Cũng trong lúc đó, hai cánh tay hung hăng bắt được, An Thần cùng Vạn Dạ!
Hai người cùng đứng nhìn nhau, trong mắt không có một tia hảo cảm, trong ánh mắt An Thần gió lớn nâng lên đến cấp 12, khóe môi nhếch lên giống
như Diêm Vương đang cười.
Vạn Dạ cũng là vẻ mặt tức giận.
Cũng trong lúc đó Doãn Phỉ Phỉ bị hất ra, lảo đảo vài cái, ngã nhào trên mặt đất.
"Người phụ nữ của tôi, ai dám động đến một đầu ngón tay của cô ấy!!!".
Hồi lâu, An Thần hừ lạnh, từ hơi thở phun ra một câu nói như vậy.
Nheo lại đôi mắt dạo bước đến bên cạnh Tô Thiển, giơ cánh tay lên đem
địa phương vừa bị Vạn Dạ chạm qua lau đi lau lại, Tô Thiển không kịp né tránh, cằm bị nắm lấy không thể động đậy, cho đến khi mặt cô đỏ lên mới buông ra.
Tô Thiển cẩn thận theo dõi ánh mắt của anh, không hiểu anh rốt cuộc
muốn làm gì, mình cũng đã nói chia tay, anh còn không có tính toán bỏ
qua cho mình?
Một tay ôm lấy cô giam cầm vào trong ngực, ánh mắt hung ác như sói liếc
nhìn Vạn Dạ, sắc bén giống như một con dao, Vạn Dạ ngược lại mặt không
đổi sắc.
"An thiếu gia cứ như vậy không thể rời bỏ Tiểu Thiển, đến mức cô ấy cùng bằng hữu ăn một bữa cơm cũng muốn đến nhìn chằm chằm.
Vạn Dạ đối với An Thần thật sự không có cảm tình gì, có lẽ Tô Thiển là
nguyên nhân, hay là vì nguyên nhân khác, cảm giác không phải là An Thần, nhưng mà anh thập phần hiểu rõ nguyên nhân vì anh coi hắn như tình
địch, tình địch gặp mặt, tự nhiên hết sức đỏ mắt!
An Thần lạnh lùng nhấc môi, dời đi đôi mắt, nhẹ nhàng nâng nâng cằm Tô
Thiển, hôn xuống, hừ lạnh: "Vạn tiên sinh, ăn một bữa cơm, không cần
thiết đối với người phụ nữ của tôi động tay động chân đi!".
Nói xong, ôm Tô Thiển càng chặt, cánh tay để ở ngang hông lực lại tăng thêm mấy phần, tròng mắt phóng hỏa, bốc lửa, càng lúc càng lớn.
Vạn Dạ, không thể giữ, lại không thể giết! Anh đứng ra xử lý ngược lại lại khó khăn vô cùng.
Tô Thiển không được tự nhiên đặt tay lên bàn tay của anh, đã dùng hết
sức cũng không thể đem móng vuốt kia dời đi nửa phần, bực mình, buồn bã nhìn chằm chằm hai người như nước lửa không ai nhườn ai.
"An Thần, mọi việc không phải như anh nghĩ!". Cô nhìn đến An Thần liền nhức đầu, nhìn thấy An Thần cùng Vạn Dạ hai người ở chung một chỗ dạ
dày liền lập tức đau.
"Không phải như vậy? thế thì là thế nào. Lần thứ nhất có thể là trùng
hợp, hai lần ba lượt cũng có thể nói là trùng hợp sao?" Híp híp mắt: "Tô Thiển, em cứ như vậy mà không để ý cảm nhận của anh? Em cứ như vậy mà
chờ đợi không kịp muốn cùng người đàn ông này ở chung một chỗ, là ai cho em lá gan to như vậy, dám cắm sừng tanh! Tô Thiển,anh có chưa nói với
em, mắt của em, mũi của em, miệng của em, thân thể em tất cả tất cả
đều là của An Thần anh, không có lệnh của anh, ai cũng không thể đụng
vào, bao gồm chính em!".
Cô thật hận loại bá đạo không có đạo lý này của anh.
Tô Thiển chắc lưỡi, bị anh liên tiếp dùng lời nói bá đạo làm cho khiếp sợ, đã phản ứng không kịp.
Vạn Dạ cau mày, người này là thiếu gia cao cao tại thượng, thật không thích hợp với tính tình lãnh đạm của Tô Thiển.
"An thiếu gia, tôi thích Tô Thiển, điểm này tôi cũng không phủ nhận,
nhưng Tô Thiển vẫn coi tôi là bạn bè, bạn bè cùng nhau ăn cơm không coi
là vượt quá phép tắc chứ? Anh việc gì phải tức giận như vậy
Vạn Dạ đột nhiên cảm thấy có chút thất bại, nếu là Tô Thiển đối với anh
có một chút xíu tình cảm, anh nhất định không chút do dự mang cô đi!
An Thần chân mày không nhịn được nhíu lại, trên mặt viết bốn thật to chữ — tôi rất khó chịu!
Anh khó chịu, nhất là bởi vì có người muốn đánh người phụ nữ của anh,
thật đúng là không thoải mái, vậy cũng chỉ có một loại kết quả — đại
khai sát giới!!!
Một giây kế tiếp, quả đấm đã không có dấu hiệu nào vung lên, chỉ nghe
phịch một tiếng, Vạn Dạ kêu lên một tiếng liền ngã xuống đất, khóe
miệng tràn ra máu tươi.
Tô Thiển trong bụng hung hăng run lên, đẩy An Thần ra, chạy tới bên Vạn Dạ.
"Vạn Dạ, anh làm sao vậy?". Nhẹ nhàng đụng vào khóe miệng đang rỉ máu,
tức giận hướng An Thần quát lên: "Anh đến tột cùng muốn như thế nào? An
Thần, anh luôn là cái bộ dáng này, không biết rõ tình huống liền nổi
giận, em quả thật đã chịu đủ anh rồi.".
Cô tức giận, thật tức giận, cô cho phép anh thỉnh thoảng phát ra tính
khí dấm chua, không có nghĩa là cô sẽ luôn luôn dễ dàng tha thứ, anh vẫn như cũ cố tình gây sự.
"Tô Thiển, em quay lại đây cho anh!". Nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ
bé đang vuốt khóe miệng Vạn Dạ, An Thần trong nháy mắt mặt liền đen.
Doãn Phỉ Phỉ đứng ở một bên ôm ngực xem kịch vui, khóe miệng nâng lên lạnh lùng nụ cười, Tô Thiển, cô xong đời!!!
"Anh không sao.", Vạn Dạ đứng dậy, bàn tay đang nắm lại thả lỏng ra,
sờ soạng một bên mép máu tươi, cười lạnh: "Anh ngoại trừ dùng bạo lực
để giải quyết vấn đề, còn có thể làm gì? Anh không tin Tô Thiển như vậy, liền buông tay đi, có lẽ anh phải ngày ngày canh giữ một tấc cũng
không rời Tô Thiển, như vậy, anh mới sẽ không nghi thần nghi quỷ!".
"Đừng nói ahhh... em đưa đưa anh đến bệnh viện!". Tô Thiển không hề
xem qua An Thần, cô hiện tại đầy bụng tức giận, sợ ở lại thêm một giây cô sẽ bốc hỏa mất, ở nơi này mà mất đi phong độ.
An Thần trong đáy mắt lộ ra mấy phần nguy hiểm, nắm đấm nghiến chặt
vang lên ken két, một lần nữa lạnh lùng nói từng chữ: "Anh cho em ba
mươi giây, lập tức đến bên cạnh anh, nếu không,anh không biết anh sẽ làm chuyện gì không tốt!".
Tô Thiển chán ghét nhíu mày, cô cực hận loại bá đạo, không có đạo lý chút nào này của anh.