Bà Xã, Ngoan Nào!

Chương 177: Người đàn ông ưu tú như vậy đã bị cô giữ làm của riêng, phụ nữ trên toàn thế giới đang ganh tỵ với cô



Anh thật khó chịu, dù biết cô không hề có tình cảm gì với anh ta.

Đây chính là tình địch trời sinh.

Tô Thiển thấy được biểu tình của An Thần, không nói thêm gì nữa liền tắt đi máy tính,thật ra là cô sợ trong lúc vô tình lại chọc giận An Thần.

Đối với biểu hiện này của cô, An Thần coi như hài lòng, cúi xuống, ở trên làn môi cô rơi xuống một nụ hôn: "Bảo bối, càng ngày càng làm người ta thích em nha!”

Lúc xế chiều, Tô Thiển bán hết ngoan ngoãn mới đạt được tự do từ An Thần.

"Mạn Mạn, mình cảm thấy chút tự do cuối cùng cũng đã mất rồi.”

Tô Thiển ôm một hộp kem, lung tung đưa vào trong miệng, vị ngọt làm cô khẽ cau mày.

Nhiễm Mạn cả người lười biếng cuộn mình trên ghế sofa, nhìn Tô Thiển ăn, cô đều thèm muốn chết rồi.

Mang thai thật khổ, cái này không được ăn, cái kia cũng không được ăn.

“ Cậu nên cảm thấy hài lòng đi nha, Người đàn ông ưu tú như vậy đã bị cậu giữ làm của riêng, phụ nữ trên toàn thế giới đang ganh tỵ với cậu.”

Vừa đưa một muỗng kem vào miệng, cắn răng nghiến lợi: "Rõ ràng chính là mình bị anh ta giữ làm của riêng."

Nhiễm Mạn buồn cười: "Vậy cũng không tệ, anh ta là vỏ, còn cậu là kiếm.".

Kem thật sự quá mau ngán người, Tô Thiển ăn không vô nữa, ném vào thùng rác, rút khăn giấy ra lau miệng.

"Nghe nói Vạn đại thần gặp chuyện phiền phức, cậu có số điện thoại của anh ấy không? Gọi qua hỏi thăm một chút đi.".

Ở trước mặt An Thần, cô không dám quan tâm nhiều đếnVạn Dạ, mà dù sao là bạn bè, bạn bè gặp nạn, cô sao lại không quan tâm.

Nhiễm Mạn chỉ chỉ nơi túi xách đáng xa, tò mò: "Cậu không có số điện thoại của anh ấy sao?"

“Bị cái người bá đạo tên An Thần vứt đi rồi”

Từ trong túi nhảy ra một cái điện thoại di động, khởi động màn hình, lật qua lật lại, Tô Thiển rốt cuộc không nhịn được: "Bà cô, Vạn đại thần số nào đây?".

"Không phải ở trong đó hết sao, cậu theo bảng chữ cái mà tìm, ba chữ Vạn đại thần lớn như vậy, cậu xem không thấy sao?."

Tô Thiển tìm kiếm trên dưới, trong ngoài, như thế mấy lần, mới đem điện thoại di động đưa cho cô: "Cậu nhìn đi.".

Rõ ràng cũng không có chứ sao.

Nhiễm Mạn không nhịn được nhíu mày: "Tớ mà tìm ra sẽ cho cậu đẹp mắt."

"Di, sao lại không thấy hả? Rõ ràng có lưu nha.". Nhiễm Mạn vội vàng lật người dậy, trăm mối vẫn không thể hiểu nỗi.

Từ sau khi mang thai, điện thoại di động của cô cũng không dùng qua, vẫn đặt ở trong túi xách, trừ Bân Tử, không ai chạm qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.