Bà Xã, Ngoan Nào!

Chương 137: An thị chính là một trong những chủ nợ lớn nhất chủ nợ



Hai cô nhìn nhau, gãi đầu không biết gì.

An Thần kéo tay của cô qua nắm, bên trong có một số thiết bị truy tìm, chỉ cần anh muốn biết, tùy thời tùy chỗ, cũng có thể xác định vị trí của trong vòng một phút.

Như vậy, coi như cô có chạy đến chân trời góc biển, cũng đừng mơ tưởng chạy ra khỏi lòng bàn tay của anh.

Chủ yếu nhất, anh không thể lúc nào cũng ở bên người cô, ngộ nhỡ có cái gì nguy hiểm, anh cũng có thể ở trước tiên tìm được cô, cứu cô.

Về phần Nhiễm Mạn, đó là Bân tử ôm đùi An Thần cầu xin, thật lâu mới cầu xin được.

Bân tử cảm thấy, anh là bị nha đầu Nhiễm Mạn kia tóm được rồi, chỉ trong một thời ngắn, liền yêu cô ngốc này rồi.

Nếu Nhiễm Mạn biết hình tượng của cô ở trong suy nghĩ Bân tử là ngu ngốc, nhất định tức giận chỉ vào mũi của anh mắng to.

An Thần nói: rất khỏe khoắn, không có vấn đề gì lớn, chính là quá gầy, dinh dưỡng phải tăng cường.

Tô Thiển khóe mắt kéo ra, cánh tay mảnh khảnh nâng lên quơ quơ: "Cái này gọi là bẩm sinh có được không? Đã là phụ nữ đều thích vóc dáng như vậy!"

An Thần bĩu môi ghét bỏ, kéo kéo gò má non mịn phản bác: "Anh không thích phụ nữ gầy teo, sờ một chút cũng không thoải mái."

Anh thích cô trắng trẻo mập mạp, có thịt, anh đau lòng khi thấy cô quá gầy!

Tô Thiển:......

Năng lực làm việc Dạ Thương đúng là cực nhanh, buổi chiều ngày thứ hai liền tra ra chân tướng vụ tai nạn.

Quả nhiên có mờ ám, chỉ là An Thần khi biết chân tướng vụ nổ tinh thần hồi lâu vẫn không phục hồi lại.

Nhìn xấp tài liệu trên tay, sắc mặt An Thần trắng đen luân phiên nhau xuất hiện.

Ông nội?

Lại là ông nội!!!

Tại sao là ông nội?

Lý do rất buồn cười, ông không hy vọng cháu trai bảo bối của mình đào tạo ra chỉ vì một người phụ nữ mà như vậy, mười năm này, An Thần chấp nhất cùng kiên định khiến ông cụ rất bất an.

Cháu dâu của An gia, có thể là bất cứ kẻ nào, chỉ cần An Thần đối với cô ta không có tình cảm.

Đối với bọn họ mà nói, phụ nữ chỉ dùng để nối dõi tông đường, An lão gia, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ nếu An Thần bị hủy trong tay một người phụ nữ.

Trong mắt An lão gia, phụ nữ chính là tai họa, từ xưa có bao nhiêu anh hùng hảo hán bị phụ nữ hại không còn hình dáng gì.

Mười năm này, An lão gia vẫn để trong lòng, thường cố ý hay vô ý nhắc nhở anh, cũng không thấy anh có chút thay đổi.

Quyết, không cho phép bất luận kẻ nào uy hiếp được anh cho dù đó là người phụ nữ anh yêu

Một năm trước, khi biết thân thể mình không còn khỏe nữa, càng ngày càng gấp gáp, hi vọng trước lúc qua đời nhìn thấy đám cưới của An Thần, thật ra thì chính là hi vọng anh cưới cô gái khác.

Như vậy, ông có thể yên tâm.

Bên kia, hằng ngày phái người len lén thăm dò hành tung Tô gia, biết xe đang đặt ở một cửa hàng bảo dưỡng, mấy ngày sau muốn đi ngoại thành dạo chơi, lúc này mới phái người phá thắng xe.

Vì vậy, liền xảy ra vụ tai nạn kia.

Nào biết, nha đầu Tô Thiển này mạng lớn vô cùng, kể từ khi vợ chồng chủ tịch Tô qua đời, những cổ đông khác trong nội bộ công ty chia năm xẻ bảy, trong ngắn ngủn hai ngày công ty tuyên bố phá sản, thậm chí là bán không ai muốn mua.

Thương trường như chiến trường, ngay cả ngươi là người tốt sẽ không tha, chỉ cần dính đến lợi ích của họ, họ sẽ không quản người khác chết sống thế nào.

EDIT: HẠ BĂNG

Beta: Minh Minh

An lão gia càng không nghĩ tới chính là, An Thần lại coi đây là cơ hội đem nha đầu Tô Thiển về bên cạnh mình, danh chính ngôn thuận viết thõa thuận — trả nợ!

Anh nói, một nha đầu nho nhỏ như cô, trừ lấy thân thể, cô còn có cái gì đáng giá để trả nợ cho anh?

Anh nói, An Thần là ai, chẳng lẽ còn có thể vì một người phụ nữ mà khốn đốn?

Không đến hai ngày, An lão gia qua đời, đánh giá lại hoài nghi, ông rốt cuộc là do An Thần trực tiếp làm cho tức giận mà chết hay là bệnh chết.

An Thần nhìn tài liệu trong tay, trong lúc nhất thời không biết nên có thái độ gì.

Đầu ngón tay đi theo nhịp tim mà phát run, anh có thể tưởng tượng được nếu Tô Thiển biết chân tướng này sẽ như thế nào.

Vốn cô không thương anh, vốn cô không quan tâm anh, vốn cô ước gì rời xa được anh.

Nếu là biết ba mẹ mình là do ông nội anh “ An lão gia “ hại chết, cô nhất định càng thêm hận mình.

Như vậy, anh muốn có được trái tim cô, trên căn bản là không thể nào.

Không, anh không cho phép điều tàn nhẫn như vậy xảy ra, tuyệt đối không thể!

Anh đột nhiên có chút thấp thỏm lo âu, một xấp tài liệu bị bàn tay nắm chặt có chút trở nên vặn vẹo.

"Cậu đi tra một chút, còn có ai biết chuyện này, nhớ, tôi tuyệt đối không cho phép bất luận chuyện gì có thể uy hiếp được tình cảm của tôi cùng Tô Thiển!"

Hồi lâu, anh mới bình tĩnh lại, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng độc ác.

Mấy câu nói, cũng không có nói rõ! Lại làm cho người ta trong lòng sinh ra cảm giác lạnh lẽo.

Dạ Thương hiểu rõ gật đầu, người dưới tay anh xử lý qua loại công việc như vậy không phải là ít, tự nhiên biết nên làm gì.

Cho đến khi Dạ Thương ra khỏi phòng, An Thần lúc này mới cầm điện thoại lên không kịp chờ đợi cho Tô Thiển trả lời đã nói.

"Tô Thiển, anh nhớ em!"

Là em hiện tại? Hay là em của quá khứ?

Ngay câu nói đầu tiên, An Thần đã nói một câu ngọt đến chết người không đền mạng.

Tô Thiển nắm con chuột vi tính tay run lên.

“Muốn cô?”

Ở trong suy nghĩ của cô, khách cho tới bây giờ vào ban đêm mới động dục, thời điểm đó mới có thể nhớ tới tình nhân muốn tình nhân đến để thoa mãn.

Người đàn ông này, ban ngày cũng động dục sao?

Khẽ ừ, nhưng mắt còn nhìn chằm chằm các bài báo về tai nạn xe cộ trên websites.

Trong đó, có bài báo về tai nạn xe cộ chết người của ba mẹ cô.

Đã một năm trôi qua từ khi ba mẹ cô gặp chuyện không may, cô là lần đầu tiện lên internet tìm hiểu vụ tại nạn của ba mẹ, thật đúng dịp liền đau lòng!

Ngay cả là giờ phút này, nhìn bài báo, nghĩ tới hình ảnh ba mẹ,muốn tự kiềm chế đau lòng,cô lấy tay che ngực, hơi thở có chút khó khăn.

"Thế nào,có chuỵên gì sao?"

Nghe tiếng hít thở trong điện thoại có chút gấp rút, An Thần khẽ cau mày, trái tim cũng dần trầm xuống

"...... Không có gì, anh cúp trước đấy.".

Tắt websites, Tô Thiển rời máy tính đứng ở phía trước cửa sổ, đứng đối diện cửa lớn, chính là phòng làm việc của An Thần, cầm ống nhòm bên cạnh lên nhìn, nhưng quá xa không thấy được gì.

Cô đột nhiên cảm thấy mình có chút ngớ ngẩn, không gì sao lại muốn nhìn người đàn ông?

An Thần cũng vội vàng cầm ống nhòm trong ngăn kéo nhìn qua, vị trí này, vừa đúng có thể nhìn rõ ràng các gian phòng khác.

Rèm cửa sổ không có kéo lại, nhìn một chút là thấy người phụ nữ ở trước cửa sổ, An Thần khóe miệng có chút nhếch lên!

"Anh nhớ em lắm, em hiện tại tới đây, hay là anh qua đó?".

Ý tứ đúng là, anh hiện tại chỉ muốn ở cùng một chỗ với cô.

Đầu ngón tay Tô Thiển xẹt qua cửa thủy tinh, vang lên tiếng xì xì xì, thanh âm này vô cùng không thoải mái, hay cũng giống tâm tình khó chịu của cô.

"Hay là để em qua đấy đi.".

Suy nghĩ một chút, cô cảm thấy chính mình đi tốt hơn, làm tình nhân, khác với làm vợ, chỉ là diễn trò, phải diển thật hay!

An Thần khóe miệng mở rộng hơn một chút, nhìn trong ống nhòm xem ra Tô Thiển đúng là đã hồi phục không ít, bụng dưới đã căng đầy máu như xưa.

Rất lâu rồi không có đụng cô, bác sĩ nói còn phải chờ thêm mấy ngày, anh gấp, nhưng lại không thể lại làm đau cô! Chỉ muốn đem cô đè ở phía dưới gặm nhắm qua là đủ.

Cúp điện thoại, cầm trên tay tư liệu bỏ vào két sắc khóa lại, lúc này mới khẽ yên lòng.

Tô Thiển đi qua phòng làm việc của nhân viên, Tô Thiển bình tĩnh đứng bên ngoài phòng làm việc của An Thần.

Cô không muốn đi vào, mỗi lần đi vào đấy, đều sẽ không được anh đối xử dịu dàng.

137. Người phụ nữ này, quả nhiên làm cho lão Đại nhà mình muốn ngừng mà không ngừng được. (2)

EDIT: HẠ BĂNG

Beta: Minh Minh

Coi như là cô sợ anh, thở dài một hơi, vặn nắm tay mở cửa, cuối cùng cũng không chạy khỏi, chết sớm chết muộn đều phải chết.

An Thần trong tay vẫn còn ở đang xem văn kiện, vẻ mặt an tĩnh tuyệt mỹ dưới ánh mặt trời càng thêm vẻ xa hoa.

"Tới đây!".

Không có ngẩng đầu, An Thần chỉ chỉ bắp đùi mình.

Tô Thiển vuốt vuốt mái tóc, hết sức miễn cưỡng hướng anh đi tới, về phần muốn cô ngồi lên bắp đùi anh, liền bị cô cho là không nghe thấy.

An Thần chỉ là cười cười, thuận thế kéo cô tới, tiếp theo chính là vừa thông suốt dịu dàng mà triền miên hôn.

Cho đến khi tâm trạng bất an dần dần bình phục lại, lúc này mới khẽ cắn cánh môi của cô một cái, ssau đó buông cô ra.

Tô Thiển giơ tay lên sờ soạng cánh môi, nhè nhẹ hơi thở, trông thật đáng thương.

An Thần đem vòng cổ ngọc thạch đeo vào cổ Tô Thiển.

Đây là một chiếc vòng ngọc quý, là An thị đời đời truyền xuống, nghe nói khối ngọc thạch này thông linh, có thể trừ tà khu ôn, An Thần bắt đầu hiểu chuyện, khối ngọc này liền mang trên cổ mình, chưa từng lấy xuống.

Nhắc tới cũng kỳ, mỗi lần gặp thời điểm nguy hiểm, An Thần sờ khối ngọc thạch này, luôn có thể chuyển nguy thành an.

Mặc dù giải thích như vậy có chút gượng ép, chỉ là, An Thần đã đem khối ngọc thạch này coi là vật quí giá bên mình.

Hiện tại, anh muốn đem khối ngọc thạch này đeo vào cho người phụ nữ mình yêu mến nhất, anh tin tưởng, khối ngọc này có thể mang đến may mắn cho anh, liền nhất định cũng có thể mang đến may mắn cho người phụ nữ của anh.

Tô Thiển không hiểu vuốt miếng Ngọc Thạch trên ngực, Ngọc Thạch lộ ra Ti Ti tia máu, Tô Thiển vô cùng không tự nhiên, nhíu mày.

Ngọc Thạch như vậy màu đỏ như máu, thật là khủng khiếp. Lập tức đưa tay lấy xuống, lại bị An Thần ấn chặt tay.

"Không cho lấy xuống, đàng hoàng mang nó cho anh, không có lệnh của anh, em dám lấy xuống thử xem!".

Nói xong, còn cố ý giơ giơ lên quả đấm, rất có mùi vị uy hiếp.

Tô Thiển khóe miệng kéo kéo, rời đi thân thể anh.

"Chuyện tai nạn xe cộ của Ba mẹ em, có đầu mối rồi sao?".

Cô hiện tại trừ cái này, cái gì cũng không để tâm.

Cô từ trước đến giờ tính tình lạnh nhạt, xem ra đối với cái gì đều là bộ dạng như thế, nhưng không có nghĩa là cô cái gì đều không để ý, nhất là liên quan nguyên nhân cái chết của ba mẹ.

Vũ Đình làm một ly cà phê cùng một ly trà sữa đem vào, lễ phép đối với cô cười yếu ớt.

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, thủ hạ của anh và ngay cả nhân nhân viên công ty càng là đối với Tô Thiển lau mắt mà nhìn, người phụ nữ này, quả nhiên làm lão Đại muốn ngừng mà không ngừng được.

Tô Thiển rốt cuộc không kiên nhẩn.Uống một hớp trà sữa, Tô Thiển khẩn trương cầm cái ly ngồi ở trên ghế sa lon, chờ đợi An Thần trả lời, cô hi vọng, có thể mau chóng biết được đáp án.

Loại cảm giác chờ đợi này, thật làm người ta khó chịu, bình tĩnh thường ngày đã biến mất, cô lúc này thật gấp đứng lên cũng làm người ta chống đỡ không được.

An Thần mím môi uống cạn cà phê trong tay, đầu óc thật nhanh đã nghĩ ra, tìm cách nói như thế nào để đem chuyện này dẹp vào quá khứ..

Để cái ly xuống, đi theo cô.

"Không phải anh nói trong ba ngày cho em câu trả lời thuyết phục sao, anh biết em gấp, nhưng cũng không thể gấp được, dầu gì cũng phải điều tra rõ ràng, ngoan ngoãn, tin tưởng anh.".

Trong lúc nhất thời, anhkhông nghĩ ra câu trả lời cho tốt, chỉ có thể kéo dài, còn có hai ngày, anh suy nghĩ tìm ra biện pháp tốt mới được.

Nếu cứ phủ nhận không có chuyện gì, chỉ làm cô suy nghĩ nhiều hơn.

Thở dài một tiến hơi,trà sữa trong tay cũng đã uống hết một nửa!

Đợi, hiện tại cô trừ đợi, còn có biện pháp khác sao?

Thật bi ai, chuyện của mình đừng nói nữa, ngay cả chuyện ba mẹ, cũng phải dựa vào người khác mới có thể biết rõ.

Cô! Tô Thiển, chưa từng cảm thấy mình sao vô dụng như vậy.

Mấy ngày kế tiếp, Tô Thiển thỉnh thoảng liền quấn An Thần hỏi tiến triển, mỗi lần gặp mặt câu nói đầu tiên đều hỏi là: "Như thế nào? Tra được cái gì sao?".

An Thần có chút sợ cô, lại không tìm được cách giải thích tốt, không thể làm gì khác hơn là nhịn đau tận lực trốn cô, mỗi ngày đứng ở trước cửa sổ sát đất cầm Ống Nhòm nhìn chằm chằm người phụ nữ bên trong phòng mặt ủ mày ê.

Anh cũng đau lòng theo.

Một ngày hay hai ngày, Tô Thiển còn có thể dễ dàng tha thứ, nhưng giờ kỳ hạn ba ngày vừa qua, Tô Thiển không ngồi yên được, cô là đã nhìn ra, An Thần đang có gì giấu cô. Nói đúng hơn anh chính là cố ý trốn cô.

Mới hai ngày như vậy, anh quả nhiên là mệt mỏi mình rồi, cô chỉ là tình nhân, đại khái cũng mau chơi chán cô rồi đi.

Theo thực lực của An Thần, điều tra vụ tai nạn xe cộ cần nhiều thời gian như vậy sao?

Cô không nghĩ ra, An Thần tại sao cũng không nguyện ý trả lời mình?Hay là, anh căn bản là không có để ý!

Thật con mẹ nó! Châm chọc, cô lại trông cậy vào người khác ban ân huệ cho mình.

Không nhất định, trông cậy vào anh cũng được, không trông cậy vào anh cũng được! Cô,Tô Thiển muốn tự mình điều tra việc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.