Lãnh Diễm nhìn Nghiêm Hi thay đổi trong nháy mắt: “Không cần đoán bậy, chuyện năm đó anh đã biết ngay từ đầu rồi, em cho rằng anh thật sự yên tâm để em ở ngoài mà không phái vài người đi âm thầm bảo vệ em sao?”
Nghe vậy, mắt Nghiêm Hi lại mở to, vẫn là vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Lãnh Diễm, một hồi lâu sau giọng khôn ngoan mang theo ngưỡng mộ mới vang lên: “Khi đó anh đã phái người đi bảo vệ em rồi à, Lãnh Diễm, anh là tốt nhất!”
Gương mặt tuấn tú của Lãnh Diễm trầm xuống, thanh âm trầm thấp: “Từ ngày đầu tiên em bước vào nhà họ Lãnh, cũng đã có người đi theo bảo vệ cho em rồi.”
Cô bé này muốn nói lảng sang chuyện khác sao?
Thật đúng là trước sau như một, làm người ta không dám khen tặng!
Quả nhiên, Nghiêm Hi nghe vậy lại bắn ánh mắt ngưỡng mộ về phía Lãnh Diễm: “Có thật không?”
Lãnh Diễm mất hết kiên nhẫn, quyết định không cho cô vòng vo nữa: “Cho nên anh rất buồn bực, rốt cuộc là điều gì khiến em đột nhiên quyết định rời khỏi anh, khi đó anh có thể cảm nhận được, em đối với anh không phải là không có tình cảm.” Anh chăm sóc cô bao lâu, không dễ dàng gì tình đầu mới chớm nở, anh mừng rỡ phát hiện cô đối với anh có tình cảm, nhưng sau khi cô thi tốt nghiệp trung học xong liền biến mất như sương khói, khiến anh cho rằng mình bị ảo giác.
Mà trước đó, mẹ anh lại tìm Nghiêm Hi nói chuyện.
Nói cách khác, ngay từ lúc Chu Vận Uyển tìm Nghiêm Hi nói chuyện muốn cô rời đi, Nghiêm Hi cũng đã quyết định sẽ rời khỏi anh.
Lãnh Diễm buồn bực, tại sao?
Thật sự anh nghĩ không ra, cho nên bốn năm qua, chịu đựng nhớ thương đau khổ, cố gắng đè nén tình cảm của mình, làm cho R&D phát triển lớn mạnh trong thời gian sớm nhất. Bốn năm qua để Nghiêm Hi suy nghĩ lại những chuyện đã qua, lúc này – cũng là bốn năm sau mới chậm rãi xuất hiện.
Kết quả, mặc dù tạm được, nhưng vấn đề này vẫn bị mắc kẹt!
Đáng chết! Rốt cuộc là chuyện gì, mà ngay cả R&D có mạng lưới thông tin toàn cầu cũng không tra ra được nguyên nhân!
Điều này khiến cho Lãnh Diễm không thể không bắt đầu hoài nghi, có phải mình còn chưa đủ lớn mạnh!
Nghiêm Hi nghe vậy chỉ có thể mở to đôi mắt trong veo như nước, trầm mặc nhìn Lãnh Diễm, suy nghĩ trong lòng là bách chuyển thiên hồi, nhưng không thể nói ra được.
“Đáng chết!” Lại là dáng vẻ này, lại là dáng vẻ mở to đôi mắt vô tội trong suốt mà nhìn anh, nhưng ngay cả một câu cũng không nói, khiến anh có cảm giác mình không bằng cầm thú, ép một người có đôi mắt như vậy không nói chuyện phải nói chuyện chính là không bằng cầm thú?
“Ha ha.” Lãnh Diễm đột nhiên cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hi, trong nháy mắt khi Nghiêm Hi kinh ngạc, con ngươi soi mói nhìn thẳng vào cô: “Em không tin tưởng anh, Nghiêm Hi, khi nào thì anh mới có thể trở thành người đầu tiên em tin tưởng vô điều kiện, khi nào thì em mới có thể nói với anh khúc mắc trong lòng em, để anh giúp em tháo gỡ?”
Lãnh Diễm buồn buồn nói: “Có phải thật sự là vậy hay không, rằng ở trong tình yêu, ở trước người mình yêu mình vĩnh viễn là người thua?”
Mắt Nghiêm Hi nhanh chóng bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, Lãnh Diễm nhìn dáng vẻ cô quật cường, cố gắng kìm nén không cho nước mắt chảy xuống mà đau lòng không dứt: “Đừng khóc, em đừng khóc.” Nói một hơi hết những điều vẫn canh cánh trong lòng, nháy mắt Lãnh Diễm cảm giác mình không còn lời nào để nói, chỉ có thể một lần lại một lần lặp lại một câu như vậy: “Em đừng khóc.”
Bởi vì em khóc, anh sẽ đau lòng.
Nước mắt theo khóe mắt Nghiêm Hi lặng lẽ chảy xuống, cô vùi đầu vào trước ngực Lãnh Diễm nấc lên từng tiếng, mùi đặc trưng trên người Lãnh Diễm khiến cho lòng cô đang cuồng loạn dần dần an ổn lại.
Hai cánh tay mảnh mai vòng chắc quanh eo Lãnh Diễm, giọng buồn buồn mang theo một chút thê lương: “Xin lỗi anh, em không biết, em không biết phải làm như thế nào, xin lỗi anh.”
Xin lỗi anh, em không đủ dũng cảm, xin lỗi anh, vì đã xuất hiện trong cuộc sống của anh, xin lỗi anh, bốn năm trước em nên đi thật xa, không bao giờ xuất hiện nữa mới đúng.
Lãnh Diễm chợt cũng cảm thấy Nghiêm Hi trong ngực mình tựa như muốn bay đi, lập tức gắt gao ôm chặt lấy thân thể yếu ớt của Nghiêm Hi.
Cho đến khi hai thân thể gần như hòa làm một, Lãnh Diễm đột nhiên cười tự giễu một tiếng, Lãnh Diễm, mày cũng có ngày hôm nay, cũng có lúc mày cảm thấy không an tâm sao.
Nghiêm Hi từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh, dí dỏm cười với anh một cái, lại còn giả làm ngáo ộp trêu chọc Lãnh Diễm.
Đối mặt với sự thay đổi này của Nghiêm Hi, Lãnh Diễm cảm thấy có chút thương tâm không cách nào thích ứng được, chỉ có thể ngơ ngác nhìn dáng vẻ này của Nghiêm Hi, chỉ có thể như vậy.
Nghiêm Hi nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lãnh Diễm, đôi mắt hơi sưng đỏ liền nhíu lại, giọng giống như một nữ vương: “Này, sao anh lại không cười, em giả làm ngáo ộp mặt cũng muốn rút gân rùi nè!” Cô uất ức tố cáo anh.
Lãnh Diềm nhìn đôi tay chống nạnh làm bình trà của Nghiêm Hi, không nhịn được khẽ nhếch miệng cười.
Cô bé này đúng là khắc tinh của anh.
Rõ ràng mới vừa rồi còn khóc nức nở, chỉ chớp mắt một cái liền thay đổi hoàn toàn.
Aiz!
Lãnh Diễm bất đắc dĩ thở dài.
Nghiêm Hi cười hì hì với anh, chợt cô kiễng mũi chân lên, cả người như con thú nhỏ nhe nanh nhào tới.
Lãnh Diễm chỉ cảm thấy miệng mình tê tê, sau đó là những nụ hôn không theo quy tắc nào của Nghiêm Hi, nói là hôn, như vậy còn dễ nghe, thật ra đơn giản mà nói, chính là cắn xé.
Lãnh Diễm nhìn chính mình trong đáy mắt Nghiêm Hi, miệng ướt át, sau đó mùi vị ngai ngái trần ngập trong miệng hai người.
Lãnh Diễm sầm mặt lại, môi bị vợ yêu cắn chảy máu rồi!
Mà vợ yêu Hi Hi vẫn còn cắn không biết chán, trên mặt Lãnh Diễm nhất thời xuất hiện vài cái vạch đen.
Đây chính là người mình đưa vào cửa, đối mặt với người con gái mình yêu bao nhiêu năm, ai có thể ngồi yên mà trong lòng không loạn?
Nhưng mà Lãnh Diễm vẫn không dám, anh chỉ sợ Nghiêm Hi là một lúc nghĩ không ra, anh nghiêm mặt trịnh trọng mở miệng hỏi: “Biết em đang làm gì không?”
Đôi mắt kia sáng lấp lánh, Nghiêm Hi nhìn một chút, chợt có cảm giác giống như mình bị cuốn vào lốc xoáy màu đen sâu không thấy đáy, cả người bị nước bao quanh, trong lòng rối tinh rối mù.
Nghiêm Hi gật đầu một cái, thanh âm hơi rầu rĩ: “Ừm, em hiểu.” Ba tuần này ở trong bệnh viện, Nghiêm Hi quyết định rất nhiều việc, ví dụ như, phóng túng mình, ví dụ như nhà họ Nghiêm ở thành phố A, nên trở về nhận ông ngoại rồi.
Nói một ví dụ nữa, như là, yêu Lãnh Diễm.
Người cô yêu.
Nếu đã yêu, vậy tại sao còn phải kìm nén nữa!
Lãnh Diễm nhìn đôi mắt Nghiêm Hi không chớp mắt, tựa như hiểu được ý tứ bên trong đó, tinh thần kích động, thân thể kích động phủ lên cái miệng nhỏ nhắn của Nghiêm Hi.
Nụ hôn của anh so với việc hôn loạn của Nghiêm Hi thì tương đối thành thạo hơn, vừa dịu dàng vừa lưu luyến, vừa vỗ về vừa cắn mút.
Nghiêm Hi đột nhiên cũng không hài lòng muốn trốn về phía sau, nhưng Lãnh Diễm không cho phép, một tay anh giữ eo cô, một tay giữ cổ của cô, miệng không ngừng mút lấy mật ngọt trong miệng cô, một khắc cũng không buông ra.
Tay Nghiêm Hi chống lên ngực của anh, rời khỏi bờ môi của anh, đứt quãng tố cáo: “Kỹ thuật hôn của anh tốt như vậy, anh tìm ai cùng luyện tập hả?” Ánh mắt đầy uất ức a!
Lãnh Diễm nhìn vẻ mặt uất ức của cô, hệt như bắt được ông xã có người khác ở ngoài, Lãnh Diễm không nhịn được liền phì cười, giọng rất vui vẻ, khẽ nhéo chóp mũi của cô thì thầm: “Bà xã, thật là chua nha, sao rồi, em ghen sao?”
Nghiêm Hi quệt miệng không nói lời nào.
Tâm trạng của Lãnh Diễm tốt hơn, “Em và Chu Khải yêu nhau hai năm anh đều không nói gì đấy.” Ý tứ cũng rất rõ ràng, bên cạnh em tối thiểu còn xuất hiện một người đàn ông, mà anh thì sao, nhiều năm như vậy vẫn vì em thủ thân như ngọc.
Nghiêm Hi lập tức ngượng ngùng đỏ mặt, suy nghĩ một chút, nhưng là….
Cô dụi đầu vào trong ngực Lãnh Diễm, giọng buồn buồn: “Nhưng bọn em không có gì cả, một cái hôn cũng không có.”
Cô và Chu Khải là người yêu thì không phải Chu Khải không nghĩ tới, nhưng mà chỉ cầm tay thôi mà cũng phải đến mấy tháng Nghiêm Hi mới có thể không cảm thấy kỳ cục, chứ đừng nói đến hôn môi, khi đó, đầu Chu Khải còn chưa cúi xuống, Nghiêm Hi đã sợ đến mức chạy đi thật xa rồi!
Lãnh Diễm nghe vậy cả người liền cứng đờ, rồi sau đó mừng rỡ nâng cằm của cô lên, giọng nhẹ nhàng dụ dỗ: “Ngoan, thật sự là không có?”
Nghiêm Hi trợn mắt lườm anh một cái, phồng má nói: “Không có, bọn em đã hôn qua vô số lần.”
Lãnh Diễm đột nhiên cười ha ha, khóe miệng cong lên cũng đến mang tai rồi, thừa dịp Nghiêm Hi còn thở phì phò không chú ý, vô số những nụ hôn chằng chịt rơi xuống, tựa như có ý đồ khiến cô vì hôn mà hít thở không thông.
Kỹ thuật hôn của anh đều là tự học thành tài, thâm tâm anh vẫn luôn hướng về cô mèo nhỏ ở thành phố G xa xôi, khi còn ở thành phố A anh đột nhiên cảm thấy những cô gái khác bên cạnh cũng chẳng khác gì đàn ông cả.
Trong lúc ra ngoài xã giao, dĩ nhiên không thiếu những cô gái muốn được anh ôm ấp, yêu thương, nhưng khi những cô gái đó đến gần anh, trong lòng anh chỉ cảm thấy ghê tởm, trên người không nhịn được nổi đầy ra gà.
Còn nữa, với một người đàn ông có khuynh hướng giới tính bình thường, khi có một người đàn ông khác đến quyến rũ anh, anh có thể không cảm thấy ghê tởm được sao?
Lãnh Diễm cảm thấy, mình trúng độc, bên cạnh anh chỉ có thể là Nghiêm Hi, những người khác tuyệt đối không được.
“Bà xã, thành thật khai báo, em không phải là phù thủy chứ, hạ độc anh?”
Nghiêm Hi không hiểu, định mở miệng phản khác, làm sao lại không mở miệng được, vì, vừa định mở miệng nói liền bị Lãnh Diễm cường thế hôn đến chân mềm nhũn.
Nụ hôn dần dần di chuyển xuống, đi tới chiếc cổ trắng ngần non nớt của Nghiêm Hi, nhẹ nhàng cắn một miếng, hương vị đặc biệt của cô dần dần xong vào trái tim, Lãnh Diễm kích động nhắm hai mắt lại, nụ hôn không còn dịu dàng nữa.
Lãnh Diễm hôn chiếc cổ mềm mại, trái tim dâng lên một cảm giác thỏa mãn, anh yêu chết mùi vị ở cổ của Nghiêm Hi.
Khi quần áo đã bị cởi hết, Nghiêm Hi thẹn thùng xấu hố, chỉ có thể nhắm mắt lại không nhìn anh, ban đầu chủ động bị anh cuồng dã chiếm thượng phong, Nghiêm Hi chỉ có cảm giác mình giống như vừa ra vào thế giới huyền ảo.
Dáng vẻ mê mê man man của cô khiến Lãnh Diễm yêu thích, quyến luyến không thôi, không thể rời khỏi người cô.
Khi đau đớn lan ra toàn thân, thật sự không nhịn được Nghiêm Hi há miệng cắn bả vai Lãnh Diễm, ngược lại, Lãnh Diễm lại vui thích khẽ cười.
Anh cười, rốt cuộc, tinh thần và thể xác có cơ hội cùng hòa hợp, rốt cuộc có thể cùng với cô hai người hợp làm một, vĩnh viễn không chia cách.
Lần đầu tiên, Lãnh Diễm làm rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến Nghiêm Hi cảm thấy người này đột nhiên đổi tính.
Hay là nói, người đàn ông này ở trên giường chính là dáng vẻ thong thả ung dung như vậy, dịu dàng cẩn thận như vậy?
Về sau, cô biết mình sai rồi, thật sự rất thái quá, sự thật chứng minh, cầm thú họ Lãnh không thể nửa khắc hay một khắc mà thay đổi được, anh bất luận là nơi nào cũng có thể phát huy thú tính của mình đến vô cùng tinh tế.
Khi Nghiêm Hi cho rằng đã là lúc kết thúc rồi, anh đột nhiên lại biến thành người đã bị đói mấy ngày, tiến sâu thật sâu vào trong nơi non mềm của cô, không ngừng luật động, Nghiêm Hi rên rỉ đến khàn giọng, anh không còn dịu dàng như lúc đầu, cô chỉ có thể mềm giọng cầu xin: “Em mệt rồi...” Giọng mềm mại nghe rất êm tai, Lãnh Diễm nghe xong trái tim cũng mềm nhũn như nước.
Tay Lãnh Diễm dùng sức nắm chặt eo của cô, cứ như vậy dừng lại, Nghiêm Hi thở phào một cái, đôi mắt phiếm tình khẽ mở ra nhìn người nằm phía trên cô, thanh âm uất ức “Sao anh lại như vậy.”
Giống như Man Thú, gắt gao không buông tay.
Lãnh Diễm cảm giác mình còn rất cuồng nhiệt, nhìn Nghiêm Hi chu cái miệng nhỏ nhắn, đột nhiên anh lại muốn nữa, nhưng mà vừa nghĩ tới, việc quan trọng nhất, có thể sẽ làm cô bị thương.
Do dự một hồi, trên trán liền nổi gân xanh do kìm nén dục vọng, trái tim nhảy loạn, sau đó Nghiêm Hi chỉ cảm thấy vật kia dưới thân lại cương nóng như lửa, lập tức cầu xin tha thứ.
. . . . . .
Cũng không biết Lý Lệ đã xảy ra chuyện gì mà gần đây vẫn ở lại bệnh viện không xuất viện, mọi người trong nhà họ Chu cũng không rõ, nhưng bác sĩ nói, bệnh nhân rơi xuống nước sanh non, thân thể lúc đầu đã không được tốt lại bị rơi xuống nước, càng khó hồi phục hơn, vẫn cho rằng tuy bệnh nhân đã khỏe lại, nhưng vẫn nên ở lại bệnh viện quan sát thêm một thời gian nữa thì tốt hơn.
Người nhà họ Chu cũng không nói gì nữa, không thể không nói, Chu Kỳ rất để ý đến cổ họng của mình, bình thường nhìn thấy cô đều là đang ầm ầm ĩ ĩ, nhưng thời khắc quan trọng nhất lại chịu vào bếp nấu canh, mùi vị còn không tệ.
Lý Lệ uống canh gà Chu Kỳ nấu, khóe miệng nâng lên nụ cười ôn nhu, ngẩng đầu nhìn Chu Kỳ: “Không ngờ, tài nghệ của Kỳ Kỳ lại tốt như vậy, canh rất ngon, cảm ơn em.”
Chu Kỳ không chỉ biết nấu ăn, tay nghề còn rất tốt, nhưng trong nhà đã có người giúp việc làm, cộng thêm cô muốn giảm cân, không thể ăn quá nhiều, cho nên cũng lười phải nấu.
Trên thực tế, đối với ăn uống cô rất kén chọn, căn bản không có ai có thể thỏa mãn được khẩu vị cô, chỉ có thể tự mình học nấu, khoan hãy nói, Chu Kỳ, bình thường đều rất ngang ngược, chua ngoa nhưng nấu ăn chính là thiên phú của cô ấy.
Chu Kỳ tùy ý phất tay một cái: “Aiz, này có là gì, bác sĩ nói rồi, chị còn yếu, phải bồi bổ cho tốt, em không yên tâm để người giúp việc nấu, cho nên tự mình nấu canh cho chị, mùi vị chắc là cũng được đi.”
Lý Lệ mềm mại mỉm cười: “Ừ, uống rất ngon, cảm ơn em.”
Chu Kỳ tùy tiện cười một cái, chợt nhớ ra điều gì, trong đôi mắt liền tràn ngập tức giận, “Chị không biết, mới vừa rồi em thấy Nghiêm Hi cùng mấy người đàn ông kia rồi, bọn họ ở trong đại sảnh của bệnh viện không biết đang bàn bạc chuyện gì, Nghiêm Hi khỏe như vậy nằm viện ba tuần rồi vẫn chưa chịu đi, mặt dày ở lại nơi này, chẳng lẽ cô ta vẫn muốn nhân cơ hội nào đó tìm gặp anh của em sao?”
Lý Lệ nghe vậy dừng động tác uống canh lại, ngẩng đầu nhìn Chu Ky, không tin tưởng hỏi lại: “Em nói là….Nghiêm Hi vẫn chưa xuất viện?”
Chu Kỳ giận dữ gật đầu, trong mắt lóe lên những tia lửa khó kìm nén.
Lý Lệ đặt bình giữ nhiệt trong tay xuống, ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm không thấy ánh sáng, khóe miệng thoáng hiện lên nét tự giễu, thâm âm ép xuống thật thấp: “Kỳ Kỳ, chị biết, lúc đầu cùng Chu Khải ở chung một chỗ là phản bội Nghiêm Hi, dù sao cô ấy cũng là bạn tốt của chị, lẽ ra, chị thật sự không nên làm như vậy, nhưng chị, chị không thể khống chế được chính mình.” Nói xong cúi đầu, trong mắt mơ hồ đã giăng một màn sương mỏng.
Không để ý đến gương mặt tức giận của Chu Kỳ, tiếp tục nói: “Chị cũng biết, Chu Khải không yêu chị, nhưng anh ấy có thể đồng ý kết hôn với chị, như vậy không phải đã nói lên rằng, trong lòng anh ấy vẫn có một vị trí cho chị.”
Trên mặt Chu Kỳ liền lộ ra vẻ thương cảm, tiến lên an ủi Lý Lệ: “Chị dâu đừng như vậy, em tin, anh của em nhất định sẽ đối xử tốt với chị, yêu chị, sẽ sớm quên mất Nghiêm Hi là ai.”
Trong mắt Lý Lệ vốn ảm đạm đột nhiên ửng lên tia khôn khéo nhưng lại biến mất trong nháy mắt, vẻ mặt càng thêm khổ sở và tự trách: “Không, Kỳ Kỳ, chị cũng từng nghĩ như vậy, nhưng em xem hiện tại, hình như Nghiêm Hi rất không cam tâm, thỉnh thoảng lại mượn cơ hội xuất hiện trước mặt Khải, chị không biết cô ấy làm thế nào, làm thế nào mà lại có nhiều lý do như vậy có thể khiến Khải chủ động đi tìm cô ấy, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, vẻ mặt của cô ấy giống như hận không thể khiến chị và Khải cùng biến mất khỏi thế giới này vậy.
Nếu, nếu cô ấy không muốn nhìn thấy chị và Khải như vậy thì đừng can thiệp vào cuộc sống của chị và Khải, như vậy không phải tốt rồi sao, nhưng tại sao……” Nói đến chỗ này, một chút sương mù nơi hốc mắt đột nhiên chảy xuống thành giọt lệ, Lý Lệ đưa tay gắt gao nắm chặt trái tim, hình như, nơi đó rất đau, rất đau…vậy.
Vẻ mặt của cô khiến người ta phải động lòng, Chu Kỳ nhìn mà hoảng hồn, lập tức không biết làm sao để an ủi cô gái nhu nhược này, cuối cùng dậm chân một cái, cắn răng nói: “Nghiêm Hi, tâm cơ của cô ta quá sâu, không được, em không thể cứ trơ mắt mà nhìn anh em bị cô ta hủy hoại được.”
Lý Lệ nghe vậy ngẩng đầu lên, dáng vẻ mềm mại yểu điệu, giọng nói mang bi thương nhàn nhạt: “Kỳ Kỳ, em muốn làm gì?” Sau đó lo lắng nhìn đôi mắt đầy căm hận của Chu Kỳ: “ Em ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ đó, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, làm liên lụy tới em thì không phải nói, chỉ sợ là Khải sẽ không bao giờ quan tâm tới chị nữa.”
Chu Kỳ dường như biết Lý Kệ đang sợ cái gì, vẻ mặt bình thản vỗ bả vai Lý Lệ an ủi: “Yên tâm đi chị dâu, chuyện này em sẽ không để cho bất kỳ người nào biết, dù là bị anh em biết, em cũng sẽ cắn chặt răng không nói, chị hãy xem em dạy dỗ cô ta thế nào.” Nói xong, vẻ mặt liền đổi thành hài lòng, tựa như vui vẻ vì mình thật thông minh.
Lý Lệ vẫn thấy bất an, dùng sức kéo kéo tay Chu Kỳ, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng, nhưng trái tim lại xẹt qua một nụ cười lạnh lùng.
Thật ra, cô đã sớm biết chuyện Nghiêm Hi vẫn chưa xuất viện, cho nên cô ra ám hiệu cho bác sĩ nói thân thể cô không được tốt, cần nằm viện quan sát thêm.
Nghiêm Hi, lần này, tôi cũng không tin, mạng của cô lại lớn như vậy.
Ai ngờ, Chu Kỳ mới vừa nói xong câu kia, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, Lý Lệ cả kinh, nhanh chóng thu lại vẻ mặt âm hiểm của mình, vội nhìn ra cửa.
Lý Thánh Đức và Lý Duệ Thần cùng bước vào, sắc mặt hai người đều không tốt.
Lý Lệ nhìn sắc mặt âm trầm của hai người, trong lòng giật mình, chẳng lẽ bọn họ đều nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi?
Lý Lệ cẩn thận nhìn, chỉ thấy Lý Thánh Đức sắc mặt không tốt lôi kéo ống tay áo Lý Duệ Thần, vẻ mặt Lý Duệ Thần cũng bất ôn bất hỏa, dáng vẻ lạnh nhạt.
Trong lòng Lý Lệ thấp thỏm không yên nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, nhìn dáng dấp, có vẻ hai người này đang có mâu thuẫn.
Lý Lệ hơi yên tâm, thử mở miệng hỏi: “Cha, cha sao vậy?”
Một câu này vừa thốt ra, sắc mặt Lý Thánh Đức càng kém hơn, thoáng quay đầu lại nhìn Lý Duệ Thần mặt không thay đổi ở phía sau, hừ lạnh một tiếng, sau đó vung tay ra, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Lý Lệ khổ sở liếc mắt nhìn Chu Kỳ, sau đó mở miệng: “Kỳ Kỳ, em nên về nhà thôi, chăm sóc cha mẹ thật tốt.”
Chu Kỳ cảm thấy từ khi hai người này bước vào, không khí liền không đúng, đã sớm biết mình là người ngoài nên đi, chờ Lý Lệ lên tiếng, Chu Kỳ thuận miệng đáp: “Được, vậy chị nghỉ ngơi cho mau khỏe lại nha.”
Lý Lệ mỉm cười gật đầu một cái.
Đợi sau khi Chu Kỳ đi được một lát, Lý Lệ lại lên tiếng: “Cha, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Tự con hỏi nó đi, em gái mình bị người khác ức hiếp đến nỗi bị sanh non, thế nhưng nó không hỏi thăm được một câu, còn cả ngày ở bên kia đi theo người ta làm người giúp việc.” Nói xong còn lườm Lý Duệ Thần một cái.
Lý Lệ nghe vậy liền sững sỡ, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Duệ Thần vẫn đứng im tại chỗ không nhìn mình lấy một cái, khóe miệng Lý Lệ khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười khổ. Sau đó kéo tay Lý Thánh Đức an ủi.
“Cha, anh cũng là vì bạn bè mà, con biết, Lãnh Diễm và Nghiêm Hi đều là bạn tốt của anh mà, con và Nghiêm Hi xảy ra chuyện như vậy, cũng khó cho anh ấy….”
Giọng Lý Lệ càng ngày càng nhỏ, nói xong câu cuối cùng liền dừng lại, thở ra một hơi thật dài, giống như không nói được nữa, trên mặt còn lộ ra nét không thể làm gì.
Lý Thánh Đức nhìn thấy dáng vẻ này của con gái nuôi, lại nhìn sang con trai nuôi đứng im không nhúc nhích, trong lòng càng tức hơn, lập tức tiến về phía Lý Duệ Thần nói lớn:
“Con bị làm khó? Con bị làm khó thế nào mà không thể hỏi thăm em mình một câu, con không sợ em con bị tủi thân sao?”
Lý Lệ từ từ xuống giường, cẩn thận đỡ Lý Thánh Đức, nhẹ nhàng mở miệng trấn an: “Cha, cha đừng tức giận, anh làm như vậy nhất định là có lý do của anh ấy mà.”
Lý Duệ Thần vẫn đứng bất động bỗng nhiên lại nhích người, từ từ quay lại nhìn hai người , một hồi lâu sau khóe miệng khẽ kéo ra cười lạnh, tròng mắt vốn dịu dàng đột nhiên lại giống như một cây đao sắc bén khiến Lý Thánh Đức ngây ngẩn cả người.
Lý Lệ cẩn thận nhìn ánh mắt của Lý Duệ Thần, chỉ cảm thấy trái tim mình nhảy thình thịch, đột nhiên cô có cảm giác mình chưa từng quen biết người đàn ông trước mặt này, anh có thể dịu dàng trước mặt người khác, nhưng trong lòng lại lạnh lùng đáng sợ.
Khóe mắt Lý Duệ Thần hàm chứa nét cười lạnh, giễu cợt nhìn hai người còn lại, lát sau mới chậm rãi mở môi mỏng, thanh âm lạnh lùng châm biếm: “Ha ha, cô ấy mà còn cần con bảo vệ sao?” Sau đó, hai tay tùy ý bỏ vào trong túi quần, lạnh lùng lườm Lý Lệ một cái.
“Con cho là, cô ấy có đủ năng lực để tự bảo vệ mình.” Giọng lành lạnh tựa như xen lẫn một tầng thâm ý, thấy Lý Lệ trợn to mắt trong chớp mắt, tựa như đang sợ điều gì đó.
Lý Thánh Đức lại càng tức giận hơn, vỗ tay lên mặt bàn: “Thái độ của con như vậy là có ý gì, Lệ Lệ là em gái con, con bé có khả năng tự bảo vệ hay không con còn không biết? Con bé có khả năng tự bảo vệ mà lại bị cô gái lòng dạ độc ác đó hại phải vào bệnh viện sao? Đừng quên thân phận của con, về sau ít qua lại với loại con gái như vậy thôi.”
Lý Thánh Đức cảm thấy ông nuôi con trai quả thực là bị ma xui quỷ khiến, nếu không làm sao lại bị cô gái kia mê hoặc, ngay cả em gái của mình cũng không quan tâm lại chỉ muốn đi tìm cô gái kia.
Huống chi, bên cạnh cô gái kia còn có một Lãnh Diễm, đây không phải rõ ràng là tác phong bất chính sao?
Loại con gái này……………
Lý Duệ Thần nhìn vẻ khinh thường trong mắt Lý Thánh Đức, nhất là khi nhắc tới Nghiêm Hi, loại khinh thường đó càng rõ ràng hơn.
Lý Duệ Thần cười, cười đầy giễu cợt, nếu như có lúc ông ấy biết Nghiêm Hi chính là con gái ruột của mình, vậy lúc đó Lý Thánh Đức sẽ nghĩ như thế nào?
Có hối hận về hành động hôm nay của mình không?
Vì vậy, Lý Duệ Thần lạnh lùng mở miệng: “Nếu như, Nghiêm Hi là con gái cha, cha cũng sẽ nói như vậy sao?”
Vừa dứt lời, chỉ thấy đôi mắt Lý Lệ tràn đầy vẻ kinh hoảng, giương mắt không dám tin nhìn Lý Duệ Thần, không tiếng động lên án lời nói của Lý Duệ Thần
Lý Duệ Thần chỉ tùy ý lườm Lý Lệ một cái, đôi mắt lạnh lùng không có bất kỳ gợn sóng nào quét qua vẻ mặt lo lắng của Lý Lệ. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).Sau đó, dừng lại trên gương mặt ngày càng tức giận của Lý Thánh Đức.
Lý Thánh Đức cảm thấy mình nuôi con thật là càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi rồi, lại còn đưa ra loại giả thiết này với mình.
“Con đúng là càng ngày càng vô pháp vô thiên, người như Nghiêm Hi, nhìn dáng vẻ của cô ta, cha mẹ cô ta có thể tốt hơn được chỗ nào, còn con, bây giờ lại bị loại phụ nữ táng tận lương tâm này mê hoặc mà chống đối với cha mình, chẳng lẽ từ nhỏ con được dạy như vậy sao?”
Lý Duệ Thần càng nghe, ý cười trên khóe miệng lại càng sâu, đáy mắt càng ngày càng lạnh, anh nãy giờ vẫn mỉm cười, nghe xong những lời rống giận của Lý Thánh Đức, đôi mắt kia quét thẳng về phía Lý Thánh Đức: “Đúng vậy, một người có thể vứt bỏ con gái ruột của mình, có thể có tư cách cao đến cỡ nào đây?” Lý Duệ Thần gật đầu như vừa bừng tỉnh hiểu ra, lẩm bẩm nói.
Bước về phía trước hai bước, hình như nhớ tới điều gì đó, bỗng nhiên anh ngẩng đầu nhìn Lý Thánh Đức: “À, đúng rồi, từ nhỏ là do mẹ dạy con, mẹ xuất thân từ nhà danh môn của thành phố A, gia sư như vậy tất nhiên không cần hoài nghi, nhưng đáng tiếc, mẹ lại bị người ta hại chết, nếu không, con cũng sẽ không có bộ dạng “không được dạy dỗ” như vậy, cha thấy đúng không, “cha nuôi”!”
Một tiếng “cha nuôi” cuối cùng nói vô cùng cay độc, Lý Thánh Đức nghe xong những lời này tựa như chịu rất nhiều đả kích, thân thể lui về phía sau vài bước, vừa đúng lúc kề sát ghế salon, thân thể không giữ được thăng bằng, lập tức nặng nề ngã xuống salon mềm mại.
Lý Lệ cũng vì Lý Thánh Đức như vậy mà lảo đảo vài bước, sau đó đứng lại cẩn thận đỡ Lý Thánh Đức, vội vàng hỏi: “Cha, cha không sao chứ?”
Lý Thánh Đức chỉ ngơ ngác nhìn Lý Duệ Thần, giống như mất hồn, không thể thốt lên lời.
Lý Lệ nhìn dáng vẻ Lý Thánh Đức như vậy, trong lòng quýnh lên, ngầng đầu phẫn hận nhìn Lý Duệ Thần: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì, cha ở tù oan mười bảy năm cũng đã nhận được trừng phạt, thân thể của cha đến giờ vẫn chưa hồi phục, chẳng lẽ ông trời trừng phạt cha như vậy còn chưa đủ sao, tại sao anh còn phải vì một Nghiêm Hi mà phá hư không khí đoàn tụ của cả nhà chúng ta?”
Lý Duệ Thần nhìn Lý Lệ, lạnh lùng đáp lời: “Đoàn tụ? Lý Lệ, em sai rồi, nhà của chúng ta làm sao có thể đoàn tụ được nữa, cái nhà này sớm đã bị phá hủy rồi, mẹ chết không rõ lý do, Hi Hi bị chính cha ruột mình vứt bỏ, mà em……..”
Lý Lệ chợt ngẩng đầu nhìn Lý Duệ Thần, trong mắt xen lẫn một tia cảnh cáo, lúc này Lý Duệ Thần mới tự giễu cười một tiếng: “Anh, vẫn ở thành phố A, cái nhà này đã sớm không còn cái gì, làm sao có thể đoàn tụ đây?”
Lý Lệ nghe Lý Duệ Thần nói, phát hiện không có gì khác thường, liền nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lý Thánh Đức hoàn hồn, hình như ý thức được những gì Lý Duệ Thần đang nói cái gì, sau đó, đôi mắt kia dần dần thanh tỉnh như lúc ban đầu, đưa tay phất nhẹ tay Lý Lệ ra, chậm rãi đứng dậy nhìn Lý Duệ Thần, trong đôi mắt tràn đầy bi thương khổ sở.
Thật lâu sau mới thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa lặng lẽ bỏ ra ngoài.
Lý Lệ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Lý Thánh Đức biến mất ở cửa phòng bệnh, bóng dáng kia mười bảy năm trước cao lớn đẹp trai như vậy, nhưng giờ lưng eo đã khom xuống, Lý Lệ nhìn theo mà chua xót trong lòng.
Cửa phòng chậm rãi được khép lại, nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, lúc này Lý Lệ mới yên tâm, nhìn Lý Duệ Thần vẫn đứng im tại chỗ, trái tim giận dữ không cam lòng trào dâng, không nhịn được mở miệng chất vấn: “Vừa rồi anh muốn nói cái gì, Thần, những thứ này đều là tự em có được, em cũng không nợ Nghiêm Hi cái gì, anh không thể vì Nghiêm Hi mà hủy diệt em!”.
Lý Duệ Thần lại cười lạnh: “Hủy diệt? Nếu như những thứ này đều là chính em lấy được, vậy tại sao lại có thể dễ dàng bị cướp đi như vậy, làm sao em lại có thể dễ dàng bị hủy diệt được?”
Lý Lệ nghẹn họng, nói không lên lời, nhưng trái tim không cam lòng càng lúc càng lớn, ánh mắt sáng quắc nhìn Lý Duệ Thần chằm chằm, nhẹ nhàng bước tới trước mặt Lý Duệ Thần, nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, khóe miệng từ từ kéo lên thành nụ cười tự giễu.
“Em đã sớm biết, em không là gì trong lòng anh, nhưng quan hệ giữa Nghiêm Hi và Chu Khải đổ vỡ cũng không phải do em, nếu tình cảm của bọn họ bền chặt thì bất luận là thế nào cũng không có chuyện gì, nhưng, em chỉ làm thủ đoạn nho nhỏ trước mặt Chu Khải thôi, mà những thủ đoạn này trong lòng Chu Khải cũng đều biết rõ, nhưng anh ấy vẫn cam tâm tình nguyện, như vậy mà anh còn nói em cố ý phá bọn họ?”
Lý Duệ Thần cũng không nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng khiến Lý Lệ hoài nghi, có phải cô đang nói chuyện với không khí không?
Lý Lệ cười khổ, tiếp túc mở miệng: “Thật ra, lúc ấy Nghiêm Hi đã sớm biết chuyện em ở bên cạnh Chu Khải, nhưng cô ấy có làm gì không, Nghiêm Hi yêu sao? Nếu cô ấy thật sự yêu Chu Khải, cô ấy có thể không làm gì sao, thật ra thì Chu Khải vẫn đợi Nghiêm Hi nói ra câu nói kia, cho nên ngày hôn lễ hôm đó, anh biết Chu Khải nhìn thấy Nghiêm Hi xuất hiện đã kích động như thế nào sao?”
Nhưng, Nghiêm Hi lại không nhúc nhích, cho dù Chu Kỳ cố ý châm chọc khiêu khích cô ấy, cô ấy cũng chỉ cười chúc Chu Khải kết hôn vui vẻ, anh có biết dáng vẻ của Chu Khải lúc ấy như thế nào sao? Em rất vất vả mới khiến anh ấy tỉnh táo lại, kết quả thì sao, Lãnh Diễm đột nhiên xuất hiện, còn thân mật gọi Nghiêm Hi là bà xã, anh nghĩ xem, lúc ấy Chu Khải khó chịu đến cỡ nào!”
Lý Lệ nhìn Lý Duệ Thần không chớp mắt, cuối cùng cười nhạt, con người lạnh lùng của Lý Duệ Thần quét tới, nét cười lập tức biến mất trong nháy mắt, lập tức biến thành cười khổ.
Lý Duệ Thần nhìn vẻ mặt mềm dịu của Lý Lệ trước mặt mình, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng không vì nét mặt này của Lý Lệ mà giảm bớt, giễu cợt nói: “Cho nên, Lãnh Diễm xuất hiện ngày hôm đó, em lại có thể thuận lợi trở thành thiếu phu nhân nhà họ Chu?”
Một câu hỏi ngược lại, không che giấu sự giễu cợt trong đó, Lý Duệ Thần nhìn thẳng vào Lý Lệ, lắc đầu: “Lý Lệ, anh cũng không phải Chu Khải, không cần giở thủ đoạn này trước mặt anh, nói đến thủ đoạn, em không thể qua mặt anh được, càng không thể qua được Lãnh Diễm, Chu Khải ở thành phố G nho nho này coi như là có tiền, nhưng em biết không? Ở thành phố A, xem ra, căn bản chẳng đáng gì.”
Lý Lệ nghe vậy hơi khựng lại, không chỉ không ngờ Lý Duệ Thần lại tuyệt tình như vậy, mà còn vì những lời này của Lý Duệ Thần đã xác nhận những lo lắng trong lòng cô.
Lãnh Diễm anh ta…….
Lý Duệ Thần hài lòng khi nhìn thấy sự hốt hoảng trong mắt Lý Lệ, nói tiếp: “Cho nên, Lý Lệ, về sau em đừng mang chút thủ đoạn nho nhỏ của mình đối phó với Nghiêm Hi, thừa dịp Lãnh Diễm còn chưa nổi giận thì buông tay đi, chờ em chọc Lãnh Diễm nổi giận, ngay cả nhà họ Chu cũng không bảo vệ em được đâu.”
Lý Lệ cả kinh, nhanh chóng cúi đầu che giấu đôi mắt đầy kinh hoảng của mình, nhè nhẹ kéo tay Lý Duệ Thần, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng lại ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt tràn đầy khổ sở: “Thần, em cũng biết chuyện đó, cho nên đã sớm quyết định buông tay rồi, em chỉ muốn tiếp tục sống ở thành phố G này, chỉ muốn đàng hoàng làm Chu thiếu phu nhân thôi, anh hãy mang Nghiêm Hi đi đi, đi ngay lúc này được không?”
Đối mặt với ánh mắt đầy van xin của Lý Lệ, Lý Duệ Thần lạnh lùng rút tay mình về, quay lưng về phía Lý Lệ nói: “Thật xin lỗi, đây là chuyện riêng của Nghiêm Hi, anh không có quyền can thiệp”
Nói xong, không chút lưu luyến cất bước đi về phía trước.
Khi tay anh đặt trên nắm cửa, ngang hông đột nhiên xuất hiện một đôi tay nhỏ bé, Lý Duệ Thần trầm mặt xuống.
Lý Lệ ôm chặt hông của Lý Duệ Thần, giọng khẩn thiết van xin: “Cầu xin anh, bỏ qua tất cả, ôm em một lần nữa, ôm em ngay lúc này.”
Lý Duệ Thần nghe giọng điệu đáng thương của Lý Lệ, chỉ cười lạnh trong lòng, không trách được Chu Khải lại leo lên giường của Lý Lệ. Thủ đoạn của cô gái này, quả nhiên cũng không tệ.
Thấy Lý Duệ Thần đứng bất động hồi lâu, Lý Lệ mừng rỡ ra mặt, xem đi, cô biết mà, Lý Duệ Thần đối với cô không hẳn là tuyệt tình.
Nhưng một khắc sau lại phát hiện tay của mình bị cánh tay kia vô tình kéo ra, sau đó, thanh âm đặc trưng của phái nam vang lên trầm thấp ở bên tai: “Anh nói rồi, không cần dùng những thủ đoạn vô vị này trước mặt anh, chơi không vui!”
Nói xong, liền bước ra ngoài, nghênh ngang rời đi.
Chỉ còn lại Lý Lệ ngơ ngác đứng trước cửa, không có cách nào nhúc nhích, y tá vô tình đi ngang qua trên hành lang chỉ liếc nhìn cô một cái rồi rời đi.
Lý Lệ đứng ngây ra thật lâu, cuối cùng trên mặt lộ ra nụ cười ác độc, từ từ tiến tới khép cửa lại.
Nghiêm Hi, cô có cái gì tốt?
Lý Duệ Thần rất lo lắng, nhớ đến sự ác độc mới ánh lên đã nhanh chóng biến mất trong mắt Lý Lệ, đối với cô em gái này, mặc dù ít khi ở chung, nhưng một đứa bé mới năm tuổi mà có thể làm ra loại chuyện đó, bây giờ Lý Lệ đã lớn, cô ấy có thể sẽ dùng loại thủ đoạn vụng về được sao?
Lý Duệ Thần nghĩ, lần này bất luận là thế nào cũng phải thuyết phục Nghiêm Hi rời khỏi thành phố G – Trời cao Hoàng Đế ở xa – này, lúc đầu, nếu như mẹ không kiên trì như thế thì sẽ không có kết quả như vậy.
Chuyện năm đó, anh còn nhỏ nên không thể cứu vãn, nhưng hiện tại, anh quyết không cho phép Nghiêm Hi tiếp gót Nghiêm Tử Hoa.
Trở lại trước phòng bệnh của Nghiêm Hi, thấy Tiếu Thâm và Cố Tiêu ngồi ngay ngắn trên ghế băng, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
Hình như là từ xem kịch vui rồi dần dần biến thành như vậy, bởi vì phải đợi quá lâu mà mất kiên nhẫn, giờ nhìn thấy Lý Duệ Thần lại bất đắc dĩ ngẩng đầu, người nhìn trời người nhìn trần nhà.
Lý Duệ Thần không hiều, bước lên hai bước cười hỏi: “Uiz, hai cậu bị trúng thập hương nhuyễn cốt tán rồi sao, sao hai người lại phờ phạc rũ rượi như vậy?”
Cố Tiêu đưa mắt lườm anh một cái, không thèm để ý tới anh, tiếp tục nhìn trần nhà, Tiếu Thâm cũng liếc anh một cái, há miệng, đột nhiên nhớ đến gì đó lại ngậm miệng, tiếp tục nhìn trời.
Lý Duệ Thần nhìn Cố Tiêu một lát, lại nhìn Tiêu Thâm một lát, hình như có chuyện gì vừa xảy ra mà anh không biết, liếc mắt nhìn cửa phòng đang đóng chặt, giật mình: “Có phải Nghiêm Hi đã xảy ra chuyện gì không?”
Không ngờ Lý Lệ lại ra tay nhanh như vậy, anh cũng mới rời khỏi đó thôi mà.
Lời còn chưa nói xong, thân thể nhanh hơn đại não tiến lên định mở cửa, Cố Tiêu lập tức kêu dừng, giọng giống như con chuột lớn bị giẫm vào đuôi: “Aiz, dừng lại, dừng lại.” Vừa nói vừa nhào tới chắn trước cửa, ánh mắt đề phòng nhìn Lý Duệ Thần chằm chằm.
Lý Duệ Thần không hiểu, nhìn vẻ mặt Cố Tiêu do dự, anh không biết nên nói gì, hình như Lý Duệ Thần cũng hơi hiểu ra, chuyện này có thể có liên quan đến anh, cho nên hiện tại hai người này mới có thể cư xử như vậy.
Lý Duệ Thần cười cười: “Sao thế?”
Cố Tiêu không biết làm sao mở miệng, Nghiêm Hi và Lãnh Diễm ở trong phòng, hai người bọn họ ở ngoài trông chừng, chuyện này,….
Huống chi, Lý Duệ Thần thích Nghiêm Hi cũng không ít hơn Lãnh Diễm, bây giờ, Lãnh Diễm coi như đã có được Nghiêm Hi, vậy không phải là nói Lý Duệ Thần đã bị loại rồi sao?
Thân là anh em, loại chuyện như vậy thật không muốn nhìn thấy!
Tiếu Thâm ở sau cũng bất đắc dĩ, anh đã nói rồi mà, không thể tùy tiện yêu phụ nữ, chuyện này a, yêu a, có gì mà tốt, bây giờ thì thế nào, hai người này sẽ thế nào đây.
Khi Lý Duệ Thần bất chấp muốn xông vào, cửa phòng kêu “rắc” một tiếng liền mở ra.
Ba người kinh sợ, nhìn chằm chằm vào người đang bước ra ngoài.
Quần áo của Lãnh Diễm coi như vẫn đầy đủ, có điều, ba cúc ngực của áo sơ mi không cài, áo vest chỉ khoác một tay mà thôi, a, đúng rồi, trên người còn tản ra một mùi sữa tắm nhàn nhạt, tóc ướt nhèm nhẹp dính trên trán.
Tiếu Thâm và Cố Tiêu vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Lãnh Diễm liền đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt đối phương.
Lần này thì xong rồi, Nghiêm Hi bị Lãnh Diễm ăn sạch sành sanh rồi, nhìn Lãnh đại thiếu gia mà xem, ngay cả tắm giặt cũng xong rồi.
Lý Duệ Thần nhìn dáng vẻ Lãnh Diễm như vậy, động tác hơi chậm lại, nhìn qua khe cửa liếc vào trong phòng, Nghiêm Hi đang nằm trên giường bệnh, cô ngủ rất say.
Nhưng mà, mùi vị trong phòng này có vẻ như……….
Lại nhìn thấy Cố Tiêu và Tiếu Thâm đang gắng sức giả bộ ngớ ngẩn, Lý Duệ Thần liền hiểu.
Nhìn sang Lãnh Diễm, Lý Duệ Thần cười hỏi, “Cô ấy thế nào rồi?”
Lãnh Diễm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lý Duệ Thần, anh hiểu tâm tư của cậu ấy, hai anh em họ vì một cô gái mà thường đi chung, không cần nói ra bọn họ vẫn hiểu nhau, vẫn hiểu được tâm tư của đối phương.
Nếu như, người Nghiêm Hi thích là Lý Duệ Thần thì Lãnh Diễm anh cũng sảng khoái mà chúc phúc cho hai người.
Đáng tiếc, trong chuyện tình yêu này, Lý Duệ Thần đã sớm biết mình yếu thế, bởi vì cả bốn người bọn họ đều hiểu, Nghiêm Hi trao tình cảm cho ai.
Nhưng, tất cả những chuyện đó cũng không đáng kể, chỉ cần cô ấy vui vẻ, dù thế nào cũng đều tốt.
Khóe miệng Lãnh Diễm cong lên, liếc nhìn Nghiêm Hi đang nằm trên giường bệnh ở sau lưng, khẽ cười: “Rất tốt.”
Lý Duệ Thần gật đầu một cái, sau đó xoay người ngồi vào ghế băng dài trên hành lang, đắn đo mở miệng: “Vừa rồi mình đi gặp Lý Lệ.”
Tiếu Thâm và Cố Tiêu thấy hai người trong cuộc dường như không sao cả, hai người liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ tình địch đều cư xử với nhau như vậy?
Tiếu Thâm không hiểu,vậy tại sao trước kia, những cô gái của anh gặp nhau đều là chê cười, thậm chí thẳng tay đánh đối phương cũng không ít.
Aiz, nếu tình địch nào cũng lý trí như vậy, anh đi đâu xem trò vui đây?
Lãnh Diễm liếc mắt nhìn vẻ mặt rối rắm của Tiếu Thâm, quyết định không để ý đến cậu ta nữa, ngồi xuống bên cạnh Lý Duệ Thần, trên mặt không lộ ra vẻ gì mất bình tĩnh: “Thế nào? Cô ta lại muốn làm cái gì à?”
Lý Duệ Thần khẽ mỉm cười, “Coi như làm, có Lãnh Diễm cậu ở đây, bọn họ có thể làm gì, chỉ là lần này mình thấy Lý Lệ có vẻ như rất quyết tâm, mình nghĩ, tốt nhất là đưa Nghiêm Hi về thành phố A.”
Lãnh Diễm nghe vậy cười khẽ, ngẩng đầu nhìn cửa phòng đang đóng chặt một cái, trong mắt lơ đãng toát ra vẻ cưng chiều, lại có chút bất đắc dĩ.
Lãnh Diễm bất đắc dĩ lắc đầu: “Mình cũng nghĩ như vậy, cậu biết mình ghét cái thành phố này đến thế nào mà.” Dứt lời lại thở dài, nhếch miệng cười: “Nhưng mà, cô bé kia lại rất bướng bỉnh, chín trâu đến kéo cũng không lay chuyển được, cô ấy chính là không muốn trở về thành phố A.”