Một bên khác, Nguyễn Manh Manh bị Lệ Quân Ngự nắm tay lôi trở về phòng, Ầm, cửa phòng đóng lại ngay cạnh tai.
Cô phản ứng không kịp, bị Lệ Quân Ngự nắm chặt cổ tay, ấn vào cửa.Một thao tác ấn tường tiêu chuẩn!"..."Nguyễn Manh Manh hít thở mạnh thiếu chút nữa tim nhảy ra ngoài.Một giây sau, người đàn ông ấn cô lên cửa, đột nhiên cúi người lại gần cô.Ngũ quan anh tuấn phóng to đến trước mặt cô, khuôn mặt nghiêm nghị lúc nãy bây giờ đã dịu lại rất nhiều so với lúc nãy.Không cao ngạo lạnh lùng giống như vừa nãy, bây giờ trái lại ánh mắt có phần nóng rực.Tim Nguyễn Manh Manh đập càng lúc càng nhanh, luôn cảm thấy ánh mắt của Lệ Quân Ngự nhìn mình có cái gì đó kỳ quái.Cô làm sao biết được ánh mắt này là do bị kích thích đến giới hạn.Từ trước tới nay làm gì có ai có thể làm Lệ thiếu kích động như vậy, Lệ Quân Đình không hổ là em trai ruột của Lệ Quân Ngự, biết rõ tử huyệt của anh trai mình ở đâu nên mới đâm một cái rất chuẩn.Vào giờ phút này, mắt của người đàn ông lóe lên sự tối tăm, đó là ánh mắt biểu đạt sự ghen tuông...Trong đầu Lệ Quân Ngự nảy lên ý nghĩ muốn ăn Nguyễn Manh Manh, chiếm giữ lấy, không để cô chạy mất!Nguyễn Manh Manh bị Lệ Quân Ngự nhìn bằng ánh mắt đó khiến tâm can cô cũng run rẩy.Đúng lúc này, tiếng nói lạnh lẽo hạ thấp tới cực độ đột nhiên vang lên: "Nguyễn Manh Manh, nghe rõ...!Không cho phép em qua lại với lão nhị."Nguyễn Manh Manh: "..."Tại sao lại không cho?Cô không hiểu, Lệ Quân Ngự bây giờ đang nhìn từ trên cao xuống, lanh lùng cảnh cáo là có ý gì.
Cô không phải là Lệ Quân Đình nhưng rất ghét cảm giác bị Lệ Quân Ngự uy hiếp.Trái tim nhỏ bé run rẩy trong nháy mắt khôi phục lại, Nguyễn Manh Manh lạnh mặt trả lời: "Tại sao không được? Em và Lệ Quân Đình đang hẹn hò, anh không cần để ý đến chúng tôi...""Em thử xem anh có thể quan tâm hay không." Lệ Quân Ngự cụp mắt, tầm mắt tối đen rơi trên mặt cô.Nguyễn Manh Manh không còn gì để nói.
Cô thực sự không nghĩ Lệ Quân Ngự lại bá đạo như vậy.
Hơn nữa không chỉ bá đạo mà còn lộ ra hàn khí vô hình.Từ giọng điệu lạnh lẽo cùng đôi mắt u ám có thể nhìn ra được tâm tình của anh không hề tốt, Nguyễn Manh Manh không dám lấy cứng đối cứng, lựa chọn im lặng.Nhưng Lệ Quân Ngự lại tức giận hơn, càng nói càng qua đáng: "Không chỉ lão nhị, những người khác cũng không được tiếp xúc quá thân thiết.
Cả hai anh em Cảnh gia, bạn bè em, còn cả đám lâu la kia nữa, tất cả đều phải duy trì khoảng cách.
Bắt đầu từ bây giờ, tiếp tục học bù, tất cả suy nghĩ đều phải đặt trong học tập, không được nghĩ những chuyện vớ vẩn kia."Không cho phép cái này không cho phép cái kia...!Còn muốn nỗ lực học, ngày ngày hướng thiện.Nguyễn Manh Manh nghe anh liệt kê ra một đống điều khoản, vừa mới bắt đầu đã không thể kiên nhẫn.Thế nhưng...!Càng nghe càng cảm thấy lạ.Lệ Quân Ngự tại sao lại muốn xen vào nhiều chuyện như vậy? Những giới hạn này rõ ràng đã vượt qua phạm vi học tập."Chờ một chút...!Em muốn hỏi anh một câu" Nguyễn Manh Manh rốt cục không nhịn được, cắt ngang lời Lệ Quân Ngự."Lúc chia tay, anh rõ ràng nói không quan tâm tới em, còn bảo em cách xa ra một chút...!Nhưng anh xem, anh bây giờ anh lại quan tâm em, còn không cho phép em và người khác giới tiếp xúc với nhau.
Anh...!Anh biết không, như vậy thật sự giống như đang ghen."Nguyễn Manh Manh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về anh." Lệ Quân Ngự, anh nói...!Có phải anh thích em không?" Câu trong lòng này cuối cùng cũng có thể hỏi.Đang định từ bỏ, buông bỏ tình cảm với Lệ Quân Ngự, không dám đòi hỏi gì.Nguyễn Manh Manh một lần nữa dũng cảm đối diện với trái tim của chính mình.Nếu như...Cô nói là nếu như.Nếu như Lệ Quân Ngự thật sựu thích cô, cô cũng có thể ích kỷ một chútnhẹ nhàng nắm lấy đuôi của tình cảm nhỏ này?.