Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời

Chương 132: Nguyễn Manh Manh, tối hôm qua...



"Anh nói đi, tại sao không nói chuyện? Tại sao vết thương khóe miệng anh và trên khóe môi em, vừa vặn có thể giống nhau? Em vừa ngủ dậy, khóe môi liền có thêm một vết thương... Anh nói, đây là vì sao mà có?"

Nguyễn Manh Manh hiếm thấy hung hăng trước mặt Lệ Quân Ngự một lần.

Một tay nhỏ bé của cô kéo cà vạt anh, một tay nhỏ bé vuốt nhẹ môi mỏng của anh, còn thiếu điều khắc bốn chữ "Diễu võ dương oai" này ở trên trán.

Giác quan thứ sáu của thiếu nữ, đều là rất mạnh.

Nghĩ đến nụ hôn trong mộng khiến người ta mặt đỏ tim đập kia, Nguyễn Manh Manh đã mơ hồ đoán ra, lai lịch của vết thương này.

Theo lý thuyết, cô nên tức giận mới đúng.

Nhưng cũng không biết tại sao, không chỉ không có tức giận sau khi bị mạo phạm, trong lòng trái lại... Trái lại nổi lên một luồng ngọt ngào không hiểu sao.

Lệ Quân Ngự, hôn trộm cô...

Nửa đêm trở về, cố ý chạy đến trong phòng cô, chính là vì len lén hôn cô.

Đây là tại sao vậy chứ?

Có đáp án giấu ở đáy lòng, vô cùng sống động...

Trái tim nhỏ rầm rầm nhảy không ngừng, hầu như không kìm chế được.

Điều này làm cho khuôn mặt vốn là xinh đẹp đáng yêu của Nguyễn Manh Manh, nhiễm phải một tầng hồng nhạt, làm như cây đào mật ngọt ngào nhất, toả ra mùi thơm ngất ngây.

"Em nhầm rồi." Tiếng nói lạnh nhạt của Lệ Quân Ngự, lại vang lên vào lúc này.

Giọng rất nhẹ, rất bình tĩnh, giống như chỉ là đang nói một chuyện, làm anh không để ý lắm.

"Tối hôm qua anh xác thực đi tới phòng em, nhưng, chỉ là tới xem em... Chỉ thế mà thôi." Lệ Quân Ngự nhìn xem cô, ánh mắt sâu nặng.

Trong con ngươi màu mực, giấu rất nhiều ẩn ý.

"Vậy vết thương trên môi em là vì sao mà có? Còn có trên môi anh..." Nguyễn Manh Manh chu cái miệng nhỏ nhắn, cong cằm nhỏ lên, chất vấn anh.

Cô không biết, bờ môi trắng trẻo mũm mĩm kia, lắc ở trước mắt người đàn ông, có sức hấp dẫn trí mạng cỡ nào.

Tối hôm qua cũng là như vậy, tầm mắt của anh, chỉ là rơi vào trên bờ môi béo mập của cô, liền không dời đi được nữa.

Chờ anh hiểu ra, đã cúi đầu, hôn xuống.

"Nguyễn Manh Manh." Dưới ánh mắt lạnh của Lệ Quân Ngự, gọi tên đầy đủ của cô.

Tiếng nói man mát, mang theo ý vị cảnh cáo.

Nếu là thường ngày, Nguyễn Manh Manh tuyệt đối sẽ quy củ ngồi yên, không dây dưa nữa.

Thế nhưng ngày hôm nay...

"Sao vậy, anh không nói ra được nguyên do sao? Sau khi em tỉnh lại, trên khóe môi không hiểu ra sao có thêm một vết thương, em còn không chất vấn anh, anh dựa vào cái gì dữ dằn hù dọa em! Anh nửa đêm không được em đồng ý đã vào phòng em, sau đó ngoài miệng em liền có thêm một vết thương... Anh nói vết thương này, có phải là... Anh... Anh cắn?"

Nói xong ba chữ cuối cùng, cho dù từ trước đến giờ là Nguyễn Manh Manh thần kinh thô cứng, cũng không nhịn được mà ngượng ngùng.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ bừng bừng, đáng yêu đến khiến người ta mê.

Cô cũng không hiểu, đuối lý rõ ràng là Lệ Quân Ngự, tại sao đến cuối cùng, thẹn thùng lại đã biến thành cô.

Nghe được cô chất vấn, lông mày đen của Lệ Quân Ngự cau lại.

Mặt lạnh làm như vạn năm không chút gợn sóng kia, rốt cục xuất hiện một tia vết rách.

Lệ Quân Ngự cụp mắt, ánh mắt trầm lạnh nhìn xem Nguyễn Manh Manh: "Nguyễn Manh Manh, tối hôm qua kỳ thực..."

Lời còn chưa dứt, cửa sổ xe đột nhiên bị người gõ vang lên.

"Đại thiếu gia, tiểu thư tỉnh chưa? Bên trường học đang tìm cô ấy, rất gấp!" giọng Lăng Bắc có chút dồn dập, từ ngoài cửa xe truyền đến.

Nguyễn Manh Manh thầm than một tiếng, Lăng Bắc này, không tới sớm không tới trễ, vì sao một mực lại đây đúng lúc này.

Cô tức giận trừng Lăng Bắc ngoài cửa xe một chút, tuy rằng không tình nguyện, nhưng lúc này, cũng chỉ có thể buông cà vạt Lệ Quân Ngự ra trước.

Nguyễn Manh Manh bất đắc dĩ từ trên người Lệ Quân Ngự leo xuống, ngồi vào một bên.

Mà người đàn ông vẫn bị thiếu nữ ép hỏi, tuy rằng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng lông mày nhíu chặt lại giãn ra mấy phần.

Thằng nhóc Lăng Bắc này không tệ, thưởng cuối năm nay, nên tăng gấp đôi.

Quay cửa xe hạ xuống lộ ra gương mặt tuấn tú của Lệ Quân Ngự.

Anh thần sắc bình tĩnh nhìn về phía Lăng Bắc: "Nói, chuyện gì."

"Thật khó tin thưa Đại thiếu gia..." Lăng Bắc một bên báo cáo, một bên nhìn vào trong xe.

Dùng một loại ánh mắt giống như không quen biết Nguyễn Manh Manh, nhìn chằm chằm cô.

"Tiểu thư vừa tham gia cuộc thi kia xong, hai bài thi ngữ văn và khoa học tổng hợp, đã có điểm thi. Tiểu thư cô ấy... Cả hai đề, đều được trọn điểm!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.