Nguyễn Manh Manh suy nghĩ một hồi, hỏi: "Cho nên, tài khoản trong game của em là do tiểu Tỳ nói? Em ấy biết thân phận của em?"
"Nó không biết." Ánh mắt Lệ Quân Ngự lạnh lùng liếc qua cô, "Nhưng dù nó không biết, em cũng phải trả tiền lại."
"Khoan đã..." Nguyễn Manh Manh nắm lấy trọng điểm:"Nếu Tiểu Tỳ không biết thân phận của em, vậy thì vì sao tài khoản của em lại bị tiết lộ ra ngoài?"
Mắt phượng hẹp dài Lệ Quân Ngự híp lại.
Dừng hai giây, anh lại nói, trong giọng nói lạnh lẽo mang theo tự hào nói: "Rất đơn giản, bởi vì người sáng lập khoa học kỹ thuật Ngự Diệu là anh."
Con ngươi Nguyễn Manh Manh bỗng nhiên co rút lại, mắt hạnh đẹp đẽ không nhịn được trợn to.
Lệ Quân Ngự... Lệ Quân Ngự lại là người sáng lập khoa học kỹ thuật Ngự Diệu!
Đó là công ty game nổi tiếng toàn cầu đó nha.
Khoa học kỹ thuật Ngự Diệu, khoa học kỹ thuật Ngự Diệu... Đúng rồi, Ngự trong Lệ Quân Ngự.
Nguyễn Manh Manh ảo não, hối hận, sớm biết, cô sẽ không đăng ký với thông tin nhận dạng của mình.
Khó trách sẽ bị Lệ Quân Ngự tra được!
Nghĩ tới đây, Nguyễn Manh Manh bỗng nhiên hít sâu một hơi, nhấc mắt nhìn lại.
"Anh cả, em có thể xin anh một việc hay không... Không nên để cho Tiểu Tỳ biết thân phận của em, có được hay không?"
Đôi mắt của cô xuất hiện một tầng nước mỏng.
Ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía anh, có bất an và sợ hãi.
Ánh mắt như thế, làm mắt phượng Lệ Quân Ngự hơi khựng lại.
Trong tim của người đàn ông phút chốc xẹt qua một dòng điện nhẹ, như đồ vật bị chập mạch.
Lệ Quân Ngự híp mắt, cố gắng bình tĩnh nói: "Có chuyện thì nói, không cho khóc."
Giọng điệu vẫn hờ hững đáng sợ, nhưng âm điệu lại bất giác trở nên hòa hoãn hơn.
Ngay lập tức Nguyễn Manh Manh từ trong giọng nói của Lệ Quân Ngự, phát hiện ra thái độ anh đã chuyển biến.
Ha ha, thì ra Lệ Quân Ngự dính chiêu này?
Dường như đột nhiên tìm được bí quyết, thiếu nữ chớp chớp mắt hạnh đẹp đẽ, vô cùng đáng thương nhìn anh.
"Em... Em không khóc..." Nguyễn Manh Manh quật cường hấp hấp mũi, cắn môi dưới.
"Em nói thật với anh là được. Khi lần đầu tiên đến, trong lúc vô tình em nhìn thấy Tiểu Tỳ đang chơi trò chơi kia. Anh biết đấy... Nó là em trai em, nhưng lại không cách nào thân nhau... Em đã không còn chị, nhìn thấy em trai, không nhịn được muốn gần gũi với nó..."
"Em sợ Tiểu Tỳ bài xích em, chỉ có thể ở trong game dùng thân phận lớn tiếp cận thằng bé. Bây giờ, hai đứa bọn em thật vất vả thành lập tiếng nói chung, lại trao đổi tin nhắn, tiến triển cũng không tệ lắm. Em sợ tùy tiện cho nó biết sự thật, thằng bé sẽ càng xa lánh em..."
Phần sau, cũng không cần Nguyễn Manh Manh nói, Lệ Quân Ngự cũng rõ ràng.
Nguyễn Manh Manh và Lệ Quân Tỳ tuy là chị em cùng mẹ khác cha, nhưng tình cảm lại hết sức lạnh nhạt.
Hơn nữa với tính cách Tiểu Tỳ, nếu như Nguyễn Manh Manh không từ trong game tiếp cận thằng bé, chỉ sợ cũng không thể nói được mấy câu trực tiếp với nó.
Nghĩ tới đây, Lệ Quân Ngự nhăn lại lông mày.
Nhấc mắt phát hiện cô gái đang giương lên đôi mắt to ngập nước, vô cùng đáng thương nhìn anh.
Nhất thời càng thấy bóng dáng nhỏ bé đáng thương của Nguyễn Manh Manh giống như mèo con hồi bé anh nuôi.
Im lặng chốc lát, Lệ Quân Ngự nói một câu cuối cùng: "Vậy bỏ qua 10 vạn đồng đi, cứ coi như là quà ra mắt Tiểu Tỳ tặng cho chị gái."
Nguyễn Manh Manh thầm vui mừng.
"Vậy... Nếu như không thể lui, cuối cùng vẫn phải tiếp tục chứ nhỉ? Em hẹn với thằng bé, mỗi đêm 2 tiếng, dẫn nó đánh tới cấp Vương Giả." Nguyễn Manh Manh chớp chớp mắt, giọng điệu vui vẻ nhảy nhót.
Nguyễn Manh Manh cảm thấy mình thật thông minh.
Tùy tiện nghĩ một lý do, không chỉ có thể không trả lại tiền, nói không chừng còn có thể làm cho Lệ Quân Ngự buông thả, cho cô tiếp tục chơi game.
Lệ Quân Ngự nhấc lên đôi mắt lạnh nhạt liếc cô một chút, môi mỏng cong cong: "Không sao, trong lúc dạy em học bổ túc, anh thuận tiện thay em đánh xong tờ khai rồi."
Cái, cái gì, Lệ Quân Ngự muốn thay cô chiến đấu?
Đánh giá Lệ Quân Ngự từ đầu đến chân ba lần, Nguyễn Manh Manh hoài nghi, lỗ tai của mình là nghe lầm đi...