Bà Xã, Ngoan Nào!

Chương 215: Sanh non



Cô không biết giờ phút này nên nói cái gì mới phải, nửa điểm cũng không phải là bởi vì người xấu bị trừng phạt mà an lòng. Trong đáy lòng cô vô cùng khó chịu, sợ hãi và bất an.

"Ông xã, mấy người đó...... Thật sẽ không có chuyện gì?".

Anh là Xã Hội Đen, cô biết, coi như là anh có quyền thế đi, cũng có thể trắng trợn như vậy ở trên đường cái giết người sao?

Anh thật đã cường đại đến nỗi cả cảnh sát cũng không dám chống lại anh sao?

An Thần hiểu ý của cô, hì hì cười: "Đứa ngốc, tin tưởng anh."

Đừng nói không có chuyện gì, coi như thật trong nước sôi lửa bỏng, chỉ cần vì cái người phụ nữ không có tim không có phổi này, anh cũng sẽ qua được

"Dạ, em tin anh."

Không biết vì sao, cô chính là đặc biệt tin tưởng anh, anh nói không có sao, liền nhất định không có sao.

"Anh tính xử trí Nghiêm lão như thế nào." Anh dù ghê tởm thế nào, nhưng người kia cũng lớn tuồi quá rồi, An Thần có thể hay không đối phó ông như đối với những người đó?

An Thần ngây cả người, Tô Thiển luôn luôn cũng không hỏi anh những chuyện này, hôm nay anh là bị tức hồ đồ mới trước mặt cô mà giết người.

"Những chuyện này, không cho em hỏi tới, tất cả giao cho anh là tốt rồi."

Cô gái của anh, sạch sẽ giống như một tấm giấy trắng, những chuyện dính đầy máu tanh kia, cô biết càng ít càng tốt.

Tô Thiển quả nhiên không lên tiếng, tựa vào trong ngực của anh nhắm mắt, lúc trở lại biệt thự đã ngủ thiếp đi.

An Thần không có đánh thức cô, ôm cô trở về phòng, ở trán rơi xuống một cái hôn liền chạy tới dưới pháp trường.

Anh mới vừa bước ra cửa phòng, Tô Thiển liền mở mắt, cho tới bây giờ, nhịp tim cũng không hạ xuống được, làm sao có thể còn ngủ.

Nghĩ đến mấy người kia chết đi liền muốn nôn mửa.

Mồ hôi lạnh trên trán một đống một đống đồ xuống, bụng cũng đi theo mơ hồ đau, sắc mặt tái nhợt.

"An Thần......"

Cô ở đáy lòng yên lặng kêu anh, nghiêng người sang điện thoại đầu giường, bụng đau đớn như đao xoắn, sắc môi cũng biến thành không có chút huyết sắc nào.

Phía dưới, rõ ràng cảm thấy có không ít chất lỏng ẩm ướt âm ấm chảy đi xuống.

Cô kinh hãi, vội vàng lật người xuống giường, bụng đau đớn càng thêm lợi hại, đầu đi theo một hồi hôn mê, trực tiếp lảo đảo một cái té xuống đất ngất đi.

Lý tẩu nghe động vội vàng chạy tới trên lầu, nhìn thấy Tô Thiển sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất bịp dọa sợ, khi nhìn thấy trên quần đỏ một mảng càng thêm kinh hãi thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất. Vội vàng đem Tô Thiển nâng lên giường, chia ra gọi hai cuộc điện thoại cho An Thần cùng Lưu Hoa.

An Thần vẫn còn ở nửa đường, sắc mặt kinh hãi, anh nghe đến cái gì? Tô Thiển sanh non? Làm sao có thể, Tô Thiển lúc nào thì mang thai?

Lập tức quay đầu xe liền hướng trở về, cô té bất tỉnh? Sảy thai? Đáng chết, anh thế nhưng cái gì cũng không biết!

Tin tức này quả thật giống như là trực tiếp cầm một tạc đạn đánh anh xuống, anh nửa ngày cũng không định thần.

An Thần chạy tới Tô Thiển vừa lúc được xe cứu thương đưa đi, một đường chạy tới bệnh viện, nóng nảy hận không được trực tiếp đá văng cửa phòng giải phẩu.

Nhiễm Mạn cũng bị kéo đến bệnh viện, ngay sau đó liền bị An Thần lần lượt đặt vấn đề đến ngây dại.

An Thần hỏi, cô biết Tô Thiển mang thai sao?

An Thần nói, cô ấy sảy thai.

Ngất, anh cũng không biết, cô như thế nào biết.

Tô Thiển mang thai? Tại sao cô ấy đều không có nói qua? Hay là chính cô cũng không biết!

An Thần không ngừng ở trong lòng trách cứ mình, mỗi ngày đều ở mong đợi có một tiểu bảo bảo, thời điểm chân chính có, cư nhiên khi anh còn tới không kịp mừng rỡ lại lặng yên không tiếng động mất rồi.

Hai người, nói cái gì đều không nói, Lưu Hoa nhìn hai người cũng cảm thấy rối rắm, anh sao lại như vậy sơ ý lơ là.

Ngoài dự đoán, cửa phòng giải phẩu rất nhanh liền mở ra, mấy vị bác sĩ phụ khoa nhìn thấy An thiếu gia quả thật có chút dở khóc dở cười.

"Như thế nào? Cô ấy có khỏe không?" An Thần có chút cấp bách, vừa hỏi vừa xông vào bên trong.

Tô Thiển đã tỉnh rồi, trên cánh tay treo treo ngược châm, mắt sưng sưng hồng hồng, nhìn An Thần trong lòng cùng kim châm một dạng.

"Ai nói cô ấy sảy thai, chỉ là kinh nguyệt tới, đau bụng kinh mà thôi.".

Mấy người kinh ngạc, Tô Thiển càng thêm xấu hổ hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.

Cô luôn luôn đều có bệnh đau bụng kinh, mỗi lần tới cái đó, cũng đau chết đi sống lại, ngược lại té xỉu là lần đầu tiên, có thể do hôm nay bị kích thích cùng kinh sợ có liên quan.

Nhiễm Mạn im lặng, An Thần ngược lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ là có chút dở khóc dở cười, bàn tay đưa đến trên bụng lạnh như bang của cô, nhiệt độ lòng bàn tay truyền tới trên người của cô làm cô cảm thấy thật ấm áp.

"Có tốt hơn chút nào không?"

Tô thiển hồng nghiêm mặt gật đầu, thẳng nắm tóc xin lỗi, lần này, thật xấu hổ rồi.

Nhiễm Mạn bưng một ly nước đường đỏ tới, nhìn Tô Thiển khóe miệng co rút: "Uống sẽ dễ chịu hơn chút."

Hoàn hảo cô không có tật xấu đau bụng kinh này, nghe nói người phụ nữ đau bụng kinh là rất khó chịu, chỉ là không nghĩ tới lại có thể lợi hại như vậy.

Tô Thiển không thích mùi vị nước đường đỏ, nhưng cũng là nghe lời uống xong một ly.

Nhiễm Mạn biết điều lui ra ngoài, phàm là những chỗ có An Thần, nhất định không thể đổ thừa không đi, sẽ bị ánh mắt anh ta giết chết.

"Bảo bối, em dọa anh chết khiếp.".

Hôn mặt cô, tim An Thần nhảy còn là rất nhanh như vậy, người phụ nữ này, nhất định cả ngày đem lòng của anh giày vò lên trời xuống đất mới được sao?

Tô Thiển sắc mặt đỏ hơn, không được tự nhiên đùa bỡn ngón tay, ấp úng: "Em quên."

Thật ra thì, kỳ kinh nguyệt cô cũng vẫn không điều, bình thường trước hai ngày bụng cũng sẽ đau, lần này cư nhiên một chút cảm giác không có, mới có thể bêu xấu.

An Thần tức giận chỉ chỉ mũi: "Em đó."

Truyền mấy túi nước muối, bụng của cô mới hơi khá hơn một chút, về nhà liền bị An Thần nhấn ở trong chăn.

Lý tẩu nấu một nồi cháo gà mang lên, hướng về phía An Thần nói xin lỗi lại nói xin lỗi, tuy nói An Thần cũng không có trách cứ bà, trong lòng luôn là có chút băn khoăn.

"Ăn lúc nóng sẽ thoải mái chút." Múc thêm một chén nữa, An Thần một muỗng lại một muỗng đưa đến bên miệng của cô.

Tô Thiển nghe lời ôn thuận như mèo con, người đàn ông thân thiết như vậy, là của cô đấy.

"Em mỗi lần tới cái này, cũng đau thế này sao?" Nếu là lần nào cũng đau lợi hại như vậy, cô thế nào chịu được tới được?

Tô Thiển lại lắc đầu: "Không có lợi hại như vậy, cũng đã thành thói quen."

Đã thành thói quen, bình bình đạm đạm mấy cái chữ, nghe vào trong lỗ tai An Thần liền đặc biệt không có cảm giác.

"Có biện pháp nào hay không khiến nó không đau?" Lau một tầng mồ hôi mỏng trên trán cô, mới phát hiện thân thể cô lạnh như băng, thật thấp mắng một tiếng, cởi xuống giày vớ lên giường, sau đó thật chặt ôm lấy cô, dùng nhiệt độ của mình đi ủ ấm cô.

Tô Thiển lắc đầu, uống rất nhiều thuốc, trên căn bản vô dụng, sau lại dứt khoát sẽ không uống, không phải nói là thuốc có 3 phần độc sao.

"Vậy chúng ta nắm chặt thời gian nghi ngờ có Bảo Bảo đi, chỉ cần nó không đến, em cũng sẽ không đau đớn." An Thần ý tưởng đột phát, bàn tay to như cũ dán chặt trên bụng của cô.

Tô Thiển khóe miệng co giật thật lâu: "Vậy cũng là mười tháng mà thôi.".

"Không sợ, mỗi năm sinh một đứa là tốt."

An Thần nói nghiêm túc, Tô Thiển lại bị dọa sợ, mỗi năm sinh một đứa, cô cũng không phải là heo.

Vội vàng lắc đầu nói: "Không cần, em sẽ nói bác sĩ cho thuốc điều lý tương đối khá."

Lại nói, sanh con cũng là vô cùng kinh khủng, trạng huống gì cũng có thể xảy ra.

An Thần thấy cô liều mạng lắc đầu, mắt lộ ra một nụ cười giảo hoạt.

"Bằng không đời sau anh làm phụ nữ đi, anh thay em đau bụng kinh, sinh con, phục vụ em, đến lượt em tới làm ra tiền nuôi anh." Bụng tốt hơn một chút, cô cùng anh cười giỡn.

An Thần chân mày vi vặn, bất mãn trả lời một câu: "Đời trước em cũng là nói như vậy."

Tô Thiển nhất thời hết ý kiến, cô không biết An Thần lúc nào thì trở nên biết ăn nói như vậy, thường một câu nói làm cô nghẹn nửa ngày không phản đối.

"Nha đầu ngoan, em phải không cần ngủ một giấc, giày vò lâu như vậy,em không phải mệt mỏi sao?" An Thần nghĩ, ngủ thiếp đi có thể tốt hơn một chút, trên người cô cuối cùng không hề lạnh như băng nữa, lúc này mới rút về bàn tay đè ở trên bụng cô.

"Dạ."

Tô Thiển ôm chặt cổ của anh, hai mắt nhắm lại, khóe miệng lại là ý cười, thì ra là tình yêu, có thể ngọt như vậy.

Bân Tử ở pháp trường chờ lão Đại, nhận được thông báo của lão Đại, khóe miệng cũng cười rách đến cổ, anh lại có con mồi. Không lo lắng, thật vui dạo bước đến trước mặt Nghiêm lão đầu, không chút kiêng kỵ ở trên người ông quét một vòng, lắc đầu, quá già, không nhịn được cực hình.

Nghiêm lão đầu sắc mặt do khẩn trương chuyển sang sợ hải, lần này, ông là thật chạy không thoát.

Luôn luôn kiêu ngạo cùng lòng tự ái giờ phút này hóa thành hư không, người nhà của ông, lại một lần nữa bị bắt đến pháp trường, sẽ không có may mắn như lần trước vậy.

Chung quanh mơ hồ đều là tiếng khóc cùng tiếng chửi rủa, các cô là vô tội, một nhà bởi vì mấy người đàn ông cuồng ngạo mà bị liên lụy.

Ở trong lòng của Nghiêm lão đầu, đều là hận, không thể không biết mình nơi nào làm quá mức, cho là An Thần hại chết hai đứa cháu quý giá của ông, ông trả thù ở trên người của Tô Thiển là chuyện đương nhiên. Nhưng đáng tiếc chính là, ông không đủ mạnh không làm gì được người của người đàn ông kia.

"Nghiêm lão đầu, biết chọc giận Ám Dạ, kết quả sao không?".

Bân Tử hưng phấn nghĩ nhảy dựng lên, lão Đại nói, giao cho anh toàn quyền xử lý, đây còn không phải là chuột tới tay, mặc cho ngươi khi dễ.

Nghiêm lão đầu yên lặng không nói, ông biết, ông đương nhiên biết, hai đứa cháu là chết như thế nào, ông cả đời không bao giờ quên.

Lãnh khốc như vậy, khát máu như vậy, chính là thủ đoạn của Ám Dạ này.

Người đàn ông trước mắt này, một thân đều là khát máu, làm cho người ta liếc mắt nhìn đều cảm thấy muốn bất tỉnh đi.

"A, món chính đi lên trước, tới lúc nên biểu hiện một cái tâm tính thiện lương rồi." Anh nhanh nhẹn vỗ tay, trình lên từng dãy hình cụ, có thể nói, nơi này là tập trung hình cụ tàn khốc nhất trên thế giới, mọi thứ, cũng có thể làm cho ngươi muốn sống cũng không được muốn chết cũng không thể.

Dưới pháp trường còn nhốt một người, chính là lần trước ở Châu Phi thiết kế mưu hại An Thần - Tây Tác, mỗi ngày bị những thứ hình cụ này tàn phá cũng mau không còn dạng người.

Anh làm sao có thể để cho ông chết thống khoái như vậy, nếu là chết quá nhanh, chẳng phải là quá tiện nghi sao?

Nghiêm lão đầu trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, thân thể mềm nhũn, những thứ này thật đáng sợ, chỉ là tại trong TV nhìn thấy qua, ông có một loại ý niệm muốn tự vẫn.

Lập tức, hung hăng khẽ cắn đầu lưỡi, máu theo khóe miệng chảy xuống, Bân Tử sắc mặt biến hóa, tiến lên một bước bắt cằm ông, đáng tiếc, đã trễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.