An Thần cắt táo ra từng mảnh từng mảnh nhỏ cho cô ăn, Tô Thiển ngượng
ngùng, luôn đưa ra cánh tay băng bó đòi cắt táo, một lần lại một lần lại bị An Thần giành lại.
Cuối cùng, cô vừa yên lặng từng miếng từng miếng nuốt hết quả táo, vừa yên lặng vuốt ve chỗ bị đau.
Lâm Tử Nịnh mặc dù ghen tỵ, cũng không có nói gì, không cam lòng, mất
mác, ghen ghét, vào lúc này dâng lên như ong vỡ tổ trong lòng.
“Anh, em thấy chúng em phải trở về trước thôi, buổi tối không phải anh
còn có một cuộc họp làm ăn sao, Ôn Na hẹn em đi Hongkong, chuyến bay tối đấy.”
Lâm Tử Nịnh đứng lên vỗ tay, cô sợ mình tiếp tục ngồi chung trong này, thật sự có thể làm ra chuyện mất phong độ gì đó.
Lâm tử nhìn hai người ngọt ngào ân ái một chút, lại nhìn lên cổ tay một chút, gật đầu một cái.
“Đại ca, chị dâu, hôm nào chúng tôi sẽ trở lại thăm hai người, hôm nay liền xin lỗi có chuyện phải đi rồi.
Vốn là đến thăm Tô Thiển, nếu thăm xong rồi, cũng không có chuyện gì để lưu lại.
Hơn nữa, An Thần luôn không thích người khác lưu lại qua đêm, chuyện này cho đến nay là quy củ, phàm có chuyện gì, cũng sẽ đi qua biệt thự An
gia.
An Thần đặt quả táo cuối cùng vào lòng bàn tay Tô Thiển, cũng đứng lên
theo, gật đầu với Lâm Tử nhưng không có vẻ mặt gì: “Tôi tiễn cậu ra
cửa.”
Mặc dù không ở lâu, đối với Lâm Tử Nịnh mà nói, cũng coi như thu hoạch không nhỏ, ít nhất, về sau có biện pháp đối phó Tô Thiển.
Nghĩ như vậy, không thoải mái trong lòng cô ngược lại tiêu giảm không
ít, cũng không tin, An Thần có thể thời thời khắc khắc canh giữ bên
người cô ta? Một ngày nào đó, Tô Thiển sẽ thua trên tay cô.
“Vậy chị dâu nhỏ, chúng tôi đi về trước đây, chị sớm khỏe.”
Tô Thiển hơi đỏ mặt gật đầu: "Cảm ơn đã quan tâm.".
An Thần đi tiễn bọn họ một đoạn, Nhiễm Mạn liền chọn chính xác cơ hội lén tiến vào, nắm thật chặt tay cô, có chút run rẩy.
Tô Thiển buồn cười vươn tay gạt đi nước mắt ở khóe mắt cô: “Mimi, Bân tử khi dễ em rồi hả?”
Nhiễm Mạn cắn môi, vươn tay hung hăng lau đi nước mắt: “Cút.”
"Tớ cũng muốn biến đấy nhưng thân thể không cho phép.".
Cô biết, Nhiễm Mạn là nhìn bộ dáng này của mình mà khó chịu, từ nhỏ đến
lớn, cô mỗi lần bị thương, không phải cô ấy khóc hung nhất sao.
Cô ấy rất hay mềm lòng nhưng lúc nào cũng muốn làm ra một bộ ta là nhất, là một bộ dáng kiên cường.
"Ra lệnh cho cậu mau nhanh khỏe lên, nằm như vậy ở đây không tốt, thật làm mất hết mặt mũi".
Đi qua bên cạnh cầm quả táo lên cho vào miệng cắn sau đó nói tiếp: "Tắm rồi sao?".
Tô Thiển gật đầu: "Cậu giờ nhìn gì cũng muốn ăn sao, ăn nhiều như vậy,nhưng thịt đều là đi nơi nào rồi.".
Nhiễm Mạn chép miệng, bàn tay mềm mại vỗ về bụng, đắc chí: "Tiểu tử kia ăn hết.".
Trong mắt của cô đều là hạnh phúc, vừa mới bắt đầu còn muốn xóa bỏ nó,
bị Bân tử sau khi biết liền giáo huân một trận, nên cũng không dám nghĩ
tới nữa.
Kể từ đã khi có thai, Bân tử đối với cô cực kỳ tỉ mỉ chăm sóc, bình
thường là một người đàn ông không có tim không có phổi như vậy, cư nhiên cũng có thể có dụng tâm như vậy.
Tô Thiển nghĩ, có lẽ, đây chính là sức mạnh của tình yêu.
"Vậy cậu đang được nuôi tốt lắm rồi, dù sao cậu cũng thích ăn hàng, thừa cơ hội này ăn nhiều một chút, coi như lên cân, cũng có thể nói nguyên
nhân là do mang thai, lại không có người chê cười,em bé mới là quan
trọng nhất."
Khẻ xoa bụng của cô,bụng cô còn chưa thấy rõ, chưa tới hai tháng mà, nhanh thôi sẽ to lên.
Nhiễm Mạn lại lắc đầu, tuy mang thai, nhưng không thể ăn quá nhiều, về
sau bụng to hơn nữa, nếu quá béo, nhìn sẽ rất xấu a.Coi như là làm mẹ,
cũng phải làm người mẹ xinh đẹp nhất.
"Lại nói,cậu cùng An Thần ở chung một chỗ lâu như vậy, thế nào một chút
động tĩnh cũng không có, có cần tớ chỉ vài chiêu không?".
Nhiễm Mạn hồ nghi nhìn chằm chằm bụng của cô, hận không nhìn xuyên qua được.
Tô Thiển mỉm cười, không nói.
Về việc mang thai sanh con, cô hiện tại không muốn nghĩ, ít nhất, cũng phải chờ hoàn thành việc học rồi mới tính.
Vốn là định đi học, liền bị sự tình này làm trễ nãi.
"Có phải hay không cậu chưa muốn có, cho nên lén An Thần uống thuốc
tránh thai?".Nghĩ tới đây, Nhiễm Mạn rõ ràng có chút kinh ngạc, vội
vàng lại nói: "Cậu cũng không thể lấy thân thể chính mình nói giỡn, uống thuốc tránh thai đối với thân thể cũng không tốt.".
Tô Thiển im lặng.
"Nói, chẳng lẽ cậu lại uống thật?".
Tô Thiển lạnh nhạt nhìn cô, liền hận không được nhảy dựng lên đánh cho
Nhiễm Mạn một cái, nhìn trên thân đang được băng bó, cứng rắn nhịn
xuống.
"Cậu cảm thấy,tớ sẽ bạc đãi thân thể của mình sao?".
Ngu ngốc, cô Tô Thiển, lúc nào thì lấy thân thể chính mình nói giỡn, cô
bản lãnh khác không có, chính là sẽ không để cho chính mình tự chịu
thua thiệt.
Nhiễm Mạn thở phào một hơi, lần nữa ngồi xuống, ánh mắt dò xét nhìn chăm chăm cô: "Vậy thì tốt... Vậy thì tốt...".
Tô Thiển lên tiếng cười, nha đầu này, tình yêu như vậy thật là kinh hãi.
"An Thần đối với cậu tốt như vậy, cậu thật sự không có một chút cảm giác sao?".
Trầm mặc hồi lâu Nhiễm Mạn lần nữa nâng lên ánh mắt tò mò quét về phía
Tô Thiển, lại nói, thời gian lâu như vậy đã qua, An Thần đối với Tô
Thiển rất tốt, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Ngay cả nha đầu Nhiễm Mạn loại không có tim không có phổi này, từ lâu ở
cùng Bân tử từ cường thế công kích đến thỏa hiệp. Đáng tiếc, An Thần
thích người phụ nữ là Tô Thiển, là một người phụ nữ càng không có tim
không có phổi cô.
`Nhiễm Mạn cũng rất tò mò, Tô Thiển trong lòng rốt cuộc là nghĩ như thế
nào, nếu thật là cô còn chưa có một chút xíu cảm giác, thì thật sự có
thể đi chết rồi.
Tô Thiển nhíu mày, khóe mắt khẽ giơ lên: "Tớ giống như yêu anh ấy rồi.".
Vèo —
Nhiễm Mạn mới vừa ăn quả táo, cùng nước bọt toàn bộ phun ra, không có chút hình tượng nào có thể nói.
Thật may là Tô Thiển kéo chăn lên đở, nếu không, không chừng liền bị dính hết.
Tô Thiển tròng mắt nguy hiểm híp lại, ngón tay rất nhanh, rất muốn rống
to, hơi dùng lực một chút, liền cảm thấy vết thương hơi đau.