Bà Xã, Theo Anh Về Nhà Đi

Chương 27: “Diễn ân ái”



Buổi sáng tôi đang ngồi trước gương sửa sang lại dung nhan, Giang Ly đột nhiên nói: “Cô đem tóc vấn lên.”

Tôi nhất thời không nghe rõ hắn muốn nói cái gì: “Hả?”

Giang Ly lất từ trong ngăn kéo bàn trang điểm ra một cái kẹp, lại lặp lại một lần nữa: “Vấn tóc lên.”

Tôi: “Làm gì?”

Giang Ly dùng cái kẹp nhỏ gõ vào đầu tôi, nói: “Đương nhiên là có việc cần, nhanh lên một chút, nếu không cô sẽ muộn.”

Tôi đành ngoan ngoãn nghe lời, vấn tóc lên.

Sau đó, Giang Ly đi tới phía sau tôi, cầm cái kẹp hung hăng kẹp vào sau gáy tôi một cái….

“A—– đau quá—” Tôi bi thảm kêu lên một tiếng, che cổ, quay đầu trợn mắt nhìn hắn. “Anh định làm cái gì?!”

Giang Ly vô tội nói: “Diễn ân ái nha.”

Tôi: “Diễn ân ái cái con khỉ, anh rõ ràng là đang mưu sát tôi!”

Giang Ly nghiêm trang mà nói: “Lúc ân ái xong sẽ có dấu vết, cô phải diễn chính là cái này.”

Tôi lặng đi một chút, lập tức hiểu ra ý tứ của hắn, sau đó mặt liền kỳ quái nóng lên. Cái kia…. mọi người chắc cũng hiểu cả rồi?

Giang Ly ngắm nghía mặt tôi một chút, âm dương quái khí* nói: “Không ngờ cô cũng biết thẹn thùng.”

*quái dị

Thiện tai, bà đây còn là con gái nhá! Hơn nữa tôi còn chưa có cùng người khác ân ái bao giờ ….

Lúc này, Giang Ly đẩy tay của tôi ra, chuẩn bị ở sau gáy tôi “động thủ” lại một lần, tôi vẫn gắt gao ôm lấy cổ không buông. Vì vậy, hắn hù dọa tôi: “Cô nếu không phối hợp, tôi chỉ còn cách dùng miệng cắn.”

Được rồi, so với việc bị Giang Ly cắn, tôi vẫn chọn bị kẹp vài cái đi, dù sao cũng không chết người.

Vì vậy tiếp đó, trong phòng thật lâu vẫn quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của mỗ nữ.

Chờ Giang Ly làm nhiệm vụ ngược đãi xong, tôi vẫn còn có chuyện chưa hiểu lắm: “Giang Ly, sao anh chỉ kẹp phía sau mà không kẹp phía trước vậy?”

Giang Ly: “Bởi vì phía sau chính cô cũng không nhìn thấy, đồ ngốc.”

Hiểu rồi, thì ra kịch bản là như thế này: gáy tôi có “dấu vết ân ái”, chính tôi cũng không biết, vì thế hôm nay tôi mới ngốc nghếch mà vấn tóc lên, sau đó vui vẻ tung tăng mà chạy đi làm… Nhưng mà như vậy chẳng phải sẽ có rất nhiều người thấy sao? Như thế rất dọa người nha….

Vì vậy tôi nói với Giang Ly thắc mắc của mình, Giang Ly điềm nhiên mà nói cho tôi biết: “Đúng vậy, không phải bây giờ cô mới nghĩ ra đấy chứ?”

Tôi, bi thống gần chết.

Nhưng mà trong lòng tôi vẫn còn chưa yên : “Nếu hôm nay tôi không gặp Vu Tử Phi thì làm thế nào?”

Giang Ly hết sức thản nhiên mà đáp: “Nếu thế thì ngày mai tiếp tục, sớm muộn gì mà chả có ngày cô đụng phải anh ta!”

Lật bàn, đây là cái chủ ý quái quỷ gì!

Bởi vì kiệt tác của Giang Ly, buổi sáng lúc tôi đi làm thiếu chút nữa đến muộn. Mặc dù tôi “không biết” trên có mình có “dấu vết”, nhưng mà tôi thật sự không thể biểu diễn xuất sắc được như Giang Ly, cho nên vừa bước vào cửa lớn của công ty đã chột dạ, đầu vẫn cúi gằm.

Sau đó, lúc tan ca buổi tối, Giang Ly nói cho tôi biết, cúi đầu, chỉ làm “dấu vết” kia càng thêm rõ ràng mà bại lộ trước tầm mắt của mọi người mà thôi. Lúc ấy, tôi ngay cả tư tưởng liều chết cũng có.

Chuyện kể rằng lúc tôi cúi đầu bước vào phòng làm việc của Vương Khải, muốn hỏi xem lãnh đạo có chỉ thị mới nhất nào không. Lúc này Vương Khải đang nhàn nhã mà tựa vào ghế xem báo, trong tay bưng một cốc cà phê độc hại, làm bộ làm tịch mà uống.

Làm thư ký của hắn, tôi hết sức có trách nhiệm mà nhắc nhở hắn: “Vương tổng, hôm nay việc cần làm rất nhiều…”

Vương Khải ngẩng đầu nhìn tôi, cười nói: “Không sao, năng suất làm việc của bổn thiếu gia rất cao.”

Không nói gì. Nguyên nhân tôi im lặng không phải bởi vì sự tự kỷ của hắn, mà là bởi vì, năng suất làm việc của hắn thật sự rất cao, tôi thật ghen tị mà thật ghen tị mà….

Buổi sáng có một cuộc họp do Vương Khải chủ trì, Vu Tử Phi cũng sẽ tới. Đương nhiên, tôi là thư kí của người nào đó, cũng bị lôi vào phòng họp.

Cái tên Vương Khải vô sỉ kiệt xuất này, lúc họp cũng đâu ra đấy, cũng không nói những lời tức cười. Cũng chỉ có những lúc như thế này, khí chất của hắn mới hơi thoát khỏi sự hèn mọn một chút, so với hắn lúc bình thường như hai người khác nhau. Nếu như không phải do đã quen biết hắn từ lâu, tôi nhất định sẽ cho rằng hắn bị quỷ nhập, hoặc là nhân cách phân liệt.

Lúc họp tôi ngồi ở vị trí trợ lý của Vương Khải, mà Vu Tử Phi vừa vặn lại ngồi ở bên cạnh tôi… Thế này tôi lại càng không có dũng khí ngẩng đầu lên .

Tôi không thể nào cảm thấy hứng thú được với nội dung của hội nghị, hơn nữa lúc đó tâm trạng hỗn loạn, cho nên dứt khoát một người bò ra trước bàn, ngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Tôi đang nghĩ xem, Vu Tử Phi rốt cuộc có nhìn thấy “dấu vết ân ái” trên cổ tôi không? Nếu như thấy được anh ta sẽ phản ứng như thế nào? Nếu anh ta nhìn thấy, tôi có phải nên cảm thấy sảng khoái hay không? Nếu như anh ta không nhìn thấy… Không được, cho dù anh ta không nhìn thấy được, lúc về tôi cũng phải báo cáo với Giang Ly là anh ta thấy được, bằng không cổ của bà đây chẳng phải sẽ bị ma chưởng của tên biến thái kia làm cho tàn phế sao! Hơn nữa, Vu Tử Phi có thấy được “dấu vết” kia hay không rất quan trọng sao? Quan trọng đến mức có thể khiến tôi hy sinh cổ của mình hay sao?

Đáp án là, no!

Tôi vẫn đang thần du, đột nhiên có người lay lay cánh tay của tôi, giọng nói quen thuộc mà hèn mọn của Vương Khải truyền đến: “Tiểu Yến Yến, đang ngốc cái gì?”

Tôi mí mắt cũng không thèm nâng, nói: “Tôi van anh, Vương tổng! Anh vẫn đang họp cơ mà….”

Trong giọng nói Vương Khải mang theo ý cười: “Ngu ngốc ơi, họp đã tan lâu rồi, mọi người đã đi hết sạch rồi.”

Tôi ngẩng đầu, phát hiện quả đúng như lời hắn nói. Bây giờ cả phòng họp chỉ còn có hai người chúng tôi.

Vương Khải tò mò mà hỏi thăm: “Tiểu Yến Yến, trên gáy cô có cái gì? Vừa rồi Vu tổng giám cứ nhìn chằm chằm vào cổ cô, như là mất hồn ý.”

Mặt của tôi “Phừng” một cái nóng lên, cúi đầu lắp bắp mà nói: “Cái kia… tôi….tôi làm sao mà biết được…”

Vương Khải thấy tôi xấu hổ, càng thêm tò mò: “Tiểu Yến Yến, cô sẽ không ngầm nhắm vào tâm hồn thiếu nữ của Vu tổng giám đấy chứ?” Vừa nói, hắn lại gần muốn nhìn xem trên cổ tôi rốt cuộc có cái gì.

Tôi vô thức mà ôm lấy cổ: “Vương tổng, tôi có phải nên quay về hay không?”

Vương Khải căn bản không để ý tới lời tôi nói, hắn bắt lấy cổ tay của tôi, dễ dàng mà gạt ra hai bên, sau đó chăm chú nhìn vào gáy của tôi.

Tôi xấu hổ mà cúi đầu, chờ bị hắn cười nhạo.

Đợi một lúc lâu, cũng không nghe thấy hắn nói gì. Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt của hắn lúc là có thể gọi là bình tĩnh, ngay cả khí chất hèn mọn bình thường dường như cũng mờ đi chút ít.

Tôi giãy dụa muốn giựt cổ tay rút về, nhưng Vương Khải vấn nắm rất chặt, chết tiệt!

Tôi có chút nóng nảy: “Vương tổng, anh là muốn bắt cóc thư ký của chính mình hay thế nào?”

Vương Khải vẫn giữ lấy hai tay tôi như cũ, cười tủm tỉm mà nói: “Tiểu Yến Yến, ông xã nhà cô dùng tráng dương dược loại gì vậy?”

Tôi biết ngay miệng chó không phun ra được ngà voi mà! Tôi đang muốn phản bác hắn, lúc này, đột nhiên cảnh của phòng họp lại bị đẩy ra, có một người bước tới.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, TNND, Vu Tử Phi!

Vu Tử Phi nhìn thấy chúng tôi, rõ ràng kinh ngạc, Tôi lúc này mới phát hiện, giờ khoảng cách giữa tôi và Vương Khải quá ư là gần gũi, phía sau lưng tôi gần như như dán vào ngực hắn. Hơn nữa… hắn lại còn đang nắm lấy hai tay của tôi.

Tóm lại, tình cảnh như thế này, có muốn người ta không hiểu lầm cũng khó.

Tôi dùng sức mà đẩy Vương Khải ra, ánh mắt có chút hốt hoảng.

Vương Khải vẫn trấn định, tự nhiên mà nói: “Vu tổng giám, anh còn có chuyện gì sao?”

Vu Tử Phi bình tĩnh mà đáp: “Tôi bỏ quên vài thứ ở đây.” Vừa nói, liền đi về phía chỗ ngồi bên cạnh tôi. Tôi lướt nhanh qua chỗ ngồi kia liếc mắt một cái, phát hiện trên bàn có một tập tư liệu, đây chắc là thứ anh ta bỏ quên.

Lúc Vu Tử Phi cầm lấy tư liệu, Vương Khải đột nhiên rất không hợp thời mà tiến đến bên tai tôi, cười tủm tỉm mà nói: “Tiểu Yến Yến, tối qua đau không?”

Tôi vừa nghe những lời này, tóc trên đầu thiếu chút nữa dựng thắng hết cả lên, anh đây là đang nói cái gì! Anh không khiến tôi tức chết thì không bỏ qua sao!

Lúc tôi nhìn Vương Khải nổi giông bão, Vu Tử Phi đã cầm lấy tư liệu không nói câu nào mà rời đi.

“Vương Khải, nhà anh chán sống rồi phải không?!”

“Tiểu Yến Yến, tôi không dám nữa, lần sau nhất định sẽ nhẹ nhàng với cô một chút!”

“Anh còn nói!”

“A a a a a… này, cô muốn mưu sát lãnh đạo sao?!”

“Nói nhảm, tôi đây giết chính là anh đấy!”

“A a a a a …Tôi là lãnh đạo của cô mà, cô không muốn làm việc nữa hả?”

“TNND, ngày chết không có cách nào qua, bà đây muốn từ chức!”

“A a a a a… Tôi đang muốn tăng lương cho cô đây, cô lại muốn từ chức….”

“Tăng bao nhiêu?”

“Mười phần trăm thế nào? A a a a a…hai mươi, hai mươi…. A a a a a…, ba mươi đi?….. A a a a a…, năm mươi, không thể nhiều hơn được nữa!… A a a a a…, tăng gấp đôi, gấp đôi!! Nhiều hơn nữa sẽ thành bao dưỡng rồi…”

Tôi buông cái bút kí tên trong tay, thỏa mãn mà phủi phủi tay, sau đó vỗ vỗ bả vai Vương Khải, cười tủm tỉm mà nói: “Tăng gấp đôi lương nhá, bắt đầu từ ngày mai.”

Vương Khải cúi đầu ủ rũ mà hừ hừ hai tiếng, xem như đã chấp thuận.

Oa ha ha ha ha, chẳng trách Giang Ly biến thái kia thích bắt nạt người khác như vậy, quả nhiên cảm giác bắt nạt người khác thật là sảng khoái!

Lúc tan ca buổi tối bên ngoài đột nhiên nổi lên mưa gió. Tôi đứng bên ngoài cổng công ty, giống như một hòn đá Vọng Phu, nhìn tới nhìn lui xe cộ. Chờ một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng Giang Ly đâu… Bình thường giờ này hắn đã đến nơi rồi.

Thiện tai, thằng nhãi Giang Ly này chắc chắc là ngại trời mưa phiền toái cho nên không tới rồi.

Sau khi đã khẳng định chắc chắn dự đoán này, tôi có chút uể oải, lúc cần thì lại chẳng thấy người đâu! Hôm nay trời mưa, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Hơn nữa bây giờ trời đã sang thu, nếu như dầm mưa mấy lần, không cảm mạo mới là lạ. Bị cảm sẽ đau đầu, bị cảm sẽ phải uống thuốc, bị cảm lại còn có thể phải đi tiêm…Tôi sợ run cả người, không thể nghĩ tiếp được nữa.

Ngay lúc tôi đang do dự xem là nên lao ra đi vẫn là lao ra đi hay là lao ra đi. Vu Tử Phi đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Trong tay anh ta cầm theo một cái ô, cúi đầu nhìn tôi, muốn nói lại thôi vài lần, rốt cục mở miệng: “Yến…Thư ký Quan, tôi đưa em về.”

Tôi lắc đầu, bà đây thà rằng mắc cảm cúm phải đi tiêm, cũng không muốn nhận sự trợ giúp của anh.

Vu Tử Phi lấy lại bình tĩnh, còn nói thêm: “Tôi chỉ đứng trên lập trường của một người đồng nghiệp, muốn đưa em trở về.”

Tôi còn chưa mở miệng, đã nghe thấy phía sau có người tiếp lời nói: “Nếu không anh còn muốn lấy lập trường nào, Vu tổng giám?”

Tôi quay đầu lại, Vương Khải đang cầm theo một cái ô lòe loẹt, cười hì hì đi tới. Xét thấy hôm nay hắn ở trên tay tôi bị hao tổn không ít, tôi có chút chột dạ xoay mặt đi, không dám nhìn hắn…. Vương Khải cũng không phải đèn cạn dầu, nhỡ đâu hắn muốn tìm tôi báo thù thì làm sao bây giờ ?

Tôi nghiêng mặt nhìn ra phía ngoài, cách đó không xa, có một bóng dáng cao lớn đang cầm một chiếc ô đi tới !

Tôi nhe răng cười một chút, Giang Ly anh nha, coi như còn có lương tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.