Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Chương 881: Thể xác và tinh thần đều mệt (5)



“Con mới…… Nói ra lời điên khùng gì đó! Tiểu tử thúi, mẹ nói cho con biết, đừng tẩy não mẹ, mẹ không chịu thua đâu, chuyện này mẹ không đồng ý! Tuyệt đối không thành! Con nếu dám cưới cô ta vào cửa! Về sau cũng đừng gọi ta là mẹ!” Thẩm phu nhân khó được thái độ cương quyết.

Thẩm Diệu An dựa vào trên ghế, cười khổ nói: “Ai, mẹ, con là không có cơ hội không gọi mẹ là mẹ, người ta căn bản là không thích con không phải sao? Con phát thẻ người tốt cho con! Mẹ nói mẹ rốt cuộc ở chỗ này lo lắng cái gì a!”

Thẩm phu nhân nhìn thấy dáng vẻ mất mát này của hắn, trong lòng một trận khó chịu, nói: “Vậy cô gái kia khẳng định là lạt mềm buộc chặt a! Con trai ta đẹp trai lại ưu tú như vậy, có cô gái nào mà không thích chứ?”

“Con cám ơn mẹ a, bất quá mẹ có thể đừng mù quáng sùng bái con không? Ngài xem ngài đem con nuông chiều thành cái gì, thật thành kẻ ăn chơi trác táng, tìm được người tới quản con không phải tốt hơn đó sao?”

“Con có giác ngộ này, mẹ vẫn là rất vui vẻ! Được thôi, nhưng cô gái kia con nghĩ cũng đừng nghĩ nữa! Mẹ muốn tìm người khác tới quản con!”

Thẩm phu nhân đã hạ quyết tâm lần này nhất định phải nhẫn tâm coi chừng tiểu tử này, mặc kệ như thế nào nhất định phải chặt đứt suy nghĩ này của hắn.

Về phần cô gái kia, hừ, con trai tuổi quá nhỏ nên tin cô ta, bà sao có thể tin tưởng cô ta nói xằng nói bậy!

Vừa rồi bà không riêng gì an ủi con trai, bà là tin tưởng vững chắc cô gái kia tuyệt đối là đang lạt mềm buộc chặt, chẳng qua là thủ đoạn cao minh một chút mà thôi!

Phụ nữ bây giờ, thật là tâm cơ càng ngày càng thâm!

……

“Tiểu thư, vết thương trên mặt cô cần xử lý một chút.” Nghiêm Tử Hoa nôn nóng nói.

Hạ Úc Huân sờ sờ gương mặt nóng rát, thở dài nói: “Vết thương nhỏ không sao cả, thảm chính là…… Đêm nay tôi chỉ e không thể về nhà! Nếu con trai tôi mà nhìn thấy liền thảm, với chỉ số thông minh của nó, nói là tôi tự mình va phải tuyệt đối quá khó tin đi……”

Trước đó bởi vì gạt cậu nhóc chuyện nằm viện, cô lừa bảo cậu mình đi công tác, vốn dĩ đã thông báo đêm nay sẽ về nhà, hiện tại xem ra phải khiến cho cậu thất vọng rồi, còn phải nghĩ cớ kéo dài thêm một ngày.

“Vậy về nhà cũ Nam Cung ở một đêm đi, bên kia có hòm thuốc, hơn nữa cách công ty lại gần.” Nghiêm Tử Hoa kiến nghị.

Hạ Úc Huân gật gật đầu: “Chỉ có thể như vậy.”

Tới nhà cũ Nam Cung, bảo mẫu mẹ Tôn vô cùng nhiệt tình mà đem bọn họ đón vào.

“Đại tiểu thư, còn có quản gia Tiểu Nghiêm, các vị trở về sao không nói một tiếng! Ai nha, đại tiểu thư mặt ngài làm sao vậy?”

“Ách, không cẩn thận va, va phải……”

“Sao lại không cẩn thận như vậy a! Thư phòng lầu hai có hòm thuốc, tôi liền lấy qua cho cô!”

“Tôi lấy được rồi.” Nghiêm Tử Hoa nói.  

“À à, vậy được, tôi nhanh chóng đi mua thêm đồ ăn! Đại tiểu thư cô nếu dọn về ở thì tốt, lão gia bọn họ vừa đi, trong phòng này quạnh quẽ……” Mẹ Tôn vừa lẩm bẩm vừa nhanh chóng đi mua đồ ăn.

Trên sô pha.

Nghiêm Tử Hoa đi lên lầu hai đem hòm thuốc xuống, đang dùng sợi bong thấm thuốc cẩn thận mà bôi cho cô.

“Ai……”

“Làm cô đau sao?” Tay Nghiêm Tử Hoa run lên, nhanh chóng rút ra.

“Không có việc gì…… Nghiêm đại ca, thì ra anh thật sự là quản gia, khó trách……” Khó trách Vương Ngọc kia mở miệng là quản gia Tiểu Nghiêm.

“Uhm.” Nghiêm Tử Hoa gật đầu, như bọt biển đụng vào dễ vỡ tinh thần cao độ khẩn trương mà tiếp tục bôi thuốc cho cô.

“Không chỉ có như thế, còn làm đặc trợ của chủ tịch, hiện tại lại là Phó tổng…… Anh cũng quá toàn năng rồi!” Hạ Úc Huân cảm thán liên tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.