Không nghĩ tới anh sẽ có loại phản ứng này, Nghiêm Hi không biết phải làm sao, theo bản năng cô càng cắn mạnh hơn, bởi vì không dám nhìn xuống dưới mà đôi mắt to tròn linh hoạt không ngừng chớp chớp.
Nghiêm Hi cảm thấy mắt hơi cay, cũng nhớ tới lúc trước khi Chu Châu rất thích đọc mấy cuốn tiểu thuyết thường xuyên nói, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Bây giờ nghĩ lại, một điểm cũng không sai.
Nếu không, tại sao có thể dễ dàng phản ứng lại như vậy?
Lãnh Diễm bị Nghiêm Hi ôn hương nhuyễn ngọc làm cho cả người vô lực, nếu không phải hiện tại toàn thân cứng ngắc, sợ là anh sẽ không sợ mất mặt mà đè cô xuống.
Chợt, Nghiêm Hi cảm thấy có nguy hiểm, thân thể cứng đờ ngẩng đầu nhìn về phía bên trái hai người, hô to một tiếng: “Là ai?”
Lãnh Diễm lập tức cảnh giác tựa như một con báo, đôi mắt ẩn nhẫn bỗng chốc sắc lạnh như băng dao, quét thẳng một đường về hướng Nghiêm Hi đang nhìn.
Nơi đó, lại không có gì cả, chỉ có gió nhẹ nhàng lướt quá, lá cây rung nhẹ.
Lãnh Diễm nhìn kỹ quanh thân cây, cũng không thấy gì cả, Nghiêm Hi nắm chặt cánh tay Lãnh Diễm, mắt cũng chăm chú nhìn về nơi cô vừa loáng thoáng thấy có bóng người.
Lãnh Diễm bình tĩnh ôm chặt Nghiêm Hi vào ngực, thanh âm trầm ổn khác thường, mang theo dụ dỗ cùng ma lực trấn an, từng chút từng chút xóa tan tâm trạng khẩn trương, lo sợ của Nghiêm Hi.
Nhưng một giây sau đó, lời của Lãnh Diễm làm cho Nghiêm Hi không vui, Lãnh Diễm nhỏ giọng nói: “Tối nay không an toàn, quay về thôi, không cho phép em ra ngoài.”
Nghiêm Hi mở hai mắt thật to, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, một hồi lâu sau mới uất ức lên tiếng: “Không cần, em muốn đi xem một chút, có anh ở đây sẽ không có nguy hiểm gì cả.”
Cô thật sự rất muốn tận mắt nhìn thấy người muốn đến hại cô, muốn hỏi người đó, rốt cuộc tại sao lại muốn đẩy cô vào chỗ chết?
Lãnh Diễm nhìn đôi mắt và dáng vẻ uất ức của Nghiêm Hi, đôi mắt kia dưới ánh đèn mờ nhạt dường như có vô tận lời muốn nói, trong lòng anh khẽ động, vì anh hiểu rất rõ trong lòng cô đang nghĩ cái gì.
Cuối cùng, anh nhìn bốn xung quanh, sau khi xác định không có gì bất thường mới xoay người nhìn ánh chờ mong của cô, bất đắc dĩ thở dài: “Thật là hết cách với em, được rồi, nhưng em phải đồng ý với anh, bất luận có xảy ra tình huống gì bất ngờ, em cũng phải luôn ở bên cạnh anh.”
Phải như vậy, trên thế giới này, sẽ không có ai ngoài anh luôn hy vọng cô an toàn, không muộn phiền.
Lãnh Diễm dẫn Nghiêm Hi đến một phòng nhỏ để dụng cụ làm vệ sinh của nhân viên vệ sinh của bệnh viện, trong chớp mắt cửa phòng được mở ra, một mùi máu tanh cùng không khí ngột ngạt xông lên mặt.
Nghiêm Hi có chút không chịu nổi mùi vị này, đưa tay bịt mũi, lông mày thanh tú khẽ nhăn lại, liếc nhìn người đứng bên cạnh đang nhẹ nhàng đỡ mình – Lãnh Diễm, nhìn ánh mắt rét lạnh của Lãnh Diễm
Tựa như muốn hỏi: Anh chắc chắn là ở đây sao?
Lãnh Diễm thu hồi tầm mắt đang quét khắp căn phòng, chuyển sang nhìn Nghiêm Hi, sau đó khẽ mỉm cười với cô rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Nghiêm Hi kinh ngạc, không ngờ Lãnh Diễm lại nhốt người đó ở đây? Cũng không quan tâm bên trong còn có mùi màu tanh!
Lấy can đảm bước về phía trước một bước, mùi vị kia càng nồng nặc hơn, Nghiêm Hi thoáng dừng bước, quay đầu lại liếc nhìn Lãnh Diễm, trong mắt lộ ra một chút sợ hãi.
Từ năm cô năm tuổi được Lãnh Diễm bảo vệ rất tốt, ngay cả số lần cô té ngã bị trầy đầu gối cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cô chưa bao giờ nhìn thấy quá nhiều máu, chỉ ngoài trừ lần đó.
Lãnh Diễm nhìn thấy Nghiêm Hi hốt hoảng như vậy, khẽ thở ra một cái, tiến lên trước một bước nắm bàn tay nhỏ bé đang khẽ run, sau đó nhẹ nhàng ôm cô bước vào trong phòng.
Bên trong phòng chỉ có một bóng đèn nhỏ màu hoàng hôn là còn sáng, đồ vật đều cũ kỹ, cả căn phòng u ám khiến người ta nhìn không thuận mắt.
Nghiêm Hi nhìn người đàn ông tay bị trói chặt, anh ta nằm trên mặt đất không nhúc nhích, không biết vì ánh đèn hay nguyên nhân gì mà sắc mặt anh ta rất khó coi, có phần trắng bệch, trên mặt còn dính một vài vệt máu đã khô, anh ta nằm co quắp trên đất, không cử động hệt như một người đã không còn thở nữa.
Ba người đàn ông mặc âu phục màu đen nhìn thấy Lãnh Diễm tới, liền tự động tách ra thành một con đường, Lãnh Diễm nắm tay Nghiêm Hi bước lên trước từng bước, anh không vui, cảm nhận được bàn tay nhỏ bé đang run rẩy, anh bất giác xiết chặt tay cô hơn, để trấn an cô, ý nói không sao cả.
Sau đó nhìn ba người vệ sĩ hỏi: “Xảy ra chuyện gì, sao hắn lại biến thành như vậy rồi?”
Trên người tên kia đều là máu, nhưng với con mắt của Lãnh Diễm, anh biết tên đó chỉ bị thương nhỏ, không có gì đáng ngại, nhưng Nghiêm Hi thì khác, cô bé này từ nhỏ được anh cưng chiều như công chúa, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này, nên anh sợ sẽ khiến cô lầm tưởng rằng anh là một người tùy tiện, không coi trọng tính mạng con người, nhưng cũng không thể không lo, ngộ nhỡ cô vì chuyện này mà bị hù sợ rồi chạy mất thì anh phải sao bây giờ?
Ba người thấy trên mặt Lãnh Diễm tựa hồ có sát khí, cúi đầu im lặng liếc nhìn người đàn ông nằm im không cử động kia một cái, bất đắc dĩ đưa mắt nhìn nhau, sau đó một người lên tiếng giải thích: “Đây cũng không phải là do bọn em làm, bởi vì lúc hắn ta mới bị nhốt vào đây không an phận, muốn phá cửa sổ để trốn ra ngoài, cuối cùng đập vỡ được cửa kính lại không cẩn thận để mẩu thủy tinh đâm trúng, cho nên mới có nhiều vết thương như vậy.”
Nghe vậy, Nghiêm Hi đảo mắt nhìn bốn phía, quả nhiên, xung quanh rất hỗn độn, phía dưới cửa sổ đầy mảnh thủy tinh, bên trên còn dính rất nhiều vệt máu đỏ tươi.
Nghiêm Hi hơi bình tĩnh lại một chút, bởi vì biết người kia vẫn chưa chết, chỉ là, mùi máu tanh này thật sự khiến cô cảm thấy không thở được, cái loại không khí đầy mùi màu tanh đó…..
Lãnh Diễm nhìn sắc mặt cô dần dần chuyển sang màu trắng liền có chút lo lắng, khẽ cúi người, môi kề sát vào vành tai cô, nhẹ giọng hỏi: “Em không sao chứ, không chịu được thì chúng ta quay về, em muốn biết cái gì, anh hỏi rồi sẽ nói cho em biết, được không?”
Nghiêm Hi ngẩng đầu nhìn Lãnh Diễm, cô biết anh lo lắng cho cô, anh sợ cô nhìn thấy nhiều máu như vậy sẽ bị kích thích, nhưng cô thật sự rất muốn chính tai cô nghe được người đàn ông kia nói ra người đứng phía sau hắn.
Là Lý Thánh Đức? Hay là Lý Lệ? Hoặc Chu lão gia? Hay là Chu phu nhân?
Những người này đều có khả năng rất cao, nhưng cô không hiểu, cô có tội ác tày trời sao? Sao bọn bọ lại muốn tìm người tới giết cô?
Sau lưng có tiếng bước chân nho nhỏ, ngay sau đó là giọng của Tiếu Thâm: “Aiz, Hi Hi, em có biết em đắc tội với một nhân vật rất giỏi rồi không, còn biết đi tìm sát thủ chuyên nghiệp, chỉ đáng tiếc, kỹ thuật còn tệ lắm.!”
Người còn chưa tới, giọng điệu đầy tiếc nuối và hài hước đã vang lên.
Nghiêm Hi khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn ba người mới tới trước cửa, mặt Lý Duệ Thần âm trầm, đôi mắt khép hờ nhìn người đàn ông không nhúc nhích trong phòng, tựa như một ma vương vô cùng nguy hiểm, không nhìn ra bất kỳ tâm tình nào trong con ngươi thâm thúy kia.
Nghiêm Hi khẽ liếc mắt, bình tĩnh nhìn đôi mắt cô vẫn cho là luôn dịu dàng kia.
Chủ nhân của đôi mắt đó cũng chuyển qua nhìn Nghiêm Hi, nét ngoan độc nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ dịu dàng vốn có, khóe miệng anh khẽ nâng lên, ưu nhã bước tới trước nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Em không sao chứ?”
Thanh âm này bình thường tựa như mười năm trước, khi lần đầu tiên anh xuất hiện trước mặt Nghiêm Hi.
Nghiêm Hi khẽ ngẩng đầu nhìn anh, một hồi lâu sau mới nhận ra là vừa rồi mình bị hoa mắt, khẽ mỉm cười: “ Em không sao, chỉ bị người ta làm cho tỉnh giấc mà thôi.”
Lãnh Diễm nghe được liền không vui, kéo kéo cánh tay của cô, trầm giọng nói: “Cái gì mà bị người ta làm cho tỉnh giấc, căn bản chính là em tự tỉnh lại.” Rõ ràng tính cảnh giác của cô cũng không kém anh một điểm nào.
Nghiêm Hi quay đầu lườm anh một cái, bất đắc dĩ chép chép cái miệng nhỏ nhắn, quyết định không thèm để ý đến anh nữa, cô bước lên trước hai bước, đi tới trước mặt người đàn ông vẫn nhắm chặt hai mắt kia.
Nghiêm Hi cúi người khiến cho Lãnh Diễm cả kinh, tuy hiện tại người này hoàn toàn không có năng lực phản kháng, nhưng dù sao hắn cũng là sát thủ giết người không gớm tay, cũng không thể khinh thường.
Không hề nghĩ ngợi lập tức vươn tay kéo cô lại, bởi vì dùng lực quá lớn mà không đến nửa giây sau đã ôm được Nghiêm Hi vào trong ngực, “Em điên rồi sao?”
Anh như vậy làm Nghiêm Hi có chút không giải thích được, “Thì sao, em chỉ muốn xem anh ta thế nào rồi thôi.” Nói xong liền thoát khỏi vòng tay của Lãnh Diễm, ngồi xuống nhìn dáng vẻ người đàn ông kia.
Ai biết vừa ngồi xuống, lại tiếp tục bị Lãnh Diễm kéo lên, cô chưa kịp giãy giụa thì giọng anh đã lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu: “Nhìn cái gì vậy, dáng dấp còn không đẹp bằng Cố Tiêu nữa, muốn nhìn hắn không bằng nhìn anh nhiều hơn một chút là được.”
Cố Tiêu nghe vậy mặt tối sầm, Nghiêm Hi lập tức im lặng, lén lút liếc mắt nhìn đầu Cố Tiêu nổi đầy vạch đen, Nghiêm Hi im lặng, diện mạo của bốn người bọn họ đều là nhất đẳng, Lãnh Diễm thì khỏi phải nói, mở miệng chính là tổn hại, nói cái gì tổn hại cái đó.
Bình thường, khi cô tức giận không nhịn được lại chạy tới chọc anh, nhưng cô càng chọc, anh càng nghe lại càng vui vẻ, Nghiêm Hi không hiểu, cô tiếp tục phát huy độc kế của mình, nhưng vẫn không nói lại anh, cuối cùng giận càng thêm giận, tiến lên dựa vào cổ anh cắn một cái.
Khi còn bé chính là như vậy, khi đó cô còn nhỏ, chuyện gì cũng không hiểu, Lãnh Diễm cũng để mặc cho cô cắn, ngày hôm sau cô phát hiện anh cố ý mặc một cái áo thấp cổ, để lộ hoàn toàn vết răng màu đỏ tím kia, sau đó cô lại phát hiện, ngày hôm đó, trong nhà họ Lãnh, bất luận là mẹ hay ông nội, ai cũng vô cùng vui vẻ.
Dĩ nhiên, vui mừng nhất vẫn là Lãnh Diễm, cô lại càng không hiểu, tại sao cô cắn cháu trai bảo bối của nhà họ Lãnh mà tất cả mọi người vẫn vui mừng như vậy?
Lãnh Diễm là bảo bối trong nhà họ Lãnh, cô cắn Lãnh Diễm, lại còn cắn đến nghiêm trọng như vậy, tại sao không có ai trách mắng cô? Có phải ông nội và mẹ cũng yêu thích cô như Lãnh Diễm không?
Do đó, những lần sau, mỗi lần bị Lãnh Diễm chọc giận, Nghiêm Hi cô sẽ giơ nanh múa vuốt cắn vào cổ anh, có đôi khi còn không lưu tình mà tăng thêm sức lực, nhưng cũng không dám dùng quá nhiều lực, sợ sẽ cắn hỏng da của anh.
Lúc đó Lãnh Diễm còn thẳng thắn nói ra một sự thật, trong bốn người bọ họ, tướng mạo của Cố Tiêu là không phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của Lãnh Diễm nhất, cho nên thường bị Lãnh Diễm cười nhạo là xấu xí.
Về điểm này, Cố Tiêu chính là người bị hại, rõ ràng mình là một người đàn ông anh tuấn, nhưng vì bị Lãnh Diễm trêu ghẹo từ nhỏ, đến bây giờ anh cũng không tự tin vào vẻ nhoài của mình, thường hay kéo Nghiêm Hi ra nghiêm túc hỏi: “Anh thật sự là có dáng người xấu như vậy?”
Hiện tượng này phải đợi đến khi bọn họ học lên trung học, bốn người đều được các cô gái gửi thư tình thổ lộ mới khiến Cố Tiêu thay đổi cái nhìn về mình.
Nghiêm Hi nhìn Cố Tiêu im lặng không nói, quay đầu trừng người đầu sỏ gây chuyện, đưa tay chỉ vào người đàn ông không nhúc nhích trên mặt đất, giọng điệu không tốt: “Anh có biện pháp gì với anh ta, anh hỏi đi, em ở đây nghe.”
Sau đó khoang hai tay lại trước ngực, nhìn xung quanh căn phòng nhỏ thêm một lần nữa.
Lãnh Diễm nhìn dáng vẻ và bộ mặt khinh thường của cô gái nhỏ này, bĩu môi một cái, “Không có lòng thành.” Nói xong bỏ hai tay vào túi quần của mình, lười biếng bước tới trước mặt người đàn ông kia, ngôi xổm xuống, đưa tay vỗ vỗ lên mặt người đó.
Bộ dáng kia giống như lão đại của Bến Thượng Hải thế kỷ trước, cực kỳ ngông cuồng.
Nghiêm Hi âm thầm liếc mắt xem thường.
Ở trước mặt cô có thể đùa giỡn được, nhưng khi làm chính sự thì làm ơn nghiêm túc một chút được không?
Lãnh Diễm vỗ vỗ vào mặt người kia, từng cái, từng cái một, âm thanh phát ra ngày càng lớn.
Môi mỏng mím chặt đột nhiên mở ra, thanh âm lạnh thấu xương như tuyết trong những ngày đông đâm thẳng vào trong tim, “Đừng giả chết với ta, ngươi cho rằng ngươi giả chết mà có thể hoàn thành nhiệm vụ của ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, ta đã sớm biết ngươi là do Chu Kỳ phái tới, nhưng ta không hiểu, cô ta và ngươi có quan hệ gì mà có thể khiến ngươi một mực bảo vệ cô ta?”
Người đàn ông nằm trên đất vốn không động đậy nghe vậy thân thể liền cứng đờ, mí mắt khẽ lay động, tựa như đã đấu tranh rất lâu, cuối cùng vẫn không chịu mở ra.
Lãnh Diễm nhìn bộ dáng quyết tâm của hắn ta, trái tim khẽ bật cười, khóe miệng xẹt qua một nụ cười lạnh lẽo, đột nhiên anh thở dài, hình như có chút tiếc nuối: “Nếu đã như vậy, ta cũng không muốn lãng phí thời gian với ngươi, cho người đi điều tra một chút, xem xem rốt cuộc ngươi có quan hệ như thế nào với người nhà họ Chu, ta tin tưởng, kết quả điều tra sẽ làm ta thất kinh, ngươi nói có đúng không?”
Giọng nói lạnh băng này tựa như có ma lực mê hoặc lòng người, hoặc giống như một ngoại lực rất lớn đánh thẳng vào trái tim là tường đồng vách sắt của người đàn ông kia.
Nếu đã quyết định tới giết người, dĩ nhiên hắn sẽ tra rõ xem đối thủ của mình là ai, nhưng hắn lại không ngờ được, thân phận của người trước mặt này lại thần bí như vậy, hắn đã vận dụng toàn bộ hệ thống thông tin, kết quả vẫn khiến hắnthất vọng. Hắn chỉ biết, mấy người này đến từ thành phố A, tên của người đàn ông trước mặt này là Lãnh Diễm, hình như còn là người thừa kế một phần nhỏ cổ phần của tập đoàn R&D.
Trừ tin tức đó ra, không còn bất kỳ tin tức nào có giá trị.
Nhưng mà xúc giác nghề nghiệp nói cho hắn biết, người đàn ông trước mặt này không chỉ đơn giản như vậy, chỉ nhìn dánh vẻ ngông cuồng cường đại của anh ta cũng đủ khiến người ta hít thở không thông, lập tức sẽ nghĩ người đàn ông này lớn lên trong một gia đình bề thế.
Lãnh Diễm thấy hắn ta vẫn im lặng, chỉ có điều, đôi mắt kia cuối cùng cũng chịu mở ra, trong đó tràn đầy mệt mỏi, còn thoáng qua sự do dự.
Lãnh Diễm hơi híp mắt lại, bỗng nhiên anh bật cười, kể lại một câu chuyện cũ.
Nhân vật nam chính và nữ chính trong câu chuyện xưa đó thật khéo lại chính là anh và cô, sau đó anh dùng thanh âm trầm thấp dễ nghe mang theo thâm tình kể lại.
Nghiêm Hi nghe anh lẩm bẩm, nếu không phải một phút trước anh còn muốn giết người thì cô còn cho rằng anh đang giảnh giải cho mấy người bọn họ về tình yêu.
Nghiêm Hi không hiểu, nhưng với tính tình của Lãnh Diễm, mặc dù bình thường thì hi hi ha ha cãi nhau với cô, nhưng khi gặp chuyện lại rất bình tĩnh, không phân tâm, từ trước đến giờ anh làm gì đều có lý do của anh.
Ví dụ như, hiện tại!
Chuyện xưa vừa kể xong, Nghiêm Hi phát hiện ánh mắt ấm áp của anh đang nhìn mình, trái tim cô cũng cảm nhận được hơi âm đang lan tỏa, nhưng mặt cô lại rất nóng, a, cô đỏ mặt.
Rồi sau đó lại nghe thấy tiếng Lãnh Diễm vui vẻ cười khẽ, Nghiêm Hi chợt buồn bực.
Vừa định khiển trách anh không đứng đắn, thế nhưng sắc mặt anh đột nhiên lại nghiêm túc, thật lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Thấy không, đó mới thật sự là tình yêu, dù ta biết trong lòng cô ấy còn cất giấu nhiều bí mật không muốn chia sẻ với ta, nhưng ta vẫn không muốn bận tâm, chỉ cần cô ấy yêu ta, như vậy không phải là đủ rồi sao?”
Mọi người trong phòng đều không hiểu Lãnh Diễm nói như vậy là vì nguyên nhân gì, Nghiêm Hi lại càng vì vẻ mặt của anh mà cảm thấy áy náy, trong chuyện tình cảm này, chỉ có mình cô một mực trốn tránh, Lãnh Diễm tâm cao khí ngạo như vậy, sao lại có thể như thế này?
Có phải sự kiên trì từ trước đến này của cô là… hoàn toàn không cần thiết?
Bởi vì người đàn ông trước mặt này, anh đủ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức không cần cô gái bé nhỏ như cô bảo vệ.
Nghiêm Hi nhìn người đàn ông đang ngồi kia mà hơi thất thần, đôi mắt cô tựa như mặt hồ bị gió thổi qua, còn Lãnh Diễm là những gợn sóng lăn tăn, suy nghĩ trong lòng cô tựa như những rễ cây chằng chịt đan xen vào nhau, phức tạp, hỗn độn, không tìm thấy đâu là điểm mấu chốt.
Cô chỉ có cảm giác ngực mình buồn buồn, nhu cầu cấp bách nhất là phát tiết, là nói ra hết những suy nghĩ rối rắm trong lòng, nhưng sau khi thử một vài lần, cô thất vọng phát hiện ra, cô căn bản không là cái gì, không thể phá vỡ được những rào cản kia, không muốn mình sống tốt hơn.
Này, có tính là cô đang tự trừng phạt mình không?
Trừng phạt cô quá mềm yếu!
Nghiêm Hi chậm rãi nhắm mắt lại, cố gằng đè những suy nghĩ đang bay tán loạn trong đầu mình xuống.
Bên kia, người đàn ông nằm trên đất nghe Lãnh Diễm kể chuyện xưa, cảm giác trong lời Lãnh Diễm còn có ý tứ khác, anh im lặng lắng nghe, trong đầu bất giác nhớ đến người phụ nữ kia, hình như chỉ có chuyện muốn nhờ anh giúp thì cô ấy mới tới tìm anh.
Đôi mắt vốn không cử động bỗng thoáng qua một nét tang thương, tựa như một người đã đi rất lâu trong bão cát, mơ hồ nhìn thấy phía trước có người, nhưng lại mơ mơ hồ hồ, bởi vì luôn bị ngăn cách bởi từng tầng cát bụi, từng tầng cát bụi.
Lãnh Diễm nhìn thấy ánh mắt kia chợt khép hờ đôi mắt, khẽ trầm tư một lát rồi mới đưa tay vô vỗ bờ vai hắn ta, trầm ngâm mở miệng: “Người anh em, tôi sẽ khiến cậu hiểu, có lúc kiên trì với tình yêu của mình không có gì là xấu, nhưng nếu yêu phải người không thuộc về mình, như vậy thì……..”
Lời kế tiếp anh không nói ra, nhưng cũng đã khiến người đàn ông nằm kia hiểu được ý tứ trong lời của anh, yêu nhầm người không thuộc về mình? A, mỗi lần nhìn thấy cũng chỉ như hai người xa lạ, vậy tại sao còn không chết tâm đi?
Lãnh Diễm đứng lên, nhìn cô gái đứng bất động tại chỗ như bị điểm huyệt, anh khẽ mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ đỉnh đầu cô, cưng chiều nói: “Đang nghĩ gì thế?”
Nghiêm Hi khẽ giật giật, miệng cũng cong lên, vươn tay lấy bàn tay đang vỗ loạn trên đỉnh đầu mình xuống, ngược lại dùng cả hai tay ôm cánh tay Lãnh Diễm, nhẹ nhàng nói: “Anh hỏi được gì rồi?”
Giọng nói kia giống như đang chất vấn, mới vừa rồi còn nói muốn chính tai mình nghe, nhưng người đàn ông kia lại không chịu nói ra chuyện gì, vậy mà cô còn hỏi anh, anh hỏi được gì rồi? Không phải là không hỏi được gì sao?
Lãnh Diễm nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, khẽ mỉm cười rồi kiêu ngạo ngẩng đầu lên, cũng không giải thích.
“Đi thôi, chúng ta có người quen tới thăm.” Nói xong liền kéo Nghiêm Hi đi ra ngoài, vừa đi ra ngoài vừa nhàn nhạt mở miệng: “Trông coi hắn cho kỹ, nếu ngày mai tôi thấy trên người hắn có thêm một vết thương, tôi sẽ không tha cho các người.”
Lạnh nhạt nói một câu, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại uy nghiêm mười phần.
Nghiêm Hi bị kéo về phía trước, quay đầu lại len lén liếc nhìn người đàn ông kia, người đàn ông thấy hai người bọn họ rời đi, chỉ hơi hơi nghiêng đầu nhìn bọn họ một cái, cái nhìn đó, nhưng như xem lẫn rất nhiều tâm sự.
Trái tim Nghiêm Hi không khỏi chua xót, đó là một loại tuyệt vọng, đã bỏ ra tất cả nhưng sau đó lại đột nhiên phát hiện mình bị người yêu phản bội, nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ không cho phép mình dao động, liều mạng chống đỡ đến tôn nghiêm cuối cùng, thật giống cô lúc trước, vì Chu Khải phản bội.
Lãnh Diễm đứng trước mặt không khách khí lại vò loạn trên đầu cô, tựa như đang đánh trứng, cuối cùng đại não của Nghiêm Hi cũng hoạt động trở lại, nghiêm trang ngó anh một cái liền phát hiện ánh mắt cười mà như không cười của anh.
Nghiêm Hi chớp chớp đôi mắt, cô không hiểu, bộ dạng của anh sao giống như bắt được kẻ thông dâm vậy?
Lãnh Diễm cười khẽ, nụ cười đó cũng nhanh chóng biến mất, nhẹ nhàng mở miệng, giọng có vẻ lành lạnh: “Nhìn đủ chưa, có phải anh lớn lên rất đẹp trai không?”
Lúc này Nghiêm Hi mới hiểu, anh vẫn còn đang bận tâm cái vấn đề này.
Con ngươi quay tít một vòng, hai tay ôm lấy cánh tay của anh, gương mặt tươi cười lấy lòng, giọng cô nũng nịu: “Phải, anh thật là “đẹp mắt”.”
Tiếu Thâm đi ở phía trước liền phì cười, đẹp mắt? Ha ha ha….
Lãnh Diễm cũng không cười, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Tiếu Thâm đang cười to càn rỡ trước mặt, sau đó lại quay đầu lại nhìn Nghiêm Hi, đáy mắt hàm chứa nhu tình mềm mại như nước, nét nhu tình này đánh thẳng vào trái tim Nghiêm Hi.
Nghiêm Hi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt lóe sáng dưới ánh đèn mờ nhạt, gương mặt nhỏ nhắn trắng nộn được một tầng sáng nhu tình bao phủ, đôi mắt to tròn khẽ chớp chớp, vô cùng xinh đẹp.
Nếu không phải Lãnh Diễm chú ý thấy đôi mắt to tròn của cô đang không ngừng chớp chớp thì cô đã sớm biểu lộ bộ dáng đơn thuần nhất ra ngoài rồi, lông mi thật dài tựa như cây quạt khẽ quét từng cái, từng cái khiến lòng anh ngứa ngáy.
Hai tay Nghiêm Hi ôm lấy một cánh tay của Lãnh Diễm, cả thân thể nhỏ nhắn dựa hoàn toàn vào người anh, một tay khác của Lãnh Diễm đặt ngang hông cô, che chở cho cô, vừa nhìn dáng vẻ của hai người này liền biết họ đang có chung một suy nghĩ.
Chỉ có điều, bộ dáng thân mật của hai người lại là cái gai làm nhức mắt Lý Duệ Thần. Hai tay Lý Duệ Thần buông thỏng bên người, nắm chặt lại thành quyền.
Đôi mắt kia vẫn dịu dàng nhìn dáng vẻ Nghiêm Hi, khẽ mỉm cười, trong đôi mắt sáng lấp lánh còn có vẻ cô đơn, nhìn xung quanh một hồi lâu mới tùy ý mở miệng: “Được rồi, mấy người chúng ta đi trước, nhìn hai vợ chồng son bọn họ ân ái, chúng ta cũng không có ai để cùng diễn cảnh này đâu.” Giọng điệu trêu ghẹo xen chút tự giễu, anh đã cất giấu cảm xúc không nên có xuống đáy lòng.
Chỉ có Tiếu Thâm tùy ý quét mắt nhìn anh một cái, trong ánh mắt có chút thương hại.
Lắc lắc cái đầu của mình, Tiếu Thâm nghĩ, sau này nhất định anh sẽ không dính vào loại chuyện tình cảm như thế này, tiếp túc ngẩng đầu sống cuộc sống công tử danh gia phong lưu phóng khoáng.
“Được lắm, hai người nên nghĩ đến cảm nhận của những người độc thân bọn tôi chứ. Dù là diễn tiết mục tình yêu hai vợ chồng cũng không thể diễn trước mặt những người độc thân, đã thế cảm xúc của hai người lúc này mãnh liệt quá!” Dứt lời liền vươn tay kéo Lý Duệ Thần nhanh chóng đi ra ngoài.
Chỉ còn lại hai người đưa mắt nhìn ba người ngoài cửa, sau đó Lãnh Diễm mới thản nhiên mở miệng: “Trông anh rất đẹp trai sao? Hả?” Cố ý nâng cao giọng nói, đồng thời còn nhướng cả lông mày lên, tất cả điều này không thể nói là đẹp trai được.
Nghiêm Hi nhìn thoáng qua, sau đó chợt phát hiện bàn tay trên eo mình hơi tăng thêm lực, Nghiêm Hi không chịu nổi khẽ cong mắt cười, mở miệng: “Đàn ông tốt, em yêu dáng vẻ này đến chết mất.” Lúc nói chuyện mắt cô trông sáng rực.
Lãnh Diễm nhìn dáng vẻ muốn phủi bỏ vẻ nóng lòng muốn chết của cô, kiềm chế không nổi, cậu nhỏ dường như đã trướng lên, khóe miệng càng ngày càng cong.
Nghiêm Hi cẩn thận nhìn nụ cười càng lúc càng lớn kia, rốt cuộc giọng cũng thoải mái hơn, lặng lẽ le lưỡi, cũng may đã qua được một cửa, nếu không cô thật sự không biết nên làm gì!
Lãnh Diễm nhìn Nghiêm Hi như đang đánh trận, vẻ mặt càng vui vẻ hơn, mặc dù vẫn để cho con mèo nhỏ sợ hãi nhưng ít nhất vẫn có chút tác dụng đối với con mèo nhỏ trong lòng, về sau nếu muốn thuần dưỡng cũng không quá phiền phức.
Lãnh Diễm dùng một tay nắm chặt tay nhỏ bé của Nghiêm Hi, một tay vuốt nhẹ mũi Nghiêm Hi, cúi đầu nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem xem người đứng sau chuyện này thực sự là ai.”
Nói xong anh kéo Nghiêm Hi ra ngoài, Nghiêm Hi bị kéo đi, đầu vẫn nghĩ về câu nói trước, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi: “Sao anh biết được người đứng sau chuyện này là ai, tên đó cũng không mở miệng nói câu nào.”
Lãnh Diễm đi đằng trước khẽ mỉm cười, đang đi chợt quay đầu lại hôn cô mãnh liệt, lúc lâu sau mới buông ra.
Nghiêm Hi sững sờ, còn chưa kịp tỉnh táo trở lại đã nghe thấy giọng mỉa mai quen thuộc ở đằng sau, “Hừ, tôi còn tưởng là ai đó, hơn nửa đêm không ngủ được còn chạy tới vườn hoa bệnh viện làm chuyện không đứng đắn, thật không hổ là kẻ xuất thân từ khu ổ chuột, thật tùy tiện!”
Nghiêm Hi nghe thấy giọng đó lập tức cứng đờ người. Lãnh Diễm vừa rời miệng Nghiêm Hi xong, nghe thấy giọng trào phúng sắc bén kia chợt bắn mắt như ngàn mũi tên sang, lạnh lùng lườm Chu Kỳ đang lộ vẻ vô cùng hả hê.
Chu Kỳ bị ánh mắt lạnh lùng này làm cho hoảng sợ, chân lảo đảo không yên, lui người về sau một bước, chẳng biết mồ hôi lạnh đã toát ra ở sau lưng từ lúc nào. Nhờ có Lý Lệ đứng sau đỡ, Chu Kỳ mới có thể đứng vững, thái độ khó chịu, mở hai mắt thật to, nhìn chằm chằm đôi nam nữ lúc này còn đang ôm nhau.
Lý Lệ đưa tay đỡ Chu Kỳ nhưng không ngờ sau lưng cô ta đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng càng thêm khinh bỉ Chu Kỳ. Trong lòng cô Chu Kỳ chỉ là một con cờ không có đầu óc. Với đầu óc này của cô ta, chỉ còn sót lại giá trị của một con cờ, ngoài ra cuộc đời cô ta không có bất kỳ giá trị nào nữa.
Nghiêm Hi nghiêng đầu vừa nhìn thấy đôi mắt uất hận của Chu Kỳ, hai tay đặt trước ngực muốn đưa ra, không ngờ Lãnh Diễm còn nắm tay cô chặt hơn.
Lãnh Diễm thoáng dùng ánh mắt trấn an Nghiêm Hi, ôm cô trước khi cô bùng phát, sau đó mới phóng ánh mắt lạnh lùng về phía cách đó không xa.
Bên cạnh Lý Lệ, Chu Khải, ông Chu, Lý Thánh Đức lần lượt xuất hiện.
Lãnh Diễm nhìn năm người này, đôi môi mỏng nói một câu hết sức lạnh lùng, “Tối nay sao vậy, ngược lại rất đông đủ mọi người!”
Chỉ một câu hỏi cũng khiến cả năm người đông cứng người, một câu nói của người trẻ tuổi xen lẫn cả ý châm biếm vô tận, cả tầm nhìn xa trông rộng hiểu rõ sự đời.
Lý Thánh Đức nhìn người đàn ông đó, dù bọn họ xuất hiện vẫn còn ôm Nghiêm Hi thật chặt, đôi mắt già nua không ngừng thưởng thức. Nhưng mà lúc lão nhìn qua Nghiêm Hi được Lãnh Diễm kéo đưa lưng về phía bọn họ, đôi mắt già nua đột nhiên trở nên sắc bén. Người phụ nữ này chính là người ba lần bốn lượt phá hư hạnh phúc Lý Lệ sao?
Nghiêm Hi nằm trong ngực Lãnh Diễm, đột nhiên như cảm thấy gánh nặng trên lưng, dường như đang có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào lưng nàng, là chuyện gì đang xảy ra.
Nghiêm Hi nghi ngờ quay đầu lại, vừa bắt gặp ánh mắt ghen ghét của Lý Thánh Đức, Nghiêm Hi hơi sững sờ, không ngờ là Lý Thánh Đức! Ông ta là đang bất bình vì con gái mình – Lý Lệ sao?
Đúng là một người ba tốt, không phải sao?
Nghiêm Hi nghiêng đầu nhìn, trong đôi mắt đó còn có thêm sự lạnh lùng giễu cợt. Lãnh Diễm đã nhận ra cơ thể người trong ngực đang run rẩy, dần ép chặt vào trong ngực anh, vội vàng yên lặng trấn an cô.
Lúc này Chu Khải nhìn Nghiêm Hi ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực người đàn ông khác, trái tim co rút đau đớn không nói nên lời. Chu Khải muốn tiến lên một bước lại phát hiện Chu Kỳ đang kéo anh ta lại, thoát ra không nổi. Dù sao bây giờ cũng đang có nhiều người ở đây, cũng không nên bộc lộ rõ ràng quá, chỉ đành nhìn chằm chằm Chu Kỳ, ý bảo cô ta nhanh buông tay.
Từ nhỏ Chu Kỳ đã được người trong nhà chiều chuộng như một bà cô, giờ này thấy anh trai mình còn có tình cảm với người phụ nữ không biết xấu hổ, bản thân có cảm giác rèn sắt không thành thép. Sao anh trai lại như vậy, một bà chị dâu thật tốt trước mắt mình không bảo vệ, sao vẫn luôn si mê với Nghiêm Hi đang ngã vào lòng người đàn ông khác?
Đúng là không có tiền đồ!
Trong phút chốc hai bên không ai mở miệng, không khí vô cùng yên tĩnh, ba người Tiếu Thâm đứng xa nhìn thấy, sau khi nhìn đối phương, Lý Duệ Thần dẫn đầu đi trước, đi về phía người bên hồ.
Nơi này vừa vặn cách hồ nhân tạo bệnh viện không xa, Lãnh Diễm kéo Nghiêm Hi ngồi trên chiếc ghế gỗ bên hồ. Đêm hè, gió đêm mang theo hơi nước mát mẻ trong hồ thổi qua, làm rối tung mái tóc thật dài của Nghiêm Hi.
Lãnh Diễm ngồi bên cạnh cô, ngón tay thon dài lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, sợi tóc sắp bị gió cuốn đi, vẻ mặt chuyên chú dịu dàng giống như Nghiêm Hi chính là một bảo bối trân quý vô giá được anh nâng niu trong tay, khiến người khác nhìn phải không khỏi không hít khí lạnh.
Lúc ba người Lý Duệ Thần đi tới, yên lặng đứng sau Lãnh Diễm và Nghiêm Hi, rất giống như đang đi theo bảo vệ hai người, hoặc chỉ riêng mình Lãnh Diễm.
Nếu đặt vào tình huống bình thường, bốn người đàn ông có thế lực này là những người không liên quan đến nhau. Theo cách nói lão đại gì gì đó thì, bốn người này chính là bốn vị Vua của bốn Vương quốc, chia ra để quản lý lĩnh vực của mình và không can thiệp đến chuyện của nhau.
Một khi có địch bên ngoài xâm lấn, bốn người sẽ ăn ý tập hợp thành nhóm, sau khi đánh bại kẻ địch không còn lực chống đỡ, mất tinh thần, rồi sau đó mới để cho người ta khá thoải mái.
Lý Thánh Đức nhìn thấy Lý Duệ Thần giảm bớt ánh mắt tàn ác, trong lòng càng thêm tò mò đối với thân phận Lãnh Diễm. Mấy ngày nay bọn họ cho người cẩn thận điều tra lai lịch người trẻ tuổi này, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là lợi dụng chức quyền của mình ở thành phố A ra lệnh cho chính phủ bên kia điều tra, kết quả cũng không đáng nói, chỉ điều tra được hai người trong số bốn người.
Một người chính là con nuôi của ông, hắn được người ta gọi là thần thiếu*, trong thời gian chỉ mười năm ngắn ngủi đã mạo hiểm đầu tư vào thương nghiệp ở thành phố A. Trong mười năm này tài sản không ngừng được mở rộng, vốn tiền tệ khổng lồ đã biến hắn trở thành một tổng giám đốc tập đoàn.
*thần thiếu: người trẻ tuổi tài năng như thần – socfsk lí giải ^^
Một người tên là Tiếu Thâm, là thế hệ con cháu hồng quân, Tiếu gia, là tướng quân thế gia nổi tiếng thành phố A. Ngay cả đứa cháu nhỏ tuổi nhất sau khi thuận buồm xuôi gió ở trong quân đội, cảm thấy quân đội cũng không có gì quá đặc biệt, cho nên bốc đồng đã bỏ cuộc giữa đường, trái lại gia nhập vào giới thương nhân không chút trở ngại.
Có thể nói hắn là một cá sấu chúa về địa ốc ở thành phố A, tốc độ tiến lên còn nhanh hơn cả bốn năm ngẩn người trong quân đội, sau khi tái xuất giang hồ đã xáo trộn ngành địa ốc thành phố A trở nên không được yên ổn.
Lúc ấy cấp dưới cũ nhỏ giọng nói cho ông biết tin tức này, thầm nhắc nhở ông không thể điều tra được chút tin tức nào của hai người kia. Chăng qua, dựa vào bối cảnh của Lý Duệ Thần và Tiếu Thâm, bối cảnh của hai người kia cũng không hề thua kém. Bốn vị này đều có thể là nhân vật tai to mặt lớn ở thành phố A, không thể đắc tội dễ dàng.
Cấp dưới cũ của ông ngày xưa là thư ký riêng, sau khi ông xảy ra chuyện, vẫn là người này chạy đi tìm người giúp đỡ, lúc đó mới có thể làm chậm thời hạn thi hành án. Có thể nói mạng lưới liên lạc của cấp dưới có thể là những nhân vật trung tâm, nếu hắn đã mở miệng nói không thể đắc tội cũng có thể hiểu ra được thế lực của bốn người này.
Lý Thánh Đức nhìn năm người trẻ tuổi, cuối cùng nhìn đứa con nuôi của mình, khẽ mở miệng nói: “Duệ Thần, ngày mai hãy tới nhà họ Chu, ta có chuyện muốn nói.”
Lý Duệ Thần thoải mái đút hai tay vào trong túi quần, dựa vào một cái cây, cũng không nhìn Lý Thánh Đức, chỉ mở miệng chậm rãi nói: “Chuyện gì, bây giờ nói luôn đi, con không có hứng đến nhà họ Chu.”
“Con…” Này xem, không chỉ có Lý Thánh Đức tức giận, ngay cả người nhà họ Chu cũng tức giận, nghĩ tới địa vị nhà họ Chu ở thành phố G, còn dám…
Lý Thánh Đức hơi suy nghĩ, liếc mắt nhìn Lãnh Diễm và Nghiêm Hi đang còn ngồi mà không nhìn bọn họ, dứt khoát nói thẳng: “Chúng ta đã quyết định rồi, Lý Lệ và Chu Khải sẽ đi cùng ta đến thành phố A phát triển sự nghiệp Chu thị. Con cũng là người làm ăn ở thành phố A, Lý Lệ là em gái con, sau này trở về thành phố A nhớ chăm sóc nó thật tốt.”
Vừa dứt lời, Lãnh Diễm đang chuẩn bị khoác tay qua người Nghiêm Hi hơi ngừng lại, sau đó ra vẻ không sao tiếp tục, Nghiêm Hi dịch đến gần người Lãnh Diễm, nhìn kỹ vẫn thấy đang còn khá đau lòng.
Lãnh Diễm khẽ mỉm cười, một tay khoác qua người Nghiêm Hi ôm cô chặt thêm, lồng ngực ấm áp, tim đập nhẹ nhàng, trong nháy mắt để cô an lòng.
Nghiêm Hi khẽ nghiêng đầu, gối lên cánh tay Lãnh Diễm, khóe mắt có chút bi thương thoáng qua, vẫn còn hình dung đến ánh mắt phức tạp Lý Lệ nhìn mình. Nghiêm Hi khẽ bật cười, Lý Lệ, tại sao lúc tôi quyết định quay về thành phố A cô cũng cứ bám lấy, chẳng nhẽ cô nhất định cứ muốn dây dưa không rõ?
Lý Duệ Thần đang tựa vào thân cái cây to khẽ động người, chuyển mắt nhìn đám người Lý Lệ, giọng nói trầm thấp bí ẩn còn có chút gì đó xa cách, như giễu cợt nói: “Đến thành phố A? Em chắc chắn chứ?” câu hỏi này là dành cho Lý Lệ, đôi mắt luôn dịu dàng kia giờ phút này khiến Lý Lệ sợ hãi không nói nên lời.
Lý Thánh Đức thấy con nuôi Lý Duệ Thần như vậy, khẽ không vui mở miệng: “Đúng, là ta muốn dẫn bọn nó đi, dù sao thành phố A vẫn rất phát triển.”
Nghe thế, Lý Duệ Thần càng thêm khinh thường, nói một câu châm chọc: “Đúng vậy, tương lai thành phố A sẽ rất phát triển. Nhưng thành phố A cũng là một nơi tốt xấu lẫn lộn, dưới chân thiên tử, có người là con cháu danh môn vọng tộc bối cảnh hùng hậu, có người đứng nhất đứng nhì thành phố A có thể sẽ không vừa mắt nhưng nếu mấy người đắc tội với nhân vật lớn, sẽ có người cả ngày liều mạng chạy trên đường đâm chết người. Còn có một số ít con em thế gia danh môn vọng tộc bởi vì chọc giận những người này nên đã chết không yên thân.”
Lý Duệ Thần cẩn thận nói đủ loại tình huống ở thành phố A, từ đầu đến cuối giễu cợt trong mắt không hề thuyên giảm. Về thành phố A, nếu như nói như vậy còn chưa đủ, không những có phồn hoa thịnh vượng, cùng với nó là một phần được che giấu cẩn thận, một phần tội ác không rõ.
Trong không khí yên tĩnh ban đêm bỗng có tiếng nói thản nhiên nhẹ nhàng vang lên, “Dù như vậy mấy người cũng muốn đến thành phố A sao?”
Lý Lệ lẳng lặng nhìn đôi mắt giễu cợt của Lý Duệ Thần, một câu tự thuật cuộc đời kia khiến cô ta cảm thấy mặt mình như bị Lý Duệ Thần vô tình đâm một nhát. Ngay cả kẻ ngu ngốc nhất ở đó, Chu Kỳ, cũng có thể hiểu được, từng câu từng chữ của Lý Duệ Thần đều đang châm chọc đến Nhà họ Chu.
Ở thành phố G, nhà họ Chu tương đương với ông trời, cái gì gọi là danh môn vọng tộc, cái gì gọi là đầu trâu mặt ngựa, hễ là người ở thành phố G đều không dám trêu chọc tới nhà họ Chu. Bây giờ Lý Duệ Thần nói những lời này, đó là châm chọc nhà họ Chu ở thành phố A không là cái gì. Trái lại còn mơ hồ châm chọc đến người tự cho mình là đệ nhất danh môn ở thành phố A đắc tội tới danh môn chân chính ở thành phố A. Hiểu rằng phải cẩn thận không nên khoác danh hiệu đệ nhất ra ngoài kiêu ngạo đến mức không xem ai ra gì, bởi vì ở thành phố A, có một nhóm người không muốn nhìn thấy những kẻ nghèo hèn còn ra vẻ hoàng thân quý thích.
Lý Lệ hít vào một hơi, kìm nén tâm trạng sắp bốc hỏa của mình, cố gắng bình tĩnh trưng bộ mặt lạnh lùng, nhẹ nhàng cười, mềm mại dịu dàng là người ta đau lòng, dịu dàng nói: “Anh, em biết rõ anh ở thành phố A phải chịu rất nhiều cực khổ. Sau này em với Chu Khải đến thành phố A sẽ chăm sóc anh thật tốt, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng làm việc cùng nhau, được không?”