Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em

Chương 117



Tống Quốc Bằng nhàn nhạt nhìn Lý Lệ, sau đó quay đầu không nhìn nữa, trực tiếp nói với mấy người kia: “Các anh ngồi xuống đi, nói tiếp chuyện hạng mục……”

Lý Lệ muốn điên rồi, Tống Quốc Bằng, Tống Quốc Bằng lúc nào thì đối với cô ta như vậy, cho đến bây giờ chưa từng có, tại sao lại như thế này? Trong đầu cô ta nghĩ lại, bốn năm trước cô ta học đại học, Tống Quốc Bằng tự mình tìm đến cô ta, nói cô ta chính là con gái duy nhất của nhà họ Lý, dĩ nhiên cô ta chính là đại tiểu thư của Thánh Đức, thân là phó tổng của Thánh Đức, Tống Quốc Bằng hắn nên vì nhà họ Lý nuôi Lý Lệ cho tốt……

Nhưng hiện tại…… Lý Lệ hận trừng Tống Quốc Bằng, trên gương mặt đó đâu còn nửa điểm dangsver khi nhìn thấy cô ta lúc trước. Hiện tại nhìn thấy cô ta, trên mặt còn một tia chán ghét. Lý Lệ cắn chặt răng của mình, gắt gao cắn, chính là không muốn nói. Tốt, cô ta muốn nhìn một chút, Xem Tống Quốc Bằng rốt cuộc muốn làm cái gì!

“Được, cứ như vậy đi, các anh trở về xử lý cho tốt.” Nói xong những người này trực tiếp đi ra ngoài, Lý Lệ một mình ngồi ở trong góc nhìn đối phương như muốn phun lửa. Cô ta an vị ở trong ghế sô pha, cũng không đứng lên tìm Tống Quốc Bằng nói chuyện mà chỉ nhìn chằm chằm vào ông. Tống Quốc Bằng nhìn về phía Lý Lệ, không thấy cô ta có ý định đi tới, vậy coi như xong, lại cúi đầu làm chuyện của mình. Lý Lệ nhìn Tống Quốc Bằng lại cúi đầu, trong nháy mắt trừng lớn. Tống Quốc Bằng quả thật không giống trước, vốn cô ta còn nghĩ, tối thiểu Tống Quốc Bằng kết thúc chuyện của mình sẽ đi tới hỏi côm ai biết, người ta trực tiếp không nhìn mình.

Tống Quốc Bằng nghĩ, cô ta tới tìm hắn nói chuyện, vậy cô ta phải tới tìm hắn, hắn nghe là được. Nhưng hiện tại Lý Lệ tự cao tự đại bất động, vậy hắn cũng bất động thôi. Mấy ngày nay Lý Lệ ở trước mặt hắn giả bộ đáng thương trong lòng hắn đã vô cùng tức giận, hiện tại vất vả lắm Nghiêm Hi mới quyết định, không cần tiếp tục gải bộ nữa, vậy hắn còn cần gì đặt Lý Lệ trong mắt nữa? Cô ta có muốn tới hay không, hắn cũng ước gì cô ta đừng tới tìm hắn gây phiền toái.

Lửa giận trong lòngLý Lệ càng lớn, cô ta cố nén lại trong lòng, từ từ đứng lên, đi tới trước bàn làm việc của Tống Quốc Bằng lẳng lặng nhìn, hàm răng cắn chặt lấy nhau, chỉ sợ mình không nhịn được liền chửi mắng. Đầu tiên cô ra hít sâu một hơi, tận lực để cho tâm bình khí hòa rồi nói: “Chú Tống, cháu mới nhận được thông báo. Chú muốn thay mặt Thánh Đức thối lui khỏi đấu thầu lần này?” Lý Lệ nói chuyện cuối cùng cũng không nhịn được cất cao mấy âm sắc.

Lý Thánh Đức nhìn Lý Lệ, thẳng thắn nhìn lại, sau đó nói: “Không sai, chúng ta đã quyết định rồi, hạng mục này nếu như thật sự ở trong tay chúng ta, trước không nói tới tiền lời, chỉ cần nói đến lần đấu đầu công ty chúng ta đã không có đủ tiền vốn, đây là chuyện chúng ta tuyệt đối không được có. Muốn tương lai công ty phát triển, tôi quyết định, phải làm như vậy.”

Lý Lệ mở to mắt nhìn Tống Quốc Bằng, thật lâu, sau đó bắt đầu cười, cười rất châm chọc, đôi mắt mang theo sự khinh thường quét mắt Tống Quốc Bằng một cái, sau đó nói: “Chú Tống, chú đừng quên, thân phận của chú là gì. Công ty này cha cháu là đổng sự trưởng, ông ấy còn chưa nói gì, sao chú lại vậy? Chú Tống, cháu gọi chú một tiếng chú, đó là cháu tôn trọng chú, cảm tạ bốn năm trước chú trợ giúp cháu. Cháu cũng cảm tạ bốn năm trước chú tìm được cháu giúp cháu đi học đại học. Nhưng cái này cũng không đại biểu chú có thể nắm giữ công ty này. Công ty này họ Lý, mà chú họ Tống, nói đúng ra, chẳng qua chú là đi làm công cho nhà họ lý chúng cháu, chú có tư cách gì.” Lý Lệ chống tay lên bàn làm việc, cả thân nửa nghiêng nhìn Tống Quốc Bằng. Cô ta đứng, Tống Quốc Bằng ngồi, cho nên có chút dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống.

Tống Quốc Bằng hơi híp mắt lại khé ngẩng đầu nhìn Lý Lệ, nghe xong lời Lý Lệ nói không chỉ không nổi giận mà ngược lại lại cười, cười rất nhẹ, sau đó nhìn Lý Lệ nói: “Lý Lệ, đừng quên, công ty này tôi quản lý 17 năm rồi, đối với tôi mà nói, người chấp chưởng cao nhất ở công ty này vẫn chính là tôi. Trong mười bảy năm qua tôi vẫn là người quyết định trong hội đồng quản trị, hiện tại tôi chính là lãnh đạo tối cao của công ty này, cô cảm thấy cô có thân phận gì trong cái công ty này? Đại tiểu thư của Thánh Đức? Cô thật sự cho rằng mình chính là thiên kim đại tiểu thư? Nghiêm Hi khinh thường chức vị đó mà cô vui lòng duy trì? Lý Lệ, làm người quan trọng nhất là phải hiểu được biết đủ. Nhưng cô nhìn mình đi, khẩu vị của cô càng ngày càng lớn, thậm chí ngay cả R&D và một số công ty khác cô cũng dám tính toán, có phải hay không cảm thấy mình đặc biệt thông minh? Trên thế giới này chỉ có mình cô thông minh còn người khác đều là người ngu đúng không?”

Lý Lệ nhìn Tống Quốc Bằng, mắt dần dần bình thường lại. Cô ta có cảm giác, Tống Quốc Bằng hôm nay có cái gì không đúng, là lạ ở chỗ nào? Không nhìn ra, hình như nơi nào cũng không giống trước kia. Trước kia khi nói chuyện chưa từng có loại giọng điệu quái lạ này, lần này trực tiếp nhín Lý Lệ bằng ánh mắt nhìn người ngu ngốc vậy. Lý Lệ chăm chú nhìn Tống Quốc Bằng, Tống Quốc Bằng liền nói: “Được rồi, không cần nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi đã không còn gì để nói với cô. Chỉ là Lý Lệ à, tôi muốn khuyên cô một câu cuối cùng, không nên quá thông minh, cẩn thận thông minh sẽ phản lại đó.” Nói xong trực tiếp đuổi người: “Được rồi, chuyện này tôi đã quyết định cô không cần phải nói thêm gì nữa cho mất công, tôi còn rất nhiều việc cần hoàn thành, trong thời gian cô mò mẫm chỉ huy khiến cho nghiệp vụ công ty hỗn loạn hết lên, tiền bạc cũng giảm đi nhiều. Được rồi, cô không có việc gì thì đi ra ngoài đi, không có chuyện gì lớn thì đừng có tìm tôi.” Nói xong cúi đầu làm tiếp công việc của mình.

Nêu như câu trước Tống Quốc Bằng nói đến thân phận của Lý Lệ, câu sau hắn nhẹ nhàng trực tiếp nói rằng năng lực của Lý Lệ không được. Ý rất rõ ràng, cô ta muốn hắn cấp chỗ ngồi của người nắm quyền cao nhất cho cô ta ngồi hai ngày, hắn còn muốn xem thực lực của cô ta là như thế nào, kết quả cô ta không kiếm được tiền cho công ty còn chưa tính, ngược lại làm mọi chuyện rối loạn hết lên. Chẳng những không kiếm được tiền, ngược lại muốn hại công ty lâm vào tình cảnh mất hết tiền bạc.Đến nước này còn muốn hắn nói tốt gì cho cô ta nữa đây.

Lý Lệ có chút choáng váng hồ đồ, chuyện gì đã xảy ra? Đến khi cô ta trở về phòng làm việc của mình mới nhớ tới, vừa rồi Tống Quốc Bằng trực tiếp xóa tên cô ta ra khỏi công ty. Nhưng Lý Lệ không cam lòng, tại sao chứ!

Đoán chừng bên Triệu tổng cũng đã nhận được tin tức, trực tiếp đẩy cửa tiến vào, sau đó liền thấy Lý Lệ đang ngẩn người ngồi ở chỗ của mình. Trong lòng hắn đang rất vội, nơi nào còn nhớ được Lý Lệ có thoải mái hay không thoải mái, cho tới bây giờ tiền của hắn chính là quan trọng nhất, nhưng thứ khác đều là giả hết.

“Lý Lệ, cô phải cho tôi một lời giải thích hợp lý, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tôi nhận được tin tức, nói Tống Quốc Bằng đột nhiên quyết định Thánh Đức rút tiền? Thối lui khỏi hạng mục đó? Lý Lệ, cô phải giải thích cho tôi.” Hiện tại hắn sắp điên rồi mặc dù hắn quăng tiền vào hạng mục kia tỷ lệ so với ba công ty thì không nhiều, nhưng số tiền kia cũng không phải là ít. Mặc dù không hại công ty phải đóng cửa, nhưng vẫn sẽ khiến Triệu thị rung chuyển, như vậy không biết đến khi nào mới khôi phục lại được, làm sao hắn có thể không vội được?

Hai mắt Lý Lệ trở nên u ám, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, vô cùng nhập thần, ngay cả Triệu tổng nói gì cô ta cũng nghe không rõ ràng. Cuối cùng Triệu tổng không nhịn được tát một cái lên gương mặt trắng mịn của Lý Lệ, tiếng vang cùng với cảm giác kim châm đau đớn khiến Lý Lệ trong nháy mắt phục hồi lại tinh thần. Bởi vì trên mặt bị Triệu tổng đánh mạnh một cái, hai bên tóc mai của Lý Lệ xốc xếch che kín mặt cô ta, đồng thời cũng chặn lại ánh mắt hiếu chiến, muốn đánh nhau, muốn gây gổ trong mắt Lý Lệ. Lý Lệ bắt đầu cừ động, động tác rất chậm, giống như được quay chậm lại vậy, từ từ vươn tay sửa lại tóc của mình, sau đó nghiêng đầu nhìn Triệu tổng. Vừa định mở miệng liền cảm thấy khóe miệng mình vô cùng đau đớn, duỗi tay sờ sờ, cảm thấy dinh dính, vừa nhìn, trên ngón tay mình dính một ít máu đỏ tươi. Lý Lệ nhẹ nhàng vuốt vuốt khóe miệng bị rách da, sau đó nhìn Triệu tổng cười cười nói: “Triệu tổng, ông gấp cái gì, ông nói Tống Quốc Bằng là gì chứ, hai công ty hợp tác chính là do hội đồng quản trị quyết định, chỉ bằng vào một phó tổng như ông ta nói không hợp tác là không hợp tác? Triệu tổng, chúng ta có hợp đồng giấy trắng mực đen, ông cảm thấy những lão gia hỏa Thánh Đức ngu như vậy mà bội ước ư? Vậy tiền bọn họ có muốn hay là không muốn? Ngài nói đi!”

Triệu tổng vừa nghe, cảm thấy rất có đạo lý, chẳng lẽ công ty lớn như vậy liền quyết định bởi lời nói của một phó tổng nho nhỏ? Triệu tổng nhìn khóe miệng Lý Lệ, cười cười ngượng ngùng, rất đau lòng híp mắt dụ dỗ nói: “Ai ô ô em xem tôi thật thô bạo, bình thường tôi không hề như vậy đâu, kết quả vì không cẩn thận, dùng sức hơi lớn một chút, tôi thật không ngờ sức lực lại lớn như vậy, bảo bối, làm đau em chứ?”

Lý Lệ cười cười, cười có chút khổ sở nhìn Triệu tổng nói: “Chớ giả bộ, tôi hiểu rõ ông không thật lòng yêu thương tôi. Đừng nói là lần này Thánh Đức hợp tác với ông, dù cuối cùng hai công ty không hợp tác, tôi cũng là người thừa kế duy nhất của Thánh Đức, chẳng lẽ tôi cứ ở đằng sau mông của ông, tùy ông đánh chửi hả?” Lý Lệ nói rất đau lòng, cuối cùng còn không nhịn được khóc lóc, từng giọt từng giọt rơi xuống làm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta, nhìn thật đáng thương.

Bình thường Triệu tổng là người ham sắc, cũng không phải hắn có nhiều yêu thích đối với Lý Lệ, chỉ là người này, bình thường tự xưng là thương hương tiếc ngọc, luôn muốn thưởng thức muôn hoa đua sắc. Bây giờ nhìn đóa hoa Lý Lệ mềm mại khóc đến đau lòng như vậy, hắn làm sao còn có lòng dạ cứng rắn trách cứ Lý Lệ chứ, dĩ nhiên là thuận theo lời nói của mỹ nhân rồi: “A đúng đúng, toàn là lỗi của tôi, là tôi quá kích động, thật xin lỗi mỹ nhân, tôi sai lầm rồi.”

Trong lòng Lý Lệ cười lạnh, nhưng nghĩ lại lời Tống Quốc Bằng vừa nói với cô ta, trong lòng cô ta cảm thấy hơi sợ hãi, Tống Quốc Bằng rốt cuộc có ý gì?

Một lúc sau thư ký đột nhiên gõ cửa, sau khi đi vào thấy Triệu tổng cũng sững sờ, sau đó liền hồi phục tinh thần nhìn Lý Lệ nói: “Lý tiểu thư, đột nhiên muốn triệu khai hội đồng quản trị, Tống tổng vừa gọi điện thoại mong cô tới một chuyến, còn nói nếu như Triệu tổng có ở đây, vậy thì cùng đi luôn.”

Giọng điệu thư ký cứng rắn nói xong, Lý Lệ nhìn Triệu tổng, Triệu tổng cũng nhìn Lý Lệ. Đối với tin tức vừa rồi, trong lòng hai người đã dậy sóng, đều nghĩ, ngày mai dự án sẽ có kết quả cuối chắc lúc này sẽ không có vấn đề gì đấy chứ.

Kết quả khi hai người cùng đi tới phòng họp Lý Lệ liền ngây dại, tại sao lại là Nghiêm Hi?

Trong đầu Lý Lệ nhớ lại hội nghị của Chu thị ở thành phố G, cũng là cảnh tượng như thế này, cũng là cô ta tràn đây tự tin ra sân, sau đó thấy Nghiêm Hi liền giật mình và khó chịu.

Cảm giác xấu đột nhiên xuất hiện, Lý Lệ hiểu, chuyện này là do Nghiêm Hi giở trò quỷ. Được, cô ta sẽ chờ, xem xem Nghiêm Hi cô có thể làm ra chuyện gì.

Nghiêm Hi đã sớm an vị ở trong phòng hội nghị, thân là cổ đông công ty, Nghiêm Hi xuất hiện ở nơi này không có bất kỳ người nào chất vấn, ngay cả Lý Thánh Đức cũng bị gọi tới. Lý Thánh Đức nhìn vẻ mặt tự nhiên của Nghiêm Hi thì cười lạnh một tiếng, sau đó không nhìn thêm một cái. Lãnh Diễm đã bị mang đi, cô vẫn còn có ý định tới tham gia một hội nghị nho nhỏ của công ty hắn? Bởi vì chuyện xảy ra đột xuất, tin tức Tống Quốc Bằng bội ước vẫn chưa tới tai Lý Thánh Đức, hội nghị cũng đã bắt đầu.

Sau khi nhân viên đến đông đủ, Tống Quốc Bằng an vị tại chỗ ngồi của mình mở miệng: “Thời gian trước chúng ta có đầu tư vào hạng mục kia, chúng ta thực sự không bỏ ra nổi số tiền đầu nhập, tôi đề nghị, chúng ta từ bỏ vụ đấu thầu ngày mai.”

Lời vừa nói ra, trừ mấy người đã biết từ trước, tất cả các đổng sự còn lại đều ồ lên. Chuyện gì đã xảy ra,, còn có muốn cho bọn họ kiếm tiền không vậy? Không thể hợp tác với bên Lãnh Diễm, hiện tại lại còn muốn buông tay bên Triệu tổng?

Lý Lệ ngồi tại chỗ nở nụ cười: “Xin hỏi Tống tổng, tôi muốn hỏi ông một chuyện. Xin hỏi ông có quyền gì tuyên bố giải trừ hợp tác?” Thật ra lời này của Lý Lệ không lễ phép, nhưng đúng là nói ra tiếng lòng của mọi người, cô ta có quyền lợi, dầu gì cũng là con gái của đổng sự trưởng.

Lý Thánh Đức cũng là lần đầu tiên nghe được tin tức này, lúc ấy thiếu chút nữa bị sặc không khí. Hắn biết, hắn luôn biết, lúc ấy Lý Lệ vui mừng nói cho hắn Tống Quốc Bằng đối tốt với cô như thế nào. Hắn liền nghĩ, Tống Quốc Bằng si tình với Nghiêm Tử Hoa như vậy, làm sao có thể bỏ qua để giúp đỡ hắn? Khi đó hắn đã nghĩ, phải chăng Tống Quốc Bằng có âm mưu gì đó không, hiện tại xem ra, quả nhiên là như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.