Ngải Tuyết liếc nhìn Nguyệt Nguyệt, khóe miệng giật giật, cô cùng ông xã cô vô cùng hạnh phúc, cũng không có nhiều tình cảm rối rắm như vậy.
"Bà xã, anh đã về rồi. Ơ, An thiếu gia cũng tới?".
Ngải Tuyết đứng dậy, sôi nổi hướng Kiệt chạy tới, Kiệt trong lòng hung hăng giật mình: "Đứng ở chỗ này, không cho nhảy.".
Tô Thiển nhìn chằm chằm An Thần mang theo khí thế cường đại đứng gần cô, có chút chột dạ nhìn Vạn Dạ đang ngồi ở đối diện.
"Bà xã, thật không nghe lời, tan học cũng chịu về nhà.".
Đến gần cô, không nhìn những người khác, trực tiếp ôm tâm can bảo bối của mình, cưng chiều véo cái mũi nhỏ tinh xảo của cô.
Tô Thiển cười mỉa, không chút khách khí đánh vào móng vuốt đang đặt ở
trên eo cô móng: "Nhiều người như vậy, cũng không sợ bị người ta cười
sao.".
Vạn Dạ yên lặng nhìn giữa hai người, ánh mắt ảm đạm, thái độ của Tiểu Thiển đối với anh đã thay đổi
Ngải Tuyết bị Mộ Dung Kiệt ôm vào phòng ngủ, lầu dưới không khí càng thêm đè nén.
Chỉ có An Thần, tập trung tinh thần đặt ở trên người vợ mình, một chút cũng không đem Vạn Dạ đang ở đối diện để vào mắt.
Kiệt dụ dỗ vợ yêu ngủ, xuống lầu thấy hai tên tiểu tử đối đầu, khóe mắt không nhịn được giật giật.
"Tôi bảo đầu bếp làm một bàn thức ăn ngon, khó có dịp được cùng nhau tụ tập, liền cùng nhau ngồi xuống hàn huyên một chút.".
An Thần vuốt vuốt mi tâm, lại nói, anh thật là muốn lập tức khiêng bảo bối của mình về nhà.
Trên bàn ăn, mấy người Tô Thiển vùi đầu ăn cơm, vừa nhìn vừa ăn còn nói chuyện buôn bán Đại lão gia.
Bỏ chuyện tình cảm qua một bên, thủ đoạn trên thương trường, An Thần trái lại rất thưởng thức Vạn Dạ.
Về phần Long Hổ bang có một chút sản nghiệp, anh có nghe thấy, chỉ là
không biết là ai đứng sau lưng, kể từ đây, anh đối với vạn Dạ ngược lại
nhiều thêm mấy phần thưởng thức.
Cơm nước xong, Tô Thiển cùng Nguyệt Nguyệt ngồi ở trên ghế sa lon, nhàm
chán nói nhăng nói cuội, nhìn lại một chút mấy vị kia, tinh thần phấn
chấn.
Lúc này, từ lầu hai qua khe cửa lộ ra một cái đầu nhỏ, thận trọng cùng
các cô ra dấu, sợ bị một người đàn ông bá đạo nào đó nhìn thấy.
Tô Thiển cùng Nguyệt Nguyệt hai mặt nhìn nhau, nhìn nhau cười một tiếng, đi theo lên lầu.
Cô đang suy nghĩ, về sau mình có thể hay không cùng một dáng vẻ giống
như Ngải Tuyết, sợ chồng sợ thành cái bộ dạng này, cô linh cảm dường
như, dường như sẽ phát triển thành khuynh hướng này.
Nhiễm Mạn thường nói với cô,tính tình cô quá lãnh đạm,vào lúc gặp An Thần là loại tâm tình không mặn không nhạt.
Chỉ sợ cũng chỉ có anh, mới có thể tùy tùy tiện tiện kích thích tâm tình quá mức bình thản của cô.
"Thật lâu không náo nhiệt như vậy, tối nay chúng ta ba người chen chúc
trên một chiếc giường lớn có được hay không???", Ngải Tuyết trong
lòng mong đợi, thật ra thì trong lòng còn đếm bảng cửu chương, Mộ Dung
Kiệt là cái loại bại hoại, từ khi mang thai cũng không đụng cô, mỗi ngày còn phải mình thoải mái, làm cho cô dục vọng không được thỏa mãn, cô
không làm, không hầu hạ.
Tô Thiển gẩy gẩy sợi tóc trên trán, khẽ nhếch cằm: "Tôi không hi vọng khi đang ngủ say bị người ta ném ra ngoài.".
"Tôi cũng vậy không muốn." Nguyệt Nguyệt bày tỏ, chuyện này, cô cùng Tô Thiển đứng trên cùng một trận chiến tuyến.
"Sẽ không, tôi sẽ khóa trái, nếu anh ấy dám ném, tôi liền không không sinh con cho anh ấy.".
Ngải Tuyết giống như một đứa trẻ được chiều quá sinh hư, ngôn ngữ có chút bá đạo.
Tô Thiển không khỏi buồn cười: "Tôi xem cô không có can đảm đó, cẩn thận sau khi chúng ta đi, anh ấy sẽ đánh mông cô!!!".
Mộ Dung Kiệt, cùng An Thần là mẫu người đàn ông bá đạo, cô hiện tại cũng có thể tưởng tượng, cái gì đang chờ đợi Ngải Tuyết.
Rất rõ ràng, Ngải Tuyết trong nháy mắt liền do dự, tiếp theo cắn chặt
hàm răng,làm như là đang đưa ra một quyết định rất lớn: "Các người đồng
ý, hay là không??? Nếu là dám nói không, tôi liền cũng không để ý tới
các người nữa.".
Tô Thiển cùng Nguyệt Nguyệt nâng trán, họ ngược lại không nói gì, chỉ
là, giữa ngày hè, ba người chen một giường lớn có thể hay không quá
nóng.......
Cuối cùng, Ngải Tuyết vừa đấm vừa xoa, Tô Thiển cùng Nguyệt Nguyệt mới
miễn cưỡng đồng ý, ba người nhét chung một chỗ, Ngải Tuyết ngủ ở giữa,
hưng phấn giống như cắt tiết gà.
"Tiểu Tuyết, mang thai cảm giác như thế nào???". Tô Thiển cau mày,
nghe nói mang thai người sẽ rất khó chịu, ăn không ngon, ngủ cũng không
yên.
Ngải Tuyết đô đô đôi môi, dường như rất nghiêm túc suy nghĩ.
"Cảm giác cũng không tệ lắm, chính là cảm giác không dễ chịu, bị các
loại quản chế, cũng không được tự do.". Ngải Tuyết giống như là nghĩ
tới điều gì, quay đầu nhìn bụng Tô Thiển: "Cô có phải hay không cũng
muốn có em bé???".
Tô điểm gật đầu: "Có chút muốn."!!
"Thôi đi, cô còn nhỏ như vậy, chơi thêm hai năm nữa rồi nói, dù sao An
thiếu gia yêu cô như vậy, lại không vội phải dùng đứa bế để trói buộc,
tôi nói với cô, người phụ nữ lúc còn trẻ không chơi cho thỏa thích, về
sau cô sẽ phải hối hận, chuyện buồn phiền rất nhiều."
Tô Thiển trầm mặc, nội tâm rối rắm, cô cũng không muốn sớm như vậy có em bé, nhưng khi nhìn thấy An Thần, liền luôn nghĩ muốn sinh cho anh một
đứa bé mới cảm thấy yên tâm.
Xem ra, An Thần thích có con, cô muốn làm bây giờ, chính là thỏa mãn tâm nguyện của An Thần.
Giống như anh yêu chính mình vậy, toàn tâm đều muốn bỏ ra.
"Đừng nghe vậy mà choáng nha, bảo bối rất đáng yêu, cô cùng An Thần cố
gắng lên, sinh con gái, chúng ta cùng kết thành thân gia. Thật tốt.".
Ngải Tuyết bắt đầu ước mơ, cô cùng An Thần dung mạo rất chói mắt, sinh nữ nhi tuyệt đối giống như tiên trên trời.
Tô Thiển bị Ngải Tuyết trêu chọc cười to, cô thật không nghĩ xa như thế.
Mấy người An Thần nói xong, đêm đã khuya, trước cửa phòng, còn có thể nghe tiếng cười của mấy người phụ nữ.
An Thần cùng Kiệt cùng nhau cau mày, hơn nửa đêm, còn kích động như vậy.
"Đi ngủ sớm một chút, nếu không an phận, gia pháp phục vụ.".
Từ ngoài cửa truyền tiến tới giọng nam trầm thấp, mang theo tia nguy hiểm cảnh cáo, thành công khiến mấy người ngậm miệng lại.
Ngải Tuyết le lưỡi, bày tỏ rất bất đắc dĩ.
Ngược lại rất là không ngờ, hai người đàn ông bá đạo không có cường thế đem mấy người tách ra, đều tự tìm phòng khách để ngủ.
Ngày hôm sau, mấy người ngủ thẳng tới buổi trưa mới bò dậy, ra khỏi phòng đã nhìn thấy hai người đàn ông mắt sắc quắc ngoài cửa.
Ngải Tuyết bị Mộ Dung Kiệt kéo tới hung hăng dạy dỗ lại, buổi sáng có
gọi thế nào cũng không mở cửa, phụ nữ mang thai, làm sao mà có thể không ăn điểm tâm.
Tô Thiển cũng không tốt hơn tí nào, trỏ vào hai con mắt gấu mèo cực lớn, trực tiếp bị đánh PP.
Chỉ có Nguyệt Nguyệt, không lo lắng ở một bên thật vui xem náo nhiệt.
Ăn cơm trưa xong, Tô Thiển liền bị An Thần kéo về Liễu gia, không cho cô có cơ hội nán lại một giây với Vạn Dạ.
"Người phụ nữ ngốc, về sau muốn đi đâu, trước hết phải có sự đồng ý của anh.".
An Thần cởi áo khoác xuống, nhắm ngay đầu của cô mà đánh.
Tô Thiển bộ mặt đen thui, vuốt chỗ bị đánh đau, ủy khuất nói: "Anh càng ngày càng bá đạo, quản càng ngày càng rộng.".
An Thần hừ lạnh, đưa tay bắt cằm cô tới gần, bắt lấy cái lưỡi đang không ngừng né tránh cố gắng mút thỏa thích, sau đó hung hăng cắn một cái.
"Vậy là em muốn anh quan tâm? Hay là muốn anh không quan tâm em?".
Đẩy cô đến trên giường, mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm cái miệng kiều diễm ướt át, không nhịn được mà gặm gặm.
Tô Thiển không chịu được đẩy ra anh, nỗ lực thật lâu, rốt cuộc tính toán buông tha: "Chẳng lẽ em có thể nói không? Vậy em không cần anh lo".
"Dám, em lại muốn ăn đòn rồi, mau tới đây chịu phạt.".