Bà Xã, Ngoan Nào!

Chương 174: Anh bá đạo? Em hôm nay mới biết anh bá đạo sao?



" Anh bá đạo? Em hôm nay mới biết anh bá đạo sao? Tô Thiển, có phải anh quá cưng chiều em nên em không biết trời cao đất rộng nữa, phải không?”

Cả người anh tản ra hơi thở lạnh như băng, sắc mặt âm trầm tới cực điểm.

Anh không thích những từ ngữ này, đó là một từ đáng ghét nhất thế gian này, mà nó lại được thốt ra từ miệng của Tô Thiển thật là trong mười tội ác không thể tha thứ,

Bàn tay, vẫn còn ở từng phát từng phát đánh xuống, Tô Thiển rốt cuộc chịu không được rồi.

"Em sai rồi, An Thần, em sai rồi.".

"Sai ở chỗ nào?". Anh lạnh giọng, cánh tay đánh xuống có phần nhẹ một chút.

"Em, em sai ở chỗ nào, em... A, đừng, em về sau không bao giờ nữa ly hôn với anh nữa, thật đó, không bao giờ nói nữa."

Nhìn thấy tay anh sắp đánh xuống, Tô Thiển vội vàng che chở của mình cái mông.

Hừ lanh một cái, rồi thở ra, cuối cùng cũng dừng tay, kéo cô dậy, anh hơi nhướng mày, mắt mang tia ý lạnh lùng.

Tô Thiển mở to mắt, ủy khúc nhìn An Thần như một thứ bỏ đi, hít hít cái mũi, quay đầu không thèm nhìn anh nữa.

Đứng dậy, quơ lấy túi xách của mình, định chạy ra ngoài, ở chung với ác ma này có ngày chết chắc.

"Em đàng hoàng ở nhà cho anh, không được đi đâu hết.".

Nhìn bộ dáng che dậy cái mông bị đau,trong lòng An Thần cũng khẽ mềm xuống nhưng giọng nói thì vẫn lạnh như băng.

"Em chỉ là muốn ra ngoài đi dạo, cái này cũng không được sao?".

Mới bước một bước chân ra khỏi cửa thì dừng lại, nắm chặt túi xách, uất ức nói thầm.

"Lại đây ngồi xuống, uống hết sữa đi, sau đó theo anh đến phòng làm việc, đi hay không thì tùy em lựa chọn”

Nếu cô mà nằm ngoài tầm mắt của mình, làm sao anh có thể yên tâm được chắc hẳn anh sẽ nỗi cơn điên.

Tô Thiển tức giận chu mỏ, xoay người đi lên lầu: "Không uống.".

Còn uống được cái gì mà uống, tức muốn chết mà, cô thật muốn phản kháng mà không được, người này ngày càng bá đạo mà.

An Thần khóe mắt giãn ra, không để ý lắm tiếp tục gặm bánh bao.

Đối với biểu hiện cùa Tô Thiển, anh coi như hài lòng, trong lòng suy nghĩ chắc chắn phải đem cô nàng này dạy dỗ nghiêm khắc mới được.

Sống hai mươi năm, chưa bao giờ mất thể diện như vậy!!!!!

Đối với biểu hiện bây giờ của Tô Thiển, anh vô cùng hài lòng, trong lòng suy nghĩ chắc chắn một điều là phải dạy dỗ cô nàng này thật nghiêm khắc mới được.

Nếu không, anh chết theo hai kiểu như sau.

Một: Bị cô làm tức chết.

Hai: Vẫn bị cô làm tức chết.

Bộ dáng ngoan ngoãn, nghe lời như vậy thật đáng yêu, rất giống chú mèo nhỏ hiền lành.

Tô Thiển trở về phòng, đóng sập cửa lại, đang phát điên.

Tô Thiển cô, sống trên đời đã hai mươi năm, chưa khi nào mất thể diện như vậy, đã vậy còn trước mặt bao nhiêu người bị đánh vào mông mà không dám phản kháng, thật đáng ghét mà, đáng ghét.

Vứt túi xách, thẳng giường lớn mà bay lên, xoa xoa cái mông, thật đau nha.

Nhe răng trợn mắt, căm tức, cô cảm thấy, cô và anh mâu thuẩn càng lớn dần.

Chu chu cái môi, càng nghĩ càng giận, hoàn toàn vứt bỏ bình tĩnh trước kia.

Thật rắc rối, cô không biết nguyên nhân chẳng phải là vì yêu sao.

Nằm trên giường lớn mềm mại,Tô Thiến bắt đầu bị mệt mỏi cuốn lấy, thật khó cho cô, ngày hôm qua cô bị dày vò hết sức lực, nên không lâu sau, nằm rạp trên giường ngủ thiếp đi. Bàn tay còn đang để trên mông mà chà chà nữa chứ.

An Thần lúc đi vào, nhìn thấy chính là cái điệu bộ này đây.

Trong khoảng khắc, lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, đến bên giường, nhẹ nhàng vén cái quần short của cô lên, rồi kéo luôn cái quần nhỏ xuống, nhìn thấy cái mông đỏ hồng của cô, anh bắt đầu chán nản suy nghĩ, mình không nên xuống tay nặng như vậy.

Lấy một chút thuốc bôi, anh xoa nhe vào lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng xoa thuốc cho cô.

Cô cảm giác trên mông thật nhẹ nhàng lại man mát dễ chịu, khiến cô khẽ nhíu chặt mày rồi ngủ ngon hơn.

Xoa thuốc cho cô gần mười phút, anh mới kéo quần cô lên.

Nhìn cô yên tĩnh, đôi môi nhỏ đỏ đỏ chu chu ra điệu ấm ức, An Thần khe khẽ cười.

Cô gái ngốc, nếu thời điểm tỉnh dậy cũng đáng yêu như thế hẳn là tốt rồi?

Cứ như vậy nhìn cô, nhìn một chút, cũng không muốn đi làm rồi, cuối cùng cắn răng một cái, mới gọi An Dịch đem một xấp tài liệu đưa đến biệt thự.

Cô gái nhỏ quá mê người, anh phát hiện, kể từ sau khi biết tâm ý của cô, là một khắc cũng không thể rời bỏ cô.

Vừa xử lý công việc trên tay, còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô gái đang ngủ say một chút, là hạnh phúc đã mỉm cười.

Có lẽ, đây chính là hạnh phúc quan trọng nhất, mà anh, là người đàn ông trên thế giới hạnh phúc nhất.

Tô Thiển khi tỉnh lại đã là vào buổi trưa, vừa mở mắt, liền nhìn thấy An Thần một bên chuyên tâm giải quyết công việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.