Một người đàn ông được phục vụ từ nhỏ, biết làm cơm?
Dưới ánh mắt hồ nghi vạn phần của Tô Thiển, An Thần bình tĩnh mặc quần
áo tử tế, lôi kéo người phụ nữ bảo bối của mình hướng phòng bếp dưới lầu đi xuống.
"Em muốn ngồi ở trên ghế sa lon xem tivi, hay là vào phòng bếp nhìn ông xã em làm bữa ăn tối?
Tô Thiển rối rắm cau mày, một lần nữa xác nhận: "Anh xác định, anh làm cơm có thể nuốt xuống?".
Cô sợ, chờ anh làm xong, lại không dám ăn.
An Thần không vui lườm cô một cái, từ trong hơi thở phát ra khí lạnh, hừ lạnh: "Em không tin tưởng ông xã em?".
Tô Thiển ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, vội vàng gật đầu: "Tin tưởng, người đàn ông của em là giỏi nhất.".
Nói xong, vẫn không quên giơ lên hai ngón tay cái, tỏ vẻ mình thật không có nói láo.
An Thần lúc này mới hài lòng nâng lên khóe môi, buộc tạp dề của Lý tẩu, đứng bên tủ lạnh
Quay đầu lại ngơ ngác hỏi Tô Thiển: "Bảo bối, em muốn ăn món gì?".
Tô Thiển im lặng, hiện giờ đã quá nửa đêm, chẳng lẽ còn trông mong anh
làm một bàn món ăn mĩ vị: "Nếu không, anh làm hai tô mì nhỏ thôi.".
"Không được, em cho là anh không làm được phải không, anh phải biểu diễn cho bà xã bảo bối của anh thưởng thức, chồng của em không chỉ công phu
trên giường cao, mà tài nấu nướng cũng giống như vậy là đỉnh cao.".
Tô Thiển bị đùa bỡn sắc mặt ửng đỏ, hung hăng dậm chân một cái: "Đồ sắc lang.".
An Thần quay đầu lại, phong tình vạn chủng cười một tiếng: "Bà xã, anh
khi nào lại sắc? Hôm nay rõ ràng chính là em câu dẫn anh trước mà, có
phải hay không?".
Tô Thiển cắn chặt môi dưới, mặt mũi thẹn thùng đỏ bừng, xoay người ra
khỏi phòng bếp, cùng người đàn ông này ở một chỗ, cô vĩnh viễn cũng
không thể bình tĩnh được.
An Thần khóe môi nhếch lên nụ cười hạnh phúc, đem dưa và trái cây rau
dưa, ớt xanh, cá trích trong tủ lạnh lấy ra, mỗi một loại đều rửa sạch.
Tô Thiển cầm điều khiển ti vi, nhàm chán chuyển canh, ánh mắt, thủy chung dừng lại ở người đàn ông đang bận rộn trong phòng bếp.
Lại nói, anh mặc tập dề, lại có thêm mấy phần cảm giác ở nhà.
An Thần đem các thứ đã chuẩn bị xong, mỗi một loại vào trong rổ, khiến
nước chảy hết, thuần thục đem ớt xanh Shred, đậu hũ cắt khối, thịt ba
chỉ cắt miếng....
Nghe trong phòng bếp có âm thanh xắt thức ăn theo quy luật, Tô Thiển cũng nhịn không được tò mò trong lòng, lại đi vào.
Nhìn An Thần kỹ xảo thuần thục xắt rau, lại so với mình hoàn hảo hơn mấy phần, Tô Thiển mặt đo đỏ.
Dường như trước kia, là múa rìu qua mắt thợ rồi.
A a ~~~~
"Làm thức ăn gì mà ngon vậy, thơm quá.".
Tô Thiển hít hít lỗ mũi, nguyên bản là càng đói, bụng lại càng sôi lên, rất đáng sợ: "Còn bao lâu nữa mới có thể ăn vậy?".
An Thần quay đầu lại, cái trán đụng đụng gương mặt của cô, vô cùng cưng
chiều: "Ngoan, nơi này có khói dầu, em đi ra ngoài chờ một chút đi.".
Bàn tay đặt trên vai cô, đem cô đẩy tới ngồi xuống ghế sa lon, xoay người lại tiến vào phòng bếp.
Nước miếng Tô Thiển chảy ròng ròng, chân mày vặn lại, An Thần tại sao lại nấu cơm chứ, tại sao vậy chứ?
Mười năm phút sao, An Thần rốt cuộc bưng một bàn thức ăn đi ra: "Bảo bối, mau tới đây.".
Tô Thiển ngồi trên băng ghế, mắt nhìn chằm chằm vào đằng trước, đứng lên nhìn mấy món ăn liền chảy nước miếng.
Còn là những món mà cô thích ăn nhất, mùi cá, ớt xanh thịt băm, món xào rau cải, trong tay còn bưng một chậu canh cá trích đậu hũ.
Tô Thiển khoa trương nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng nắm lên cái muỗng định múc canh.
"Chậm một chút hãy uống..., nóng.". An Thần cầm lấy chén canh trong tay cô, tỉ mỉ giúp cô thổi nguội.
Tô Thiển trong lòng ấm áp, ngọt, thật sự không nhìn ra, người đàn ông này, không chỉ có bá đạo, mà còn rất tỉ mỉ.
Cô nhất thời lại cảm thấy, mình dường như đã chiếm được tiện nghi lớn rồi.
"Trước kia ở trong bộ đội huấn luyện, trừ cầm súng bắn ra, thứ gì cũng
học qua, cho nên, đừng có dùng ánh mắt tò mò của em nhìn anh.".
Tô Thiển cuối cùng hiểu được, YY lại quăng đi ra một câu: "Anh trước kia sẽ không phải là ở ban cấp dưỡng đã làm rồi.".
An Thần khuôn mặt đầy vạch đen, sờ nhẹ vào môi cô: "Miệng còn lợi hại như vậy, ăn xong rồi tiếp tục phục vụ anh đi.".
Tay cầm đũa của Tô Thiển hung hăng run lên, không dám tin nhìn ngón tay
của anh ở trong miệng mình ra ra vào vào, nâng lên chân trái liền hướng
anh mà đạp.
An Thần bị đau, lộ vẻ tức giận rút tay trở về, nhe răng trợn mắt: "Anh là ông xã mà em thích nhất đấy.".
Tô Thiển nhíu mày, mím môi không nói lời nào, đem chén trong tay anh lấy tới, hương canh cá trích đậu hũ kích thích cô muốn ăn: "Thơm quá.".
An Thần, người này đi làm đầu bếp đi.
"Dĩ nhiên, cũng không nhìn xem là người nào làm, ăn nhanh lên một chút, bụng đói đã lâu dạ dày sẽ không chịu nổi.".
An Thần không ngừng gắp thịt vào chén của cô, Tô Thiển ăn cơm, người đàn ông này, hiện tại mới nhớ tới anh rất quan tâm cô.
"An Thần, một lúc nào đó anh không còn lăn lộn trong hắc đạo nữa, phải
đi mở nhà hàng làm đầu bếp đi, nhất định là có rất nhiều người hâm mộ mà đến ăn, có thể kiếm tiền.".
Trong đầu Tô Thiển liền hiện dáng vẻ anh mặc y phục đầu bếo, mang theo mũ đầu bếp, tay cầm một cái muôi lớn, bật cười.
Cặp mắt nguy hiểm của An Thần híp lại, tức giận, anh nửa đêm tốt bụng làm thức ă cho cô, vậy mà cô lại lấy anh ra làm trò cười.
"Về sau em còn muốn anh làm cho em ăn nữa không hả?". Nhìn cô cười không có tim không có phổi, An Thần tức giận.
Tô Thiển vội vàng mím chặt môi, hướng về phía An Thần cười nịnh nọt.
Giày vò đến hai giờ sáng, Tô Thiển cuối cùng hài lòng mới buông đũa xuống: "No quá.".
"Ngồi nghỉ ngơi một lúc đi.". An Thần đứng dậy dọn dẹp bát đũa, chọc nhẹ một chút cái trán của cô.
Tô Thiển hài lòng bên ngồi ở trên ghế sa lon, cằm chống vào cánh tay, nhìn An Thần, tâm tình càng ngày càng tốt.
"Em yêu, nghĩ gì thế.". An Thần lau khô bàn tay đầy nước, ngồi ở bên cạnh Tô Thiển ôm lấy hông của cô.
"Bụng của em thật no, theo em đi dạo một chút có được hay không?".
囧, lúc trước là sợ đói, bây giờ là no quá mà khó chịu.
An Thần nhìn sắc trời bên ngoài, một mảng đen nhánh, đang là mùa hè, nên rất nóng bức: "Nghỉ một lát rồi đi ngủ sớm một chút đi, em ngày mai
không có ý định đi học sao?".
Tô Thiển rối rắm: "Em buổi tối đều thức, không có biện pháp ngủ tiếp.".
Đây là thói xấu từ nhỏ đến lớn, cho nên buổi tối lúc anh ngủ, ngàn vạn
lần không thể đánh thức, nếu không ngày hôm sau tinh thần tuyệt đối uể
oải.
An Thần chợt nghĩ tới, lần trước, cô cũng đã có lần nói như vậy, sau
lại một phen giày vò, mệt muốn chết rồi còn không phải cứ như vậy mà
ngủ.