“Tỉnh rồi sao? Heo nhỏ lười! Cũng không nhìn xem đã là lúc nào!” Hạ Úc Huân vừa vo gạo vừa dùng ánh mắt phỉ nhổ nhìn lướt qua Nam Cung Mặc.
“Mới 11 giờ, tôi lại đi ngủ một lát, vừa lúc chờ ăn cơm trưa.”
Nam Cung Mặc vừa muốn đi đã bị Hạ Úc Huân ném qua một quả cà chua, nói: “Ăn ngủ, ngủ ăn, cậu thật muốn biến thành heo?”
“Dù sao cuộc sống cũng không có gì lạc thú!” Nam Cung Mặc thò tay bắt được, cắn một miếng.
Tiểu tử kia lười biếng mà dựa vào khung cửa, trong lòng ôm gối đầu dáng vẻ đáng yêu hệt như nhân vật từ truyện tranh bước ra, thật là sắc đẹp thay cơm.
“Cậu hiện tại là chạy nạn, còn trông cậy có cái gì lạc thú? Nếu không liền nhân lúc còn sớm cùng người nhà hòa hảo, lại thấy ánh mặt trời.” Hạ Úc Huân tức giận mà chế nhạo.
Nam Cung Mặc phiền nhất là đề tài này, lập tức nói sang chuyện khác, “Chú đâu?”
“Anh ấy đi làm. Nga, đúng rồi, cậu tối hôm qua lại mộng du, học trưởng nói sợ cậu bị anh ấy lây cảm mạo, để Bản Lam Căn trên bàn cho cậu uống.”
“A.” Nam Cung Mặc rầu rĩ mà lên tiếng.
“Làm sao vậy? Bộ dáng uể oải ỉu xìu, sẽ không phải thật sự bị lây bệnh chứ?” Hạ Úc Huân nhìn sắc mặt cậu không tốt, không yên tâm hỏi một câu.
“Chú không phải sinh bệnh sao? Còn đi làm?” Nam Cung Mặc hỏi, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, tựa hồ là lo lắng.
Hạ Úc Huân nghe vậy khóe miệng trề ra: “Hoá ra cậu đây là kính nể lòng yêu nghề của anh ấy, không cần, tên kia mới vừa đi chưa được nửa giờ, hiện tại hẳn là vừa đến công ty.”
Kết quả là, Nam Cung Mặc mặt cũng đen.
Hình tượng tên kia, quả nhiên là như thế nào cũng quang minh không dậy nổi.
-
“Tổng giám đốc, Lý tổng ở phòng tiếp khách chờ đã lâu.”
Âu Minh Hiên vừa đến công ty, cô thư ký hoa hòe lộng lẫy liền vội vã chào đón.
“Uhm, đã biết.”
Thư ký phát hiện hôm nay buổi sáng sắc mặt tổng giám đốc bọn họ rõ ràng khá hơn nhiều. Xem ra đêm qua không tồi.
Phòng tiếp khách, Lý vân triết từ 8 giờ sáng đã bắt đầu chờ đến 11 giờ, chờ đến thiếu chút nữa mắc bệnh sốt ruột.
Giờ phút này vừa thấy Âu Minh Hiên, quả thực giống như trong đêm tối thấy được ánh mặt trời, ánh mắt lấp lánh nhìn đến mức Âu Minh Hiên thiếu chút nữa cho rằng đối phương đang muốn cắt đứt với mình.
“Âu đại tổng tài, ngài cũng thật sự để tôi chờ a!” Lý vân triết thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt.
“Tìm tôi có việc?” Âu Minh Hiên vừa lòng mà lật lật văn kiện đã được sửa sang gọn gàng ngăn nắp, anh tuyển bí thư không chỉ riêng là có sắc.
Lý vân triết lập tức hưng phấn mà nói, “Thế nào? Tôi đã nói với anh Lãnh Tư Thần lần này nhất định sẽ gặp khó khăn, tiền vi phạm hợp đồng không phải số nhỏ đi!”
Âu Minh Hiên không tỏ ý kiến mà nhướng mày. Anh xem như trai cò đánh nhau, ngư ông được lợi.
“Tôi tương đối cảm thấy hứng thú chính là, cậu làm như thế nào biết được? Liền tính Lãnh Tư Thần hai ngày không ở công ty, nếu không có nội ứng nói, vậy mấy cái đấu giá không hợp cách cũng không ký được.”
“Cái này, anh không cần biết, chỉ cần anh không đáp ứng sửa đổi hợp đồng, bọn họ lần này nhất định bồi thường chết. Nếu bên kia đâm lao phải theo lao thì càng tốt, nói không chừng còn có thể nhân cơ hội đem Lãnh thị một phát tiêu diệt, nhổ tận gốc.”
Đối với thái độ kiêu ngạo của Lý vân triết, Âu Minh Hiên chỉ cảm thấy buồn cười, còn một phát tiêu diệt? Cậu cho rằng Lãnh Tư Thần là ăn chay sao?
Lại nói…… “Cậu sao có thể khẳng định tôi không đáp ứng sửa đổi hợp đồng a?”
Lý vân triết sững sờ nói, “Vậy còn phải hỏi sao? Anh vì cái gì muốn sửa?”
Âu Minh Hiên ở trong lòng âm thầm lắc lắc đầu, cũng khó trách Lý vân triết này không tạo nổi sóng gió gì, nhìn tất cả đều là lợi ích trước mắt.
Âu Minh Hiên biết cùng loại người này nói không rõ, lười biếng mà qua loa lấy lệ đáp một câu, “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân!”