Quả nhiên là một người phụ nữ không tim không phổi.
Tô Thiển lúc này mới cứng ngắc bước chân đi về phía của anh, cô cố gắng
để cho mình bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, nhưng cuối cùng thời điểm nhìn thấy anh không nhịn được chột dạ.
Rối rắm, cô lại không làm gì sai, tại sao nhìn thấy anh thì có một cảm giác rợn cả tóc gáy.
Đến gần, lẳng lặng nhìn anh, giống như là một Tiểu Bạch Thỏ vô hại ngây thơ, sau đó, liền cười lên.
Cô biết anh đang tức giận, cũng biết anh đang nổi điên, lại bước thêm một bước lên trước, chủ động kéo kéo cánh tay của anh.
"An Thần, anh đã đến rồi?".
Giọng nói của cô nhàn nhạt, lại xen lẫn nhè nhẹ ngọt ngào cùng kiều mỵ,
liếm cánh tay của anh, chủ động tiến tới lỗ tai của anh: "Em nhớ anh
lắm.".
An Thần nghe vậy hừ lạnh, tâm tình cũng sau câu nói kia đột nhiên dâng
cao lên, cô coi như là biết thức thời, nhưng cũng không có ý định cứ như vậy tha cô.
An Thần khẽ trở cánh tay, Tô Thiển kêu lên, một giây kế tiếp liền rơi
vào lồng ngực nở nang của anh, cằm hung hăng bị giữ lại, tiếp theo,
trên môi liền truyền đến xúc cảm lạnh như băng, đó là mùi vị chuyên
thuộc về anh.
Chung quanh ồn ào kêu lên, phụ nữ thì hâm mộ ghen tỵ Tô Thiển, đàn ông thì hâm mộ thêm ghen tỵ An Thần.
Nhưng là, ghen tỵ thì sao, cũng chỉ có hai người kia đứng chung một chỗ, mới xứng đôi đến chói mắt nhất.
Nghiêm An kinh ngạc đứng ở chỗ đó, chút nào cũng không thể động đậy, là anh ta, lại là anh ta!!!
Nhìn thấy An Thần, trong mắt Nghiêm An thoáng qua một tia ác độc, bàn
tay xòe ra trong giây lát đó nắm chặt, khớp xương bị anh ta bóp vang lên tiếng rắc rắc, hiển nhiên, anh ta đối với An Thần cực kỳ hận.
An Thần dùng đủ sức lực gặm cắn môi của cô mút, trên môi truyền tới cảm
giác đau làm người ta nhíu mày thật sâu, đưa tay đẩy anh, lại bị anh ôm
càng chặt, trong miệng, đang răng môi giao nhau, công thành lướt trì.
Tô Thiển biết, anh chính là dùng cái loại phương thức này đang tuyên cáo với người khác, cô, là của anh!!!!
Ở trước mặt cả ngàn học sinh, An Thần hung hăng hôn Tô Thiển, nếu không
phải nghĩ đến thể diện của cô, anh sẽ lấy một loại phương thức khác để
trừng phạt cô.
Đôi môi anh đào đỏ mọng, Tô Thiển bị anh gặm đến mơ màng, cũng không
biết trải qua bao lâu, cô mới một lần nữa hít được không khí.
Một khắc kia, cô mới cảm giác được rằng luồng không khí ấy mới mẻ cực kì.
"Tô Thiển, Ám Dạ Vương Hậu!!!".
Ngắn ngủn bảy chữ, lại một lần nữa như quả bom nổ tung ở đám người bên
ngoài, trừ lớp người biết chuyện ra, gần như những người còn lại ai cũng bị sét đánh đến trong khét ngoài sống.
Tô Thiển xấu hổ rồi!!!
Các cô là nhận ra được An Thần, chỉ là, đó cũng là thân phận đại cổ đông của trường học, không nghĩ tới, anh lại thật sự là người đứng đầu Ám
Dạ, lại thật sự là thế lực hắc ám đó.
Tô Thiển cau mày, trên đôi môi vẫn còn bỏng rát, nếu không phải thấy có
rất nhiều người ở đây, cô nhất định liền một cước đá qua rồi.
An Thần ngược lại rất là hài lòng biểu hiện của cô, nhốt chặt eo của cô, sải bước đi về hướng bên trong nhà.
Đám người bên ngoài muốn vào lại không dám vào, An Thần khoát khoát tay, ý bảo đám người đi vào, anh biết, nếu bỏ xa đám người, chỉ để lại hai
người bọn họ, Tô Thiển chắc chắn sẽ không để anh yên.
Có mỹ nam như An Thần vậy ngồi xuống nơi này, các cô gái liền không còn ý định cùng mấy chàng trai trẻ bên cạnh nói chuyện trời đất, gò má cũng
hơi đỏ lên lén liếc An Thần.
Vì vậy, các chàng trai rối rít không chống cự nổi sự áp bức, ngồi hai phút liền tự giác rời đi.
Tô Thiển ngồi bên cạnh An Thần, bị anh nắm chặt bàn tay, tránh thoát thế nào cũng đều vô dụng, cuối cùng, cô dứt khoát thở dài một hơi, tùy
anh.
An Thần nghiêng đầu nhìn Tô Thiển mặt bình tĩnh nhìn về mâm trái cây,
tâm tình khẽ khó chịu, anh không quyến rũ bằng dĩa trái cây này sao?