"Anh...!Anh muốn làm gì?" Nguyễn Manh Manh sợ đến mức trong lòng đều run, theo bản năng nắm chặt cổ áo, lùi về sau.Trong lòng cô loạn thành một mớ rối ren, không biết tại sao Lệ Quân Đình lại xuất hiện ở đây, không phải là nhận ra cô chính là người đêm đó rồi tìm cô để hỏi tội chứ.Có điều hôm ấy phòng khách sạn tối thui mà.Cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Lệ Quân Đình hưng cụ thể ra làm sao thì cô không thấy rõ.
Mà lúc đó anh bị cô hạ thuốc càng không thể nào nhìn rõ được.
Đúng, bình tĩnh, bình tĩnh...!Anh ta không nhận ra mình đâu.Nghĩ vậy, Nguyễn Manh Manh thở ra một hơi.
Thả lỏng tâm tình, cô ngồi thẳng người, giả vờ bình tĩnh nói: "Lệ nhị thiếu, đây là phòng của con gái, anh không nên tùy ý xông vào, lại càng không nên...!Nhảy cửa sổ."Cửa ra vào đã đóng, cửa sổ lớn bên cạnh có một khe hở.
Cô lúc vào phòng không mở cửa sổ, vì vậy chắc chắn là anh ta vào từ cửa sổ."Đi vào bằng cửa lớn không tiện, bị người khác nhìn thấy sẽ không hay." Lệ Quân Đình cong môi nở nụ cười, mắt phượng hẹp dài lóe lên tia sáng.Oa!!!Cái gì gọi là đi cửa lớn không tiện, bị người khác thấy thì không tốt ?Lệ Quân Đình muốn làm gì?Muốn làm gì cô?Chuyện anh cần làm là gõ cửa cũng không được à!Trong lúc Nguyễn Manh Manh đang mông lung, Lệ Quân Đình đút tay phải vào túi quần, chân bước tới.Sau đó, dưới ánh mắt sững sờ của cô, ngồi ở mép giường.
Ngay lập tức, tay phải lấy ra một cái hộp từ trong túi ném tới trước mặt cô.Một cái hộp dài, mỏng bị vứt cạnh chân cô, trên hộp viết Que thử thai.
Mặt Nguyễn Manh Manh thoáng chốc trắng bệch.Lệ Quân Đình cong môi nở nụ cười kỳ quái: "Thì ra người gặp vào sáng sớm là em, đúng là em---- hóa trang kỳ lạ như vậy, tiểu thư mua que thử thai."Tiểu thư que thử thai!!!"Anh...!Anh..." Nguyễn Manh Manh cúi đầu nhìn que thử thai, rồi lại nhìn Lệ Quân Đình.Đôi môi đầy đặn mắt đi màu sắc trở nên trắng nhợt, khuôn mặt khiếp sợ."Sao thế...!Em không muốn giải thích chuyện gì à?" Lông mày Lệ Quân Đình hơi nhíu lại, giọng nói có chút tà mị.Rõ ràng là giọng nói lười biếng nhưng khi lọt vào tai Nguyễn Manh Manh lại giống như lời cảnh cáo.Lệ Quân Đình thật sự nhận ra cô!Anh biết cô mang thai thì phải làm thế nào?Không, phải bình tĩnh...!Anh ta chỉ đoán ra cô mang thai chứ không biết cô là cô gái đêm hôm đó.Đúng, Lệ Quân Đình không biết!Nguyễn Manh Manh nghĩ như vậy, lại nghe thấy giọng nói tà mị của Lệ Quân Đình vang lên: "Ba đứa bé là ai, anh nghĩ...!Anh có tư cách biết."Dứt lời, Lệ Quân Đình dù có bận cũng vẫn ung dung thưởng thức dáng vẻ hoảng loạn và luống cuống của cô.A...!Quả nhiên anh đoán đúng.Mật đào nhỏ và anh cả có quan hệ không đơn giản.Không trách lúc anh cả tủ lạnh ở trên bàn ăn lại cam tâm tình nguyện làm tài xế đưa cô về.
Thì ra mật đào nhỏ sớm đã bị anh trai anh ăn đến no căng.Khóe môi cong lên hết sức quỷ dị, nếu Lệ Quân Đình đoán không nhầm thì anh sắp có cháu rồi.Nguyễn Manh Manh khi nghe thấy những lời của Lệ Quân Đình thì lại hoàn toàn hiểu sai ý.Cô rối loạn, hoàn toàn rối loạn rồi...Ba của đứa bé...!Có tư cách biết sao?Đúng, Lệ Quân Đình chắc chắn có tư cách biết, bởi vì anh chính là—Nguyễn Manh Manh sợ đến mức tâm can đều hơi đau, cô không nghĩ đến mình làm chuyện xấu một lần lại đã gặp lại người bị hại, còn bị đối phương tóm được.Bây giờ, khuôn mặt đẹp của Nguyễn Manh Manh nhíu lại với nhau, trong lòng lại ảo não xấu hổ, các loại tâm trạng đề đan xen vào nhau.Vài giây sau, Nguyễn Manh Manh như đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên.
Đôi mắt hạnh của cô sáng lên, không chớp mắt nhìn về phía Lệ Quân Đình."Nhị thiếu...!Em thừa nhận, là em có lỗi với anh! Hơn nữa, buổi tối một tháng trước em không nên xông vào phòng tổng thống, bỏ...!bỏ thuốc ngủ anh.
Chuyện này em đồng ý xin lỗi, anh mắng em đánh em cũng được...!Thế nhưng em nhất định phải giữ đứa bé này lại!".