Tô Thiển đỡ lấy đầu đang nhức, giống như trong đầu có đồ vật gì đó nổ tung, đau quá...
An Thần vội vàng ôm lấy cô, đau lòng hôn lên chân mày đang nhíu chặt của cái cô, không cần hỏi anh cũng biết, cô gái nhỏ lại nhớ ba mẹ của cô!
Không để cho cô đang tiếp tục ở nơi này, anh sợ cô sẽ nổi điên.
Ôm lấy cô, đi ra cửa lớn, ngồi vào trong xe.
Tô Thiển núp ở trong ngực anh run lẩy bẩy, tất cả sợ hãi cùng bất lực
lập tức dâng lên trong lòng, bị chính mình niêm phong vào kho trí nhớ,
giống như là cái van mở ra, toàn bộ đều nhớ ra.
Cô không quên được, trong nháy mắt ba mẹ đem lấy chính mình đẩy ra ngoài xe
Cô không quên được, không quên được ba mẹ điều khiển xe mất khống chế lao xuống vách đá trong phút chốc.
Cô không quên được, không quên được ba mẹ cứ như vậy chết thảm ngai trước mắt mình, mà mình, cái gì cũng không ngăn cản được.
Cái loại sợ hãi đó, cái loại vô dụng đó, cái loại bi thương đó, cái loại đau lòng đó, ấy là loại tê tâm liệt phế đó, thật nhớ thật nhớ, liền
như vậy đi theo ba mẹ...
An Thần ôm thật chặt thân thể của cô, cằm chống trên đầu của cô, cố gắng để cho cô cảm nhận được sự tồn tại của mình.
Cô không phải hai bàn tay trắng, cô còn có anh!
Anh trời sinh cũng sẽ không an ủi người khác, chỉ có thể yên lặng đứng ở bên cạnh cô, chỉ cần có anh, liền tuyệt không làm cho cô cảm thấy cô
độc cùng bất lực.
Tô Thiển dúi đầu vào lồng ngực của anh, hết sức đè nén cảm xuất bi
thương của mình, ngay cả chính mắt thấy ba mẹ rời đi một khắc kia, cô
cũng không có giống hiện tại cảm thấy mình thật yếu ớt.
"Ngoan, em còn có anh!".
Trừ câu này, anh giống như không tìm được lời nào tốt hơn để an ủi cô, cũng chỉ có câu này, có thể lên tất cả tình cảm của anh.
Ở trong thế giới của cô, anh cũng không phải toàn bộ, nhưng ở trong thế giới của anh, cô chính là duy nhất, là tất cả!
Chợt, Tô Thiển nâng đầu lên, ánh mắt thoáng qua một tia lẫm liệt.
Cô đột nhiên nhớ tới, cái một ngày xuất hiện tai nạn xe cộ kia, xe mới đi bảo dưỡng, tại sao thắng xe không ăn.
"Thế nào?".
Nhìn cô cả kinh sợ hãi, lòng của An Thần cũng trầm lại trầm thêm!
Tô Thiển cầm ngược cổ tay An Thần, sắc mặt có chút quái dị, còn có chút không dám tin.
" Tai nạn xe cộ ngày đó, xe vừa mới đi bảo dưỡng, theo lý thuyết, sẽ
không xuất hiện tình huống thắng xe không ăn, trừ phi...".
Không, cô không dám nghĩ, ba mẹ là người luôn luôn hòa ái, ở giới thương nghiệp cũng vẫn rất biết điều, cô không tin có người sẽ đối với ba mẹ
cô hạ độc thủ!
Cái thế giới này, rốt cuộc còn có cái gì không tàn nhẫn?
Thống khổ che mặt, tâm tình cô vô cùng phiền não, rốt cuộc sự thật là như thế nào!
Đặc biệt sao, ai tới nói cho cô biết, chuyện rốt cuộc là như thế nào?
An Thần híp lại mắt lộ ra mấy phần nguy hiểm, tay khoác lên vô lăng gõ
theo từng nhịp, nếu như là vậy, không ngoại trừ có người cố ý phá hoại
thắng chân.
Đau lòng ôm cô, vuốt vuốt tay nhỏ bé của cô: "Ngoan, chuyện này giao cho anh điều tra, em mệt mỏi rồi, ngủ một giấc đi, ngoan, ngủ một giấc
đi.".
Tô Thiển không thể nào ngủ được, vừa nghĩ tới ba mẹ có thể bị người ta hại chết, cả người cô liền bắt đầu lạnh.