Y Na nhún nhún vai, toàn thế giới lòng của người phụ nữ trong mắt bạch
mã hoàng tử, cũng có bởi vì người phụ nữ một ngày điên cuồng, thật sự
làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Huýt sáo một hơi, Bân Tử cười tà với An Dịch, anh gần đây phát hiện
người phụ nữ Nhiễm Mạn kia đặc biệt chơi thật khá, chuẩn bị tới vui đùa
một chút đấy.
Tô Thiển đoạt lấy chìa khóa xe của Nhiễm Mạn, dẫn đầu ngồi ở chỗ tài xế, đắc ý hướng cô thẳng nhướng mày.
"Tiểu Tô Tô, cậu đừng hại tớ, chồng của cậu không cho cậu lái xe, nếu bị anh ta biết được, chiếc xe này là do tớ mua, lão nhân gia cậu xin
thương xót, xuống đây đi!". Nhiễm Mạn vẻ mặt cay đắng, hai tay hướng về phía Tô Thiển thở dài.
Tô Thiển khởi động xe, không nghe cô nói nhảm: "Có lên hay không, tớ đã lên rồi, đến lúc đó cậu càng khó giao phó!".
Nhiễm Mạn ha ha cắn răng, chân bước lên xe rồi đóng cửa xe.
"Đừng nhìn tớ, chị đây kỹ thuật hơn cậu, lòng rộng rãi hơn so với cậu,
hôm nay muốn mua gì, chị giúp cậu cà thẻ!". Tô Thiển liếc mắt nhìn
Nhiễm Mạn vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô, nịnh nọt mà nói.
Nhiễm Mạn ngồi xong, không để ý tới cô nữa, trong đầu hiện lên hình ảnh buổi sáng bị tên Bân Tử bại hoại kia hôn một cái.
Lắc lắc đầu, tâm tình hết sức khó chịu, chỉ vào đường lớn không người trước mắt, rống to: "Tiến lên cho tớ a!!!".
Tô Thiển kinh ngạc, nhìn con đường phía trước một chút: "Mimi, cậu không sao chớ? Bị cái gì kích thích? Nói cho tớ biết, chị giúp cậu báo thù!".
Nhiễm Mạn cắn răng: "Không có gì, bị chó cắn một cái, dù sao cũng ra khỏi trang viên rồi, tiến lên đi!".
Tô Thiển:..... Trang viên không có nuôi chó!!!
Trong siêu thị, Tô Thiển đúng lúc gặp phải Vạn Dạ cùng với một cô gái
mua quần áo, cô hơi có chút lúng túng, lần trước uống rượu say hôn người ta, mặc dù mình không nhớ rõ, nhưng người ta sẽ nghĩ sao cô cũng không
thể biết được......
Nhiễm Mạn rất tự nhiên cùng anh lên tiếng chào hỏi, Tô Thiển cũng khẽ gật đầu.
Vạn Dạ đến gần Tô Thiển, nhìn dung nhan thanh lệ của cô, tim bỗng đập nhanh.
"Đã lâu không gặp!". Anh cười cùng cô chào hỏi.
Tô Thiển cũng bình tĩnh lại, cố ý không nghĩ đến chuyện đêm đó, chỉ chỉ
cô gái đi cùng anh đứng cách đó không xa: "Bạn gái của anh sao? Sao
không giới thiệu với em một chút?".
Vạn Dạ sắc mặt cứng đờ, lập tức khôi phục lại bình thường: "Là con gái
bác anh, mới về nước hai ngày nay, nhờ anh chăm sóc hai ngày.".
Anh nhìn chằm chằm mặt cô, dường như không muốn bỏ qua bất kỳ vẻ mặt gì trên mặt cô, đáng tiếc, không có như anh nghĩ.
Tô Thiển gật nhẹ đầu, "Làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật nha.".