Bà Xã, Ngoan Nào!

Chương 213: Bị theo dõi



Biệt thự Tây Giao, một lão đầu uy nghiêm dựa lưng vào trên ghế xoay, hung hăng cầm tư liệu trên tay hướng trên bàn vung, mắt lộ ánh lạnh, khoát tay, hai người đàn ông gầy gò liền một mực cung kính đứng ở trước mắt

"Làm nhanh nhẹn một chút, ta muốn hắn sống không bằng chết."

"Vâng"

"Nhiễm tiểu mạn, thu dọn đồ đạc về nhà, tức tức làm gì đó."

Tô Thiển xách theo túi xách, ngồi ở trên xe mãnh liệt ấn còi, không ngừng thúc giục ở bên cằn nhằn Nhiễm Mạn.

"Biến, không cho kêu loạn tên mình, khó nghe muốn chết." Nhiễm Mạn một cước bước lên xe, bất mãn oán trách.

Từ nhỏ đến lớn, cô có bao nhiêu tên tất cả đều bị gọi ra rồi, Bân Tử cũng gọi cô Mimi, 囧.

"Sinh nhật An Thần, cậu chuẩn bị đưa quà tặng gì cho anh ấy?" Thắt chặt dây an toàn, Nhiễm Mạn theo thường lệ xé mở một túi đồ ăn ôm ở trong tay gặm.

Tô Thiển khẽ nhướng mày, không hiểu: "Sinh nhật An Thần?" Ngày kia?

"Thiển, đừng nói là sinh nhật của người đàn ông của mình cậu cũng không biết nha."

Nhiễm Mạn há to mồm, cùng nhìn quái dị liếc cô một cái, cô cô này, quả nhiên là vậy, không có tim không có phổi.

Tô Thiển có chút quẫn bách, dường như, cô thật không biết sinh nhật của anh là khi nào, hơn nữa An Thần cũng không có nói qua nha.

"Còn cậu sao lại biết?"

Phản ứng kịp, Tô Thiển đem ánh mắt hoài nghi chuyển tới Nhiễm Mạn đang nhét chocolate vào trong mồm.

"Bân tử nói, Ám Dạ từ trên xuống dưới đều đã bí mật chuẩn bị gần xong, cậu không tim không phổi, cái gì cũng không biết."

Tô Thiển gãi gãi đầu, trong lòng dâng lên một tia áy náy, nghĩ thầm đưa quà tặng gì là tốt nhất.

Sợ nhất là quà tặng, chọn tới chọn lui cũng không biết chọn thế là tốt hay không nữa, phụ nữ còn dễ nói, mỹ phẩm, y phục đồ trang sức đều được, đàn ông thì thật khó chọn mà, nhất là tặng cho ông xã, hơn nữa còn là An Thần, muốn cái gì có cái đó, thật là làm khó cô.

"Bằng không cũng đừng mua, về nhà hảo hảo ở tại giường biểu hiện, khẳng định so với đưa cái gì cũng có tác dụng hơn."

Nhiễm Mạn cười trộm, Tô Thiển nhất thời khuôn mặt hắc tuyến: "Cậu không nói chuyện không ai nghĩ cậu thành người câm đâu."

Tô Thiển nghĩ,biểu hiện cho tốt đó không phải là cả người đau chừng mấy ngày sao.

Chợt, Tô Thiển giống như là phát hiện châu lục mới, tháo dây an toàn ra nhảy xuống xe, hưng phấn hướng phố xá sầm uất đối diện chạy.

Khoảng 15 phút sau trở lại, khóe mắt cũng cười cong, trên tay cầm theo một hộp tinh xảo.

"Cái quái gì, mình xem một chút.".

Tô Thiển đem tay giơ thật cao, không cho nhìn, món quà tặng này, tuy là bình thường, nhưng là rất khác biệt, so với những đồ đắt giá khác, cô tin tưởng An Thần thích cái này hơn.

"Ngồi đàng hoàng cho mình, cẩn thận mình ném cậu ra ngoài."

Nhiễm Mạn rút rút khóe miệng, quy củ ngồi không nói, cô cô này càng ngày càng phúc hắc rồi.

"Kỳ quái, mình thế nào cảm giác có người đi theo chúng ta." Nhiễm Mạn nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, trong lòng dâng lên một tia bất an.

Tô Thiển quay đầu lại nhìn cô một cái, yên lặng thay đổi không nói.

Một chiếc xe vượt lên, Y Na hiển nhiên cũng phát hiện, cùng Vũ Đình trao đổi một cái ánh mắt, nhấn ga vượt qua chiếc xe này.

Từ cửa sổ nhìn lại, hai người ngồi bên trong mặc đồng phục đen, mắt mang kính đen, Y Na cười lạnh, cho là học Xã Hội Đen ăn mặc chính là Xã Hội Đen chân chính rồi sao?

Thật là to gan, người của Ám Dạ cũng dám đụng.

Đối phương thấy bị người để mắt tới, trên trán đổ mồ hôi lạnh, phía trên phân phó, phải làm sạch sẽ hoàn toàn, không lưu lại một tia dấu vết, tình huống xấu nhất, chính là cùng chết, bọn họ không phải không nghe, người nhà vẫn còn ở trên tay đối phương,bọn họ không muốn liên lụy người nhà, cũng chỉ có thể hy sinh mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.