddieenddanleequyddoon Đợi ông Trương đưa tất cả những danh sách từ trước đến giờ ra, Chiêu Đệ liền đi nhanh đến. Thật đúng là để cho cô nhìn ra được đầu mối. Vừa mới nghĩ đến sự thật mà mình đoán ra, Chiêu Đệ liền trở nên kích động.

Tất cả những danh sách này đều ghi món ăn muốn mua không phải là gà đen thì chính là gà mái, trừ gà ra còn có thịt dê, rau hẹ gì đó. Bây giờ cố ý muốn tìm ra điểm giống nhau thì sẽ dễ dàng phát hiện ra những thứ này đều là thực phẩm sinh nhiệt, đối với thể hàn của cô rất có lợi, mặc ù có thể không trị được tận gốc nhưng vẫn giúp ích được rất nhiều.

Cô tỉ mỉ nghĩ kĩ lại một lần nữa thì liền nhớ ra được một chuyện không tầm thường. Mỗi lần Chiêu Đệ ở trong bếp xử lý thức ăn thì ông Phan sẽ gọi cô vào trong sân nhờ làm giúp việc này việc nọ. Bởi vì những món ăn mà ông Phan muốn trên cơ bản đều cần một thời gian rất lâu để có thể đung nhừ, cho nên mỗi lần Chiêu Đệ được ông Phan yêu cầu giúp đỡ thì đều làm cho xong hết việc rồi mới trở lại phòng bếp.

Trước cô không nghĩ đến việc này nên cũng không phát hiện được nhưng bây giờ đã nghĩ đến rồi, Chiêu Đệ mới phát giác ra trongnhững đồ ăn mà ông Phan bắt cô phải ăn quả thực luôn có mùi thuốc nhàn nhạt. Ban đầu cô còn tưởng là vì lúc ông Phan nấu thuốc cho Tiểu Trí làm cho mùi thuốc vẫn còn lưu ở trong bếp cho nên lúc cô nấu cơm thì mới dính phải mấy mùi này nhưng bây giờ nhớ tới, mới phát giác ra nó là hai thứ mùi hoàn toàn khác nhau.

Nói như vậy, ông Phan có phải đang lén lút giúp cô điều dưỡng thân thể hay không? Chắc là ngại vì vẫn còn đang sượng mặt cho nên mới phải làm chuyện này lén lén lút lút như vậy.ddieenddanleequyddoon

Sau khi đã nghĩ thông suốt vấn đề, Chiêu Đệ bắt đầu ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần ông Phan bắt cô ăn thì cô sẽ không nói hai lời mà ăn cho hết, cho dù có những đồ ăn không phải đồ cô thích thì cô cũng sẽ không nói ra một câu oán hận nào. Cứ như vậy vài ngày, ông Phan dĩ nhiên liền phát giác ra sự thay đổi của Chiêu Đệ. Cho nên lúc ở trên bàn cơm thấy Chiêu Đệ từng muỗng từng muỗng uống xong chén canh gà đen thật to mà ông đã đẩy cho cô thì có chút không vui mím mím môi. Cái loại đầu óc thông minh này đúng là chơi chẳng vui chút nào, cứ giống như Tiểu Trí vậy thì còn có chút mùi vị.

Đảo mắt, Tiểu Trí và Chiêu Đệ cũng đã ở tại thôn nhỏ này được gần hai tháng rồi. Trong hai tháng này, nói là có nhiều chuyện xảy ra thì cũng không hẳn, mà nói không xảy ra chuyện gì thì cũng không đúng.

Tối thiểu, người trong thôn đối với Chiêu Đệ và Tiểu Trí cũng đã quen thuộc, sẽ không tiếp tục dùng những ánh mắt khác thường để nhìn về bọn họ nữa. Đặc biệt là mấy đứa trẻ đều vô cùng thích ở cùng với Chiêu Đệ. Mỗi ngày sau khi tan học cơm nước xong, bọn nó đều sẽ chạy tới nhà của ông Phan để tìm Chiêu Đệ, để nghe cô kể nhữn câu chuyện cổ tích thần thoại về thần tiên yêu quái cho bọn nó nghe. Mỗi lần như thế, Tiểu Trí cũng đều ngoan ngoan ngồi ở một bên, mỉm cười nhìn hành động của Chiêu Đệ và những đứa bé kia. Anh vẫn không có thói quen nói chuyện ở trước mặt nhiều người lạ như vậy nhưng mà đã không còn cảm thấy phải băn khoăn lo lắng như trước nữa.

Chiêu Đệ trong khoảng thời gian này cũng cảm thấy thân thể mình rõ ràng đã tốt lên nhiều lắm. ddieenddanleequyddoon Mặc dù còn chưa có tin mừng nhưng từ sau khi sinh non, mỗi lần đến tháng, cô đều sẽ đau đến chết đi sống lại, bình thường cũng bị lạnh tay lạnh chân mà hai lần đến tháng gần đây nhất, mặc dù vẫn còn có chút đau đớn nhưng so với trước kia đã tốt lên nhiều lắm. Cô tin tưởng rằng, chỉ cần cô tiếp tục ăn uống theo những gì ông Phan cho thì tình huống sẽ tốt lên. Mặc dù không biết được trong những dược thiện kia, ông Phan len lén thả thêm thuốc gì nhưng ông ấy đã không nói ra thì cô cũng sẽ không hỏi.

Trong lúc đó, ông Trương cũng đã quay lại thành phố W một chuyến, thông báo tình trạng gần đây nhất của bọn họ cho Trần Chung và Hạ Cầm biết, lúc trở lại, trừ mang đến những đồ dùng mà Hạ Cầm giúp bọn họ chuẩn bị còn có thêm một tin tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.