Bà Xã, Theo Anh Về Nhà Đi

Chương 2: Giang Ly là một tên biến thái



Hôm nay là thứ tư. Phía trước đã nói qua, tôi gần đây đã thất nghiệp ở nhà, lúc rảnh rỗi nhàm chán thì đi xem mặt giết thời gian. Bởi vậy tôi hôm nay không cần đi làm. Chỉ là không biết Giang Ly vì sao cùng không đi làm, chẳng lẽ hắn cũng thất nghiệp?!

Chiếc BMW phong tao một đường hất bụi, đỗ ở phía dưới tiểu khu nhà chúng tôi. Tôi bảo Giang Ly ở trong xe chờ, một mình huỳnh huỵch chạy đi lên lấy sổ hộ khẩu. Hôm nay mẹ tôi đi bệnh viện thăm một người dì, bởi vậy tôi cũng thừa cơ mà nắm lấy. Cũng không phải tôi sợ mẹ tôi phản đối hôn sự, cụ bà kia, chỉ ước gì tôi có người cưới, hình như Trư Bát Giới mà có đến cầu hôn bà cũng sẽ rất kích động mà đem tôi đóng gói tống xuất đi. Mấu chốt vấn đề là, người cao tuổi mọi người đều biết rồi đấy, không biết cũng từng xem qua TV hay tiểu thuyết đi. Người già có một thứ rất “đặc sắc” đó chính là dong dài, nhất là phụ nữ đã già. Mẹ tôi nếu biết tôi có ý trung nhân [khụ khụ, Giang Ly coi như là “ý trung nhân” của tôi đi ], nhất định sẽ đoàn kết đứng lên cùng các dì, các mợ, đủ loại thân thích họ hàng đối với người đàn ông xui xẻo kia xoay đủ ba trăm sáu mươi độ toàn phương vị, không có góc chết mà đánh giá, đến lúc đó còn chưa biết kết cục ra sao, trước tiên đã đem người ta bức điên rồi, thế thật là không tốt .

Vì thế lúc này, tôi nghênh ngang đi vào phòng ngủ chung của hai mẹ con [tôi không dám ngủ một mình], mở ngăn tủ, rốt cuộc lôi ra một đống giấy tờ đủ loại. Bị lôi ra còn có bằng tốt nghiệp của tôi qua mấy năm, cùng với các loại giấy chứng nhận thiên kì bách quái, thậm chí cả giấy khen thi đọc của tôi hồi tiểu học cũng ở trong đó. Mẹ tôi là như vậy đấy, bị giấy chứng nhận ám ảnh, ở trong mắt bà, hình như hộ khẩu cũng được coi như một cái giấy chứng nhận thì phải, 囧. Chính là trong đống linh tinh này, duy nhất không có giấy chứng nhận ly hôn của bà với cha tôi năm đó, nghĩ đến đây tôi không khỏi thấy đau xót, thổn thức trong chốc lát. Mãi cho đến khi tiếng chuông di động vang lên, nhắn dùm bạn nhỏ Giang Ly đang vô cùng không kiên nhẫn đợi ở dưới lầu, tôi mới thu dọn lung tung một chút, mang theo hộ khẩu lao xuống lầu.

Giang Ly vỗ vỗ tay lái, trong giọng nói có chút châm chọc: “Hộ khẩu nhà cô giấu kỹ quá đấy.”

“Quá khen quá khen,” Tôi đem sổ hộ khẩu nhét vào trong túi, lau mồ hôi, nói, “Tốt rồi, tới phiên anh… Nhà anh ở đâu?”

Giang Ly không hề chớp mắt khởi động xe: “Không cần, tôi mang theo.”

Tôi: “…..”

Thiện tai, tên nhóc này không phải luôn mang theo hộ khẩu đi xem mặt đấy chứ ?

Thật đúng là một kẻ kì lạ nha….

……

Hôm nay người đi đăng kí không nhiều lắm, vì thế quá trình chúng tôi chứng thực kết hôn tiến hành thật sự thuận lợi. Thời điểm nộp tiền, Giang Ly đang rút tiền trong ví, tôi đã nhanh chóng lên trước chìa ra tờ mười ngàn đồng mệnh giá cao, hắc hắc cười nói: “Lần này, lần này tôi mời khách đi.” Cơm trưa là anh mời, tôi không thể trắng trợn chiếm tiện nghi của anh được phải không?

Nhân viên công tác nhìn Giang Ly, có lẽ là để ý đến tôn nghiêm của đàn ông, không nhận lấy tờ mười ngàn của tôi. Ai ngờ, Giang Ly lại vung tay áo khoát tay, nói: “Quên đi, dù sao về sau đều là người một nhà.”

Nhân viên công tác thấp giọng “Xì” một tiếng tỏ vẻ khinh bỉ của bản thân đối với những kẻ ăn cơm mềm*. Tôi đứng phía trước, may mắn nghe được, không biết Giang Ly đằng sau có nghe thấy hay không. Giang Ly à, thực xin lỗi, anh để cho bà đây phô trương như vậy một lần đi…..

*bám váy vợ

Rất nhiều năm sau, trước mặt một nhóc con xấu xa họ Giang đối với người nào đó rất mù quáng sùng bái, tôi sẽ oán hận giáo dục nó: Ba con thì có gì đặc biệt hơn người, lúc kết hôn còn để mẹ mời khách……

Sau khi từ chỗ cục hôn chứng đi ra, tôi hít sâu một hơi, lầm bầm: “Thoát khỏi không kết hôn, lại không thoát khỏi độc thân, đây thật sự là một kết cục viên mãn a a a a a a a…”

Giang Ly khinh bỉ liếc tôi một cái, không chút lưu tình nói: “Cô đúng là một cô gái kỳ quặc.”

Tôi thoải mái cười: “Quá khen quá khen, ít nhất tôi sẽ không vác sổ hộ khẩu đi xem mặt.”

Giang Ly cũng không phản bác lại tôi, xoay người lái xe, vừa đi vừa nói nói: “Hôn lễ của chúng ta là không thể tránh khỏi, cô nên chuẩn bị sẵn sàng.”

Nhìn ra được hắn chẳng mặn mà gì với chuyện hôn lễ, nhưng mà khẳng định không dám cãi lại mệnh lệnh của những người nào đó. Có thể bức con của mình biến thành không thể làm gì được như vậy, thế giới này trừ bỏ sinh vật có tên “Ma ma” ra, tôi không nghĩ ra có cái thứ hai.

Ngất, tôi bắt đầu nghĩ đến mẹ tôi. Hiện tại có phải hay không nên cho bà biết tôi đã kết hôn? Quên đi, có thể né lúc nào thì hay lúc đấy. Trái phải tránh không được một trận mưa rền gió dữ. Bạn nhỏ Giang Ly, lão tử là chịu áp lực cực lớn để kết hôn với anh đấy?

Giang Ly hỏi tôi có cần hắn đưa về nhà hay không, tôi khoát tay nói không cần, tôi không về nhà luôn.

Vì thế hắn thực dứt khoát tiến vào trong xe, nhanh như chớp phóng đi.

Khốn, tên này đúng là qua sông thì đánh gãy cầu !

Cứ như vậy, hai người đều tự đem sổ hộ khẩu, sạch sẽ trôi chảy về nhà, ai tìm mẹ của người ấy… Đương nhiên, tôi không trở về nhà, hắn cũng không đi tìm mẹ hắn, chỉ là so sánh mà thôi, hắc hắc…

Tôi lấy di động, gửi tin nhắn cho Hạp Tử .

Hạp Tử đại danh gọi là Hà Tư, ở cách vách nhà tôi. Tôi quen con bé từ hồi còn mặc yếm [ Hạp Tử thì vẫn đinh ninh rằng từ lúc ở trong bụng mẹ nó đã biết tôi, haizzzz ] Hai đứa từ tiểu học cho đến trung học, đều học chung một lớp, đến lúc vào đại học, trường của cả hai cũng ngay sát nhau. Tôi nếu là nam, đã sớm cùng nó hợp thành một đôi “thanh mai trúc mã”.

Hạp Tử giờ đang trong giờ làm việc, không thể tiếp điện thoại, vì thế tôi nhắn cho nó: Tình yêu à, tôi kết hôn rồi.

Chưa đến một phút đồng hồ, Hạp Tử đã gọi lại :” Tiểu Quan* [con bé này luôn gọi tôi như vậy, ngất~], bà muốn kết hôn? Làm sao trước đây không thấy nhắc tới…..”

Tôi ngắt lời nó: “Nói lại cho đúng! Không phải muốn kết hôn, là kết hôn, chú ý từ ngữ!”

*Tiểu quan = cách xưng hô với các nam sủng, các nàng tự hiểu nha

Đầu bên kia như bị sét đánh, thật lâu không thấy đáp lại. Tôi thực vừa lòng với phản ứng này, nghĩ thầm nếu thường xuyên đem việc kết hôn đi dọa Hạp Tử, cuộc sống cũng sẽ tràn ngập lạc thú.

Lúc này Hạp Tử bên kia rốt cục cũng sống lại, đánh ực một tiếng hét lên: “Bà nói cái gì, bà kết hôn?”

Tôi thiếu chút nữa đánh rớt cái di động, toát mồ hôi, sức bộc phát của Hạp Tử này, rất rung động, chất giọng này, nếu mà đi làm nghề cổ vũ, hơi bị có triển vọng nha.

Sau đó, Hạp Tử nói cho tôi biết, lúc ấy cô nàng đang họp, vì thế chui xuống gầm bàn để gọi điện thoại, cũng thành công đem ánh mắt mọi người cùng quản lý hướng về phía cô nàng luôn…

Lẩu cay Tứ Xuyên thật sự là một loại mỹ thực hiếm có, vừa ngon lại tiện lợi, nếu phải mời khách, bạn có ăn no vỡ bụng tôi cũng không phá sản, thế mới tuyệt làm sao. Lúc Hạp Tử lấy tốc độ xe lửa chạy đến quán lẩu, tôi đang cắn một xâu nấm, lúc nhìn thấy con bé, vừa giơ cánh tay đang với lấy cải trắng tiếp đón nó ngồi xuống, vừa nhìn nó quăng ra một nụ cười “Thật có lỗi, giờ tôi không thể nói chuyện”.

Hạp Tử trực tiếp xách cổ tôi, đem tôi từ chỗ ngồi kéo lên, vừa kéo, vừa quát:”Quan Tiểu Yến, bà nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”

Chất giọng tuyệt vời vô cùng triển vọng, thu hút vô số ánh mắt của người qua đường.

Tôi bình tĩnh bỏ lại cải trắng cùng với nấm kim, lấy khăn tay lau mồm sau đó kéo cô nàng ngồi xuống, Tôi kéo tay Hạp Tử, dùng giọng vô cùng thấm thía nói: “Người trẻ tuổi này, tinh thần đương đầu của bà còn chưa đủ mạnh.”

Hạp Tử lúc này căn bản không có tâm trạng theo tôi đùa giỡn: “Đừng có mà linh tinh! Tôi không hiểu được, bà sao chưa nói tiếng nào đã kết hôn? Tôi từ trong bụng mẹ đã quen biết bà, ngay cả bà có bạn trai lúc nào cũng không biết!”

Tôi cười: “Ai nói kết hôn nhất định phải có bạn trai?”

Hạp Tử nghe chỉ thấy chẳng hiểu mô tê ra sao: “Bà nói lại từ đầu chí cuối xem nào, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”

Tôi thanh thanh cổ họng, chuyển thành một loại giọng điệu cổ xưa: “Một tháng trước, vào một đêm nguyệt hắc phong cao…”

Còn chưa có tiếp tục, trên đầu liền bị Hạp Tử cốc cho một cái: “Bà thành thật nói vào trọng điểm cho tôi!”

Kỳ thật tôi cũng đâu nói gì sai, chuyện này vốn chính là bắt nguồn từ cái bài viết tìm bạn trăm năm một tháng trước kia mà dẫn đến hôn nhân. Vì thế tôi phi thường thành thật đem sự tình từ đầu chí cuối kể cho Hạp Tử, đương nhiên, đến đoạn Giang Ly là gay thì tôi lược bỏ. Tuy rằng tôi cùng Hạp Tử tình cảm vô cùng thân thiết, nhưng mà chuyện này dù sao cũng liên quan đến riêng tư của người khác, tôi cũng không phải người không biết chừng mực. Tôi chỉ nói cho con bé, tôi với Giang Ly thuộc loại nhất kiến chung tình không rời nửa bước [ tự mình ói trước tiên].

Hạp Tử nghe xong lời tôi nói, mở to hai mắt không - thể - tin nhìn tôi, sợ hãi than một tiếng: “Hai người lần đầu tiên gặp mặt đã kết hôn?”

Tôi gật đầu, ở trong xã hội đề cao hiệu suất mà nói, tốc độ chính là vũ khí.

Hạp Tử lắc đầu, bất an nói: “Bà quá xem nhẹ chuyện hôn nhân rồi!”

Tôi oan ức nhìn nó: “Bọn tôi nhất kiến chung tình mà….” Khốn, tự mình làm mình nổi da gà. Kỳ thật tôi định nói là, hôn nhân đối với tôi, chính là trò đùa...

Hạp Tử rõ ràng tin lời tôi: “Nhất kiến chung tình cũng không thể thiếu lý trí như vậy. Mọi người đều nói, kết hôn là chuyện của hai gia đình chứ không phải riêng hai người, bà bây giờ ngay cả lai lịch của hắn cũng không biết, đã cùng hắn đăng kí, bà, bà thật sự là bị tình yêu làm cho mê muội rồi….”

Tôi cúi đầu mặc niệm: Tôi là bị mẹ tôi khóc làm cho mê muội mà.

Hạp Tử kéo tôi: “Giấy kết hôn đâu cho tôi xem.”

Tôi ngoan ngoãn dâng lên.

Hạp Tử nhìn ảnh chụp trong giấy kết hôn, đánh giá một phen, gật đầu nói: “Bề ngoài không tệ. Hắn cao bao nhiêu?”

Tôi lắc đầu: “Không biết, đại khái hơn tôi một cái đầu.”

Hạp Tử lại gật gật đầu, tiếp tục thẩm vấn: “Làm nghề gì?”

Tôi: “Không biết, nghe nói là làm kỹ sư.” Sau này mới biết, kỹ sư cái đầu hắn á…..

Hạp Tử: “Kỹ sư cũng có loại này loại kia, tên kia hay là tính đục nước béo cò chăng? Hắn đi xe gì?”

Tôi: “BMWs, cụ thể loại gì thì không rõ.” Là không nhìn mới đúng. Hắn đi xe gì thì có liên quan gì tới tôi. Ba chữ “Cấm sờ tôi”* kia… cũng là không cẩn thận lọt vào mắt tôi thôi.

*BMW = Bie ma wo~=Biệt Mạc Ngã = Cấm sờ tôi

Hạp Tử: “Hay là thuê đến?”

Tôi: “…” Hạp Tử, tư duy của bà thật là sâu sắc nha!!!

Hạp Tử đem giấy kết hôn trả cho tôi, thâm ý sâu sa nói: “Tiểu Quan, bà đừng trách tôi nhiều chuyện, tôi là sợ bà bị kẻ khác lừa, thời buổi bây giờ, lừa đảo dạng gì cũng có.”

Tôi: “Bà sửa lại cách xưng hô, tôi sẽ không trách bà.”

Một câu nói ra khiến Hạp Tử trợn mắt.

Tôi chỉ đành mạo hiểm đem bát miến đang bốc hơi đưa lên mắt xông một chút, sau đó dụi mắt nói: “Hạp Tử, bà yên tâm, tôi biết bà muốn tốt cho tôi.”

Hạp Tử mắt hơi đỏ lên, vỗ vỗ bả vai tôi…. Con bé rất thích cái trò này.

Tôi vừa định mở miệng, không ngờ rằng nước mắt thực sự chảy ra: “Nhiều năm như vậy, tôi…” Khốn thật, chữa lợn lành thành lợn què, tôi đúng là không chịu thua kém.

Hạp Tử nắm lấy tay tôi, nghẹn ngào nói: “Không cần nói gì nữa, nếu hắn dám xử tệ với bà, chị đây sẽ tước đầu hắn.”

Tôi cũng không biết làm sao, nước mắt tự nhiên rơi lã chã, muốn nín cũng không được. Hôm nay bát miến này thế nào lại lợi hại như vậy, giống như dùng toàn ớt để làm ra ấy ?

Vốn hôm nay là ngày tốt bà đây đi đăng ký kết hôn, hai đứa ngốc thế nào lại cùng nhau ngồi ôm đầu khóc lóc?! Thiện tai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.