Tô Thiển tỉnh lại lần nữa đêm đã khuya, là bị sợ làm tỉnh lại, tim còn
đang đập dồn dập trong ngực, xảy ra loại chuyện như vậy, trái tim cô
luôn không yên bất an!
An Thần cũng tỉnh lại, mái tóc ngắn ngang ngược càn rỡ kia rơi vào đôi mắt hoảng sợ đó của Tô Thiển, lập tức bình tĩnh lại.
Đôi tay anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, an ủi: "Bảo bối, đừng sợ, là anh!".
An Thần phả ra hơi thở toàn bộ vẩy vào cổ cô, hơi ngứa. Lại làm lòng của cô ấm áp không ít, bám lấy cổ áo của anh, cúi đầu vào cái ôm rộng lớn
trong ngực anh: "Lúc ở nhà để xe, em rất nhớ anh.".
Cô nói một cách rõ ràng, trong một khắc kia, trong đầu của cô rất nhớ
rất nhớ người đàn ông bá đạo này, chính cô cũng không nghĩ đến, đại khái người chính là như vậy đi, luôn là vào lúc nguy cấp mới có thể nhớ tới
chỗ tốt của người nào đó.
An Thần sửng sốt! Bối rối! Ngây người! Ngớ ngẩn!
Chỉ là một trong nháy mắt thời gian, mừng rỡ tràn đầy cả trái tim, đầu
ngón tay đang vuốt mặt cô lại không ngừng được có chút run rẩy.
Cô nói, em rất nhớ anh...
Là những lời này sao?
"Em vừa mới nói gì?". Anh cảm thấy ảo giác cùng tự đắc, còn chưa dám tin tưởng.
Anh đang sợ, sợ đây thật sự chỉ là ảo giác mà thôi, những lời này ở
trong mộng đều chưa từng xuất hiện qua, làm sao anh dám xa xỉ mơ mộng
nghe được từ trong miệng của cô nói ra những lời như vậy!
Người phụ nữ xấu xa không chịu trách nhiệm!
Tô Thiển hé miệng cười yếu ớt: "?".
An Thần giật giật khóe miệng, duỗi tay kéo gò má trắng nõn của Tô Thiển,: "Wow, nói cho anh biết, em mới vừa nói gì? Rất nhớ anh?".
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Thiển thoáng qua một tia giảo hoạt, đẩy tay anh ra: "Anh nghe lầm rồi!".
"Em không nói?". Lật người một cái đè cô xuống, chóp mũi chỉa vào chóp
mũi, khí nóng toàn bộ phun ở trên mặt Tô Thiển, làm cho cô ngứa một
chút.
Tô Thiển hất cằm lên, đẩy mặt của anh ra: "Em nói chuyện chưa bao giờ nói lần thứ hai, không nghe thì thôi.".
Lật người, cái mông hướng về phía anh, khóe miệng cong thành một nụ cười thỏa mãn, kéo chăn kín lai, nhắm mắt lại, làm liền một mạch.
Lần này An Thần cũng không làm gì, cô gái xấu xa tên Tô Thiển này, tùy
tùy tiện tiện một câu nói đem lòng của mình đánh loạn sau đó xoay người
đi nằm ngủ, tâm tình vốn là bình tĩnh hiện tại ba đào nổi lên bốn phía,
cô còn không có ý định phụ trách?
"Tô Thiển?". Anh thấp giọng gọi khẽ hai tiếng, hơi thở ấm áp phả vào tai cô.
Tô Thiển nhích lùi vào trong, đôi tay đem chăn kéo lên phía trên, chỉ lộ ra hai con mắt, lông mi dày khoác lên trên mí mắt, để cho cả người cô
càng nhìn càng thêm quyến rũ động lòng người.
"Đừng ngủ,em thức dậy nói chuyện với anh chút đi." An Thần duỗi ngón tay ra chọc chọc vào chăn: "Anh không ngủ được!".
Ánh mắt của Tô Thiển đảo một vòng, dứt khoát đem cả đầu cũng che lại.
An Thần căm tức gãi gãi mái tóc ngắn, cũng chui vào theo, vì vậy, trong chăn xuất hiện một màn như thế này.
An Thần: "Tô Thiển...".
Tô Thiển: "Làm gì?".
An Thần: "Anh muốn nghe nữa!".
Tô Thiển: "Nghe cái gì?".
An Thần: "Nói em nhớ anh, anh còn muốn nghe......".
Tô Thiển: "Không phải anh không nghe rõ sao? Làm sao biết em nói là em nhớ anh!".
An Thần:......
Hiệp thứ nhất, Tô Thiển toàn thắng!!!
An Thần: "Ngủ rồi sao?".
Tô Thiển:......
An Thần: "Người phụ nữ chết tiệt, nói hai câu cho anh nghe nghe sẽ chết à???".
Tô Thiển từ từ mở mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng lạ thường, lại cố ý
lạnh mặt xuống: "Đêm hôm khuya khoắc, anh có để người khác ngủ hay
không???".
An Thần thấy cô nói chuyện, lại bắt đầu hưng phấn, tiến tới hướng về phía gương mặt của cô hung hăng khẽ cắn: "Nói!!!"