Âm nhạc lay động.
Điêu Thuyền mặc trang phục Giáng Sinh màu đỏ, được mỹ nam yêu nghiệt choàng tay lên vòng eo nhỏ nhắn, tiến vào vào sàn nhảy.
Trang phục Giáng Sinh màu đỏ và áo bành tô màu đen, tuy rằng hơi có chút không hợp, nhưng bởi vì hai người đều có gương mặt thu hút, khiến cảnh tượng ấy trở nên đặc biệt đẹp mắt.
Đại khái đây là cái gọi là Nhan sắc là chân lí đi.
Nguyễn Manh Manh được Cảnh Dịch Tranh ôm, tay chân trở nên luống cuống.
Tuy rằng trước đây, sau khi tan học cô có mấy lần tìm anh Cảnh luyện tập khiêu vũ.
Nhưng mỗi một lần anh Cảnh đều rất lịch sự có lễ.
Nhưng đêm nay, tay trái của anh nắm lấy tay phải của cô, bàn tay phải đặt ở trên vòng eo nhỏ! Trong tình cảnh này, lại làm Nguyễn Manh Manh cảm thấy hoảng hốt, không thoải mái.
Nếu như là trước đây, trong lúc luyện tập giữa cô và anh luôn có giữ một khoảng cách nhất định.
Nhưng đêm nay, ánh mắt anh nhìn cô rõ ràng hiện lên một luồng sáng thâm thúy khác thường.
Nguyễn Manh Manh luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đấy, nhưng lại không nghĩ ra không đúng ở đâu! Chỉ có thể vừa nhảy, vừa yên lặng mà nghĩ trong lòng hi vọng thời gian mau trôi qua.
Bởi vì anh Cảnh như vậy, thực sự làm cho cô vô lực chống đỡ.
Bên cạnh sàn nhảy, Lệ Quân Đình mặc đồ hắc quản gia, ẩn mình trong trong bóng tối của hội trường.
Nhìn đôi uyên ương trên sàn nhảy, anh cúi đầu nhìn đồng hồ.
Hừ hừ, vừa nãy gọi điện thoại về, chú Triệu nói trong công ty có việc đột xuất, anh Cảnh đã ra ngoài nửa giờ.
Trong công ty có việc đột xuất sao?Có ngu mới tin anh.
Lệ Quân Đình nhàn nhã tính toán thời gian, anh cả băng sơn kiêu ngạo nhà anh hình như sắp đến rồi.
Mà lúc này, vũ điệu cũng vừa lúc kết thúc.
Theo âm nhạc đình chỉ, Nguyễn Manh Manh cũng dừng bước lại.
Cô đang muốn bước ra khỏi sàn nhảy, tay phải lại bị Cảnh Dịch Tranh, vững vàng nắm lấy.
"Anh Cảnh ?" Nguyễn Manh Manh theo bản năng bị kéo trở về, căng thẳng nhìn về phía Cảnh Dịch Tranh.
Cô có một loại dự cảm, đừng nói là anh Cảnh sẽ trước mặt mọi người mà thổ lộ với cô nha!Mắt hạnh yêu nghiệt củaCảnh Dịch Tranh híp lại, kéo lại tay của Nguyễn Manh Manh, nhìn qua là thật muốn thông báo.
"Bùm —— "Một tiếng vang thật lớn, bỗng nhiên từ ngoài cửa sổ truyền đến.
Để có bầu không khí hợp với chủ đề, bốn phía hội trường đều treo mành màu đen vải, chỉ có bên hồ nước là ngoại lệ.
Mà vào giờ phút này, ngoài cửa sổ, trên bầu trời, xuất hiện từng đóa pháo hoa sáng rực cả một vùng.
"Oa, có người bắn pháo hoa!""Có thể ở nội thành bắn pháo hóa, thật nể phục!"Sau đó ngay lập tức, một đóa lại một đóa khói hoa, tỏa ra ở trên mặt hồ.
Trí Học tuy rằng không ở trung tâm thành phố S, nhưng vẫn là ở trong nội thành phồn hoa, phải rất có thế lực mới có thể xin được giấy phép bắn pháo hoa.
Người chuẩn bị tất cả những thứ này nhất định dùng không ít thủ đoạn.
Những người đang ở trong lễ đường, đều bị một đóa so với một đóa lại càng thêm rực rỡ trên mặt hồ hấp dẫn.
Nguyễn Manh Manh thuận thế buông tay Cảnh Dịch Tranh, theo Cảnh béo và bọn Diệp Linh Khê, chen vào đoàn người.
Cô! Thật sự không có cách nào tiếp nhận lời bày tỏ của anh Cảnh.
*Mà đúng lúc này, một người diện đồ đen toàn thân, trên tay cầm chiếc gậy chống có đính Miêu Nhãn Thạch xuất hiện ở trong tầm mắt của Lệ Quân Đình.
Sau đó ngay lập tức, Lệ Quân Đình nhìn thấy trên tay người đang cầm cây gậy kia, mang theo găng tay màu trắng.
Tiếp tục nhìn lên trên, lễ phục bá tước màu đen thuộc về quỷ hút máu bao lấy thân thể cao to cường tráng kia.
Mà ở bên ngoài lễ phục, còn khoác áo choàng màu đen, đây chính là trang phục tiêu chuẩn của quỷ hút máu.
Nha, nhìn rất quen mắt! Lệ nhị thiếu dựa vào góc tường, huýt sáo.
Này hình như chính là bộ lễ phục bị anh không cẩn thận bỏ lại ở nhà.
Tầm mắt Lệ Quân Đình hướng lên trên, muốn nhìn một chút vẻ mặt của vị anh cả nói một đằng làm một nẻo nhà anh.
Kết quả vừa nhấc mắt, lại bất giác cảm thấy thất vọng.
.