Bà Xã, Ngoan Nào!

Chương 107-108



Vạn Dạ không nói, đôi mắt nhìn cô đang cột dây giày, con bé này, còn chưa phải thế nào thích giày cao gót.

Anh ngồi xổm người xuống, tự mình giúp cô đem dây giày buộc lại, Tô Thiển có chút ngượng ngùng nhìn một chút chung quanh, cũng ngồi xổm xuống: "Em tự mình làm là tốt rồi..."

Cách đó không xa, tên paparazzi trên cổ đeo máy chụp hình hưng phấn vỗ vài tấm hình xem ra cực kỳ mập mờ, hài lòng sải bước rời đi, đây chính là người không gần nữ sắc trong truyền thuyết Vạn Dạ Jung tổng tài, tin tức này, tuyệt đối có giá trị!

Nhiễm Mạn cùng cô gái đi tới, Tô Thiển cười xin lỗi với cô: "Dây giày của tớ bung ra..."

Cô gái chỉ hơi hơi gật đầu, vẻ mặt nhìn qua cũng so tốt như vậy, tựa hồ đối với Tô Thiển có chút địch ý. Tô Thiển nhức đầu, Nhiễm đại thần a!!!

"Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi, chúng ta mấy rất lâu nay không có ở chung một chỗ gặp mặt rồi." Vạn Dạ không để ý lắm, tựa hồ trong mắt anh chỉ dung hạ được một mình Tô Thiển.

Tô Thiển cùng Nhiễm Mạn do dự, trước không nói tới chuyện không nên làm kỳ đà cản mũi người khác, bị An Thần biết cũng không thể rồi, nhưng càng ngày càng như là rõ ràng, An Thần hoàn toàn chính là một bình dấm chua.

"Thế nào? Nữ vương không có ý định thưởng cho tiểu nhân chút thể diện sao? Anh rất thương tâm!" Vạn Dạ đáng thương nhìn Tô Thiển, như vậy Tô Thiển cũng không tiện thế nào cự tuyệt: "Được!"

Trên tay bao lớn bao nhỏ y phục, giầy, mỹ phẩm, cũng bị Vạn Dạ vượt lên trước trả tiền, làm cho Tô Thiển thật sự có chút ngượng ngùng.

Vạn Dạ chở mọi người dừng trước quán cay Tứ Xuyên, đây là Tô Thiển thích nhất đầy các món ăn xanh xanh đỏ đỏ khiến cho sắc mặt Hà Nguyệt đại biến, nhìn về phía Vạn Dạ trong mắt có chút khó tin, anh lại như vậy thích ăn cay.

"Go tiểu thư không ăn cay được a?" Tô Thiển thấy Hà Nguyệt một mực không động đũa, dừng tay một chút.

"Không, rất tốt". Hà Nguyệt rủ xuống tầm mắt, có chút lộ ra mỉm cười...

Tô Thiển gật đầu, hướng phục vụ viên gọi một ly nước ấm đặt bên cạnh Hà Nguyệt nói: "Nếu quá cay chần qua nước một cái, mùi ị sẽ không kém đi nơi nào, uất ức cô rồi."

Hà Nguyệt nhìn về phía Tô Thiển trong mắt của cô có chút kinh ngạc, đối cô địch ý ngược lại tiêu mất không ít: "Tô tiểu thư thật tỉ mỉ."

Tô Thiển cười yếu ớt, Hà Nguyệt bộ dạng cũng xinh đẹp, khí chất cũng rất tốt, lại không mất lễ tiết, nếu có thể cùng Vạn Dạ thành một đôi, cô ngược lại yên tâm.

Cay đã nghiền, Tô Thiển lấy tay làm quạt, không ngừng quạt gió, miệng cũng không ngừng hà hơi: "Món cay Tứ Xuyên của nhà hàng này làm thật đúng vị".

"Đổi đầu bếp, là một đầu bếp Tứ Xuyên chánh tông." Vạn Dạ cười cười, anh căn bản đã ăn thử tất cả các quán làm món cay Tứ Xuyên của vùng này, còn phát hiên ra quán này làm là mùi vị chính tông.

Ánh mắt Nhiễm Mạn không ngừng chuyển đổi giữa hai người, cuối cùng vẫn là yên lặng cắn lấy miếng thịt xương sườn.

"Tô tiểu thư nhìn rất quen mắt, hình như tôi đã từng gặp qua." Hà Nguyệt nghiêng cổ suy nghĩ một chút, gật đầu lại lắc đầu, nghe Vạn Dạ nói Tô Thiển còn là học sinh, làm sao lại có thể có loại cảm giác quen thuộc này.

Tô Thiển cắn đũa dừng một chút, cười một tiếng: "Khuôn mặt tôi là dạng phổ biến, nhìn quen mắt cũng là bình thường."

Cô có chút căm hận nhớ tới An Thần, cái tên vô lại phúc hắc đó, lần trước tại công ty Vạn Dạ làm cô xuất hiện luôn trên truyền hình!!!

Khóe mắt Hà Nguyệt dãn ra, liếc nhìn khuôn mặt Tô Thiển xinh đẹp có chút chói mắt: "Tuy nói khiêm tốn là điều tốt, nhưng mở mắt nói mò chính là thất dức đó."

Tay cầm đũa của Tô Thiển bất giác run lên, khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt, cười khan hai tiếng, không nói thêm gì nữa.

Quay đầu lại, nhìn thấy Vạn Dạ ngồi đối diện mình đang dịu dàng cười, tay lại run lên lần nữa, miếng cá theo y phục lăn hai vòng rơi xuống sàn nhà, cô ho khan hai tiếng: "Thật ngại quá, tôi muốn đi rửa tay."

Nhiễm Mạn chậm rãi thu hồi ánh mắt, đi theo: "Tôi cũng muốn đi."

Hà Nguyệt hướng về phía Vạn Dạ vẫn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Thiển ho khan hai tiếng, lúc này mới đem hồn của anh kéo về: "Người anh thích không phải là cô ta chứ?"

Cũng là bởi vì Tô Thiển, anh mới có thể vô số lần cự tuyệt cô, lúc trước chưa từng thấy Tô Thiển, cô thật rất hận, sau lại gặp mặt mới phát hiện, cô rốt cuộc biết vì sao Vạn Dạ lại đối với cô ta quyến luyến không quên như vậy, quả thật là loại người làm cho người ta quyến luyến khó quên.

Vạn Dạ hé miệng, vẻ mặt xẹt qua một tia ưu thương: "Chỉ tiếc, Tương Vương có mộng, thần nữ vô tâm."

"Thật là càng ngày càng không có cách nào bình tĩnh!!!"

"Thật đáng thương cho Nhiễm đại thần nhé!". Nhiễm Mạn đi tới, sửa sang lại y phục, soi gương trang điểm lại: "Hai người đàn ông ưu tú như vậy này cùng đối với cậu khăng khăng một mực, Tô Thiển, cậu đời trước đạp cái gì giống cứt chó?"

Tô Thiển sửa sang lại y phục, liếc cô một cái, hết sức bình tĩnh trả lời: "Đại khái là đạp cậu thôi".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.