Bà Xã, Ngoan Nào!

Chương 232: Thật xin lỗi, chị dâu nhỏ



Không có người nói chuyện, không có người dám hỏi, trong nội tâm tất cả mọi người đều sợ hãi.

Hoa Tử đi qua tất cả các huynh đệ đi tới trước mặt của Tô Thiển, ánh mắt có chút tối lại, Tô Thiển trong lòng trùng xuống, vẫn không có mở miệng, chỉ là chăm chú nhìn chằm chằm thái độ của anh.

Cô cũng rất muốn hỏi, nhưng mà cô cũng rất giống bọn họ, sợ, sợ hãi, hoảng hốt, sợ hãi, thậm chí so với bọn họ cô càng sợ hãi nhiều hơn.

Cô không dám nghĩ, nếu như không có An Thần, cô sẽ sống như thế nào!!!

Trời ơi, nếu như cô đối với anh tốt hơn một chút, chuyện này có thể hay không sẽ không xảy ra, trước kia anh không tham gia giao dịch ma túy, mà cô lại một lần nữa lạnh nhạt anh, là cô, chính là cô.

Đã đẩy anh ra xa, nếu như anh xảy ra chuyện gì, tất cả sai lầm đều do cô gây ra, cô sẽ không tha thứ cho bản thân mình, chết cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

Nhìn Tô Thiển lãnh đạm, nhưng nội tâm đang tê tâm liệt phế giãy giụa cùng gầm thét, có một cổ lửa giận đang xông về cổ họng, cuối cùng khuếch tán tới từng tế bào.

Cuối cùng, Hoa Tử bỏ đi trầm mặc, có chút đau lòng nhìn đi chỗ khác.

"Thật xin lỗi, chị dâu nhỏ, chị hãy đến nhìn anh ấy lần cuối đi.".

Ùng ùng —–

Tựa như tiếng sét đánh giữa trời quang, Tô Thiển chỉ cảm thấy dưới chân lảo đảo một cái, nói cái gì chưa nói, trực tiếp té xỉu ở trên hành lang.

Các huynh đệ cũng không tiếp thụ nổi sự thật này, như bị sét đánh đứng ở chỗ này không thể động đậy. Nhất là Bân Tử, nếu như không phải Nhiễm Mạn đỡ anh, đoán chừng anh cũng sẽ ngất đi.

Tô Thiển chết ngất, bị mấy hộ sĩ đẩy vào phòng bệnh, tất cả mọi người đều luống cuống tay chân, cô là Tiểu Tô Tô, còn mang một Tiểu Tô Tô.

Tô Thiển ngủ mê man, cực độ không yên ổn, cô còn mơ một giấc mơ.

Thời gian giống như trở lại ngày trước:

Cô mơ thấy, sau khi ba mẹ bị tai nạn xe cộ, cô ngủ mê man trên vách núi, khi tỉnh lại bị một người đàn ông buộc ký một phần khế ước, từ đó, khế ước đó biến cô thành vợ của anh.

Cô mơ thấy, cô cùng bạn thuở nhỏ ăn một bữa cơm, bị người đàn ông đó nổi giận đùng đùng gắt gao đè trên cửa kiếng ở tiệm cơm, cường hôn cô trước mắt bao người.

Cô mơ thấy, người đàn ông đó nổi giận dùng một tay đem cô treo ngược ở tầng 100 trên lầu cao chót vót định ném cô xuống, hung hăng uy hiếp cô thu hồi lời nói ngang ngạnh của mình.

Cô mơ thấy, bởi vì cô kêu Nhiễm Mạn một tiếng ông xã, bị anh tự cho là cô cho anh đội lên nón xanh, anh bá đạo cưỡng chiếm cô khi cô đang nghỉ ngơi trong phòng.

Cô mơ thấy, sau khi bị anh cưỡng chiếm, cô khinh thường móc ra mười vạn tệ ném trả cho anh, nói, coi như cô tìm một con vịt.

Cô mơ thấy, vì muốn tốt với người đàn ông hay tức giận ghen tuông đó, ở trong ôtô, cô không để ý đến sự xấu hổ của mình cầu xin anh muốn mình.

Cô mơ thấy, trên mặt đất dưới bãi đậu xe bị mấy người đàn ông bỉ ổi khi dễ, anh lạnh như băng giận dữ dùng thủ đoạn tàn khốc làm cho mọi người phát run.

Cô mơ thấy, sau khi cô bị Doãn Phỉ Phỉ cùng Nghiêm An khi dễ, người đàn ông này dùng hình phạt tàn khốc nhất giải quyết hai người này ở thời khắc họ uy hiếp cô.

Cô mơ thấy, bị người đuổi theo trên đường, người đàn ông nàytừ trên trời giáng xuống thay cô giết những người đó, nói cho cô biết, tất cả có đã anh.

Cô còn mơ thấy, trong cốc Đại Liệt ở Châu Phi, người đàn ông luôn tức giận luôn nổi giận này bị một con sói vồ té nhào trên mặt đất, chung quanh, trải rộng xác sói, mùi máu làm người ta nôn mửa, một khắc kia, cả trái tim cô cũng bị treo lên, cũng là khi đó cô ý thức được cô cũng không bao giờ có thể rời bỏ người đàn ông này, yêu ghen vô tội, mỗi ngày anh đem cô giày vò đến nửa đêm mới cho phép cô ngủ, sáng sớm lại bị hung hăng giày xéo một lần mới bỏ qua, người đàn ông này đem cô cưng chiều tới cực điểm.

Nếu mà cô bất tỉnh rồi, anh cũng chết đi đi.

Một người đàn ông tốt như vậy, yêu cô đến chết đi sống lại nhiều năm như thế cô còn muốn anh yêu kiểu nào nữa.

Tại sao cô không chịu nghe những người chung quanh khuyên, trong khoảng thời gian này anh bỏ công sức ra lấy lòng cô đâu phải là cô không nhìn thấy, tại sao cô còn muốn đi so đo nhiều như vậy.

Quả nhiên giống như lời anh nói, cô thật sự là người không có tim không có phổi, là người phụ nữ lòng lang dạ sói.

Cô khóc lợi hại, trong giấc mộng cô đem tình cảm bị đè nén những ngày qua toàn bộ thổ lộ ra ngoài, nước mắt ướt đẫm nửa bên gối đầu.

Khiến Bân Tử không nghĩ tới chính là, cô vẫn luôn có ý thức, lại không chịu tỉnh. Đây đã là ngày thứ tư rồi, tâm tình không yên đến cực độ, cô có khuynh hướng tự sát rất mạnh, vì vậy bác sĩ đem chuyển cô sang phòng bệnh săn sóc đặc biệt có chuyên gia trông chừng 24h.

Phanh —–

Ngoài phòng bệnh, Hoa Tử ngã xuống đất, đứng ở trước mặt anh là Bân Tử một thân khát máu, tên khốn kiếp này, quá đáng đánh đòn rồi.

Hoa Tử ủy khuất đứng lên, khó chịu sờ soạng vết máu bên môi, gầm nhẹ: "Lão tử còn không phải là vì tốt cho hai người bọn họ sao, tôi làm sao biết chuyện diễn biến thành cái bộ dáng này.".

Thất sách, thật sự là thất sách.

"Anh chờ xem, chờ lão Đại tỉnh lại sẽ giết anh, Bân Tửừuả đấm rất nhanh, lại ác lại ngoan bổ sung: "Giết chết anh rồi cũng tiện nghi cho anh, nên trước tôi sẽ lột da của anh, sau đó sẽ quất gân của anh cuối cùng băm thành từng đoạn quăng xuống sông làm mồi cho cá tôm ăn".

Cư nhiên đùa kiểu này, sẽ giết chết người đó.

Hoa Tử cười khinh miệt một tiếng: "Anh biết cái gì, tôi còn không phải nghĩ tới nếu là nói cho cô ấy biết lão Đại không được lòng cô ấy liền mềm xuống ư, kia lòng mền nhũn, không phải sẽ không so đo những chuyện cũ kia rồi hả? Tôi làm sao biết cô ấy tính tình quyết liệt như vậy".

"Anh có đầu óc hay không a, người ta mới biết nguyên nhân chân chính cái

chết cuả cha mẹ là tuyệt tình, anh còn nói những lời kích thích cô ấy như vậy, nếu là tôi tôi cũng không muốn sống.". Bân Tử rống to, trước kia làm sao lại không phát hiện người này ngu ngốc như vậy.

Hoa Tử gắt gao chận lại lỗ tai, anh cũng không muốn cô thành cái bộ dáng này có được hay không?

"Nếu là ấy bất tỉnh rồi, anh cũng đi chết đi!!!". Cuối cùng, Bân Tử níu lấy cổ áo Hoa Tử rống giận, anh thật nghĩ một cước đạp đập bẹp anh.

Hoa tử:......

Mặt của Tô Thiển tái nhợt ảm đạm, đôi môi cũng mất đi màu sắc. Giấc ngủ của cô cũng là thống khổ, chân mày nhíu chặt, khóe mắt quanh co hai giọt nước mắt.

"Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp.". Nhiễm Mạn gấp: "Tôi nói các người chẳng lẽ không có biện pháp nào sao? Chuyên gia đứng đầu cái gì a, toàn bộ đi tìm chết tốt lắm.".

Hoa Tử ngượng ngùng sờ chóp mũi, tình huống của cô bây giờ so lão Đại còn nghiêm trọng hơn, lão Đại thương thế cũng liền tốt lắm, Tiểu Tô Tô là cô không muốn tỉnh a.

Ngày thứ bảy, An Thần cuối cùng tỉnh, tỉnh lại câu nói đầu tiên là: "Người phụ nữ tôi đâu?".

Ánh mắt quét khắp nơi trong phòng, ánh mắt buồn bã ảm đạm, cô còn không chịu tha thứ cho anh đúng không? Cô quả thật không quan tâm anh phải hay không?

Bân Tử nghe thanh âm này bay tới, bầu trời dường như lại chi âm, cao hứng nhảy lên cao ba thước, không dám tin ôm cổ của Hoa Tử kêu to: "Đã tỉnh rồi hả? Tôi không phải đang nằm mơ đấy chứ?".

Hoa Tử lập tức đưa ra hai đầu ngón tay bấm lên bắp đùi của anh, nghiến răng nghiến lợi: "Anh cảm thấy thế nào???".

Bân Tử đau kêu: "Anh mưu sát a!!!".

An Thần ánh mắt lạnh lẽo, không cam lòng hỏi lần nữa: "Cô ấy ở nơi nào?".

Trong lúc nhất thời, mọi người cũng trầm mặc xuống, mồ hôi ứa ra, tình huống này lão Đại còn chưa biết tương đối khá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.