Bà Xã, Theo Anh Về Nhà Đi

Chương 30: Nghệ thuật nhân thể



Tôi đột nhiên có chút nhụt chí, bạn nói xem tôi một người hoàn toàn bình thường, cùng một con ma men so đo cái gì chứ. Vì vậy tôi nhất thời cảm thấy mất hứng đến cực điểm, không thể làm gì khác hơn ngoài việc đứng lên, định từ trong bồn tắm bước ra, mặc kệ Giang Ly một mình ở bên trong lăn qua lăn lại.

Nhưng mà Giang Ly lại không có ý định buông tha tôi. Cái tên thần trí mơ màng này đột nhiên ôm chặt lấy tôi, kéo tôi lại một lần nữa ấn vào bên trong bồn tắm, sau đó ngay vào lúc tôi còn chưa hiểu nổi hắn muốn làm gì đây, người này lại ôm lấy tôi từ phía sau, sau đó cúi đầu xuống… cắn vào cổ tôi. Tôi càng thêm hoảng sợ, một lúc lâu còn chưa có hồi hồn.

Khí lực cắn người của Giang Ly cũng không lớn, hắn giống như đang gặm mía thì đúng hơn, ở trên cổ tôi đưa qua đưa lại, cắn một chút, cảm giác mùi vị không phải, lại đổi chỗ, tiếp tục cắn, lại còn dùng đầu lưỡi phối hợp khẽ liếm vào da của tôi, khiến cho toàn thân tôi run rẩy, tóc gáy dựng đứng cả lên. Mẹ kiếp, cho dù anh là con chó, bà đây cũng không phải cục xương, cắn cái gì mà cắn!

Lúc này tôi cũng không hơi đâu để ý đến chuyện Giang Ly muốn làm cái gì nữa, phỏng chứng chính hắn cũng không biết hắn muốn làm cái gì. Tôi dùng sức giãy dụa, nhưng hai cánh tay của Giang Ly khóa chặt muốn chết. Bất đắc dĩ, tôi đành ngả người về phía sau. Tnnd, bà đây đè chết anh!

Giang Ly bị tôi tập kích thành công, làm tấm nệm lót cho tôi ngã xuống phía dưới. Sau đó, theo một tiếng vang buồn bã, thân thể Giang Ly hoàn toàn buông lỏng.

Tôi từ trong lòng hắn đứng dậy, bước ra khỏi bồn tắm. Sau đó tôi ngồi chồm hỗm nhìn kỹ Giang Ly, lúc này hắn đang tựa trên bồn tắm, hai mắt nhắm lại, vẫn không nhúc nhích.

Tôi đưa ngón tay đến trước mũi hắn, vẫn còn thở. Như vậy chắc là vừa nãy gáy hắn đụng phải thành bồn tắm, nên mới hôn mê đi? Tôi suy nghĩ, lại nhéo mũi hắn, lại thấy mí mắt của hắn thoáng động đậy một cái, cuối cùng mới xác nhận, người này đích xác chỉ bị ngất đi thôi.

Này thì phiền toái rồi, Giang Ly quái vật to oành như vậy, tôi làm sao khiêng hắn đưa về phòng ngủ được bây giờ? Hay là cứ để hắn ngủ cả đêm trong bồn tắm? Nếu như cứ để hắn ngủ trong bồn tắm, không chừng cái thân già này của hắn sẽ báo hỏng mất ….

Quên đi quên đi, đã tốt thì tốt cho chót, vẫn là nghĩ cách đưa hắn về phòng ngủ đi.

Tôi trước thay một bộ đồ ngủ khô ráo, sau đó trở lại phòng tắm, thoát hết nước trong bồn tắm, lau khô thân thể của Giang Ly, cuối cùng tốn hết khí lực lôi hắn từ trong bồn tắm kéo đi ra. Giang Ly ngủ giống hệt con lợn, lăn qua lăn lại như vậy mà hắn cũng không tỉnh lại.

Đưa Giang Ly từ trong bồn tắm kéo ra đã lãng phí rất nhiều sức lực của tôi rồi, mà bây giờ còn phải lôi hắn từ phòng tắm kéo vào phòng ngủ. Từ phòng tắm đến phòng ngủ, phải đi qua phòng khách. Tôi ngồi bệt xuống cửa phòng tắm, nhìn phòng khách rộng lớn kia, lần đầu tiên cảm thấy nhà cửa quá lớn cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Được rồi, dù nói thế nào, bắt đầu làm việc thôi.

Tôi lấy một cái khăn tắm lớn bao lấy bộ vị trọng điểm của Giang Ly, như vậy có thể phòng ngừa trong quá trình vận chuyển có thể mất máu quá nhiều, bỏ dở giữa chừng. Sau đó, hoa hoa lệ lệ mà bắt đầu vận chuyển công trình.

Tâm lý qua quá trình vận chuyển của tôi được ghi chép như sau:

Nếu như Giang Ly đừng cao như vậy thì tốt quá, hắn nếu như chỉ cao một mét sáu, thì thật là tốt…

Nếu như cơ ngực, cơ bụng của Giang Ly cũng nhỏ đi một chút thì tốt rồi…

Nếu như cánh tay với chân của Giang Ly cũng ngắn đi một chút thì tốt quá, nếu như hắn lớn lên khô quắt queo lại, như vậy thì quá tốt rồi….

Nếu như Giang Ly chỉ có mười tuổi, vậy thì tốt rồi….

Nếu như Giang Ly là một con chuột….

….

Nửa giờ sau, tôi lau lau mồ hôi nhỏ giọt trên trán, nhất cổ tác khí* đem cái tên chết trôi này kéo lên trên giường. Thiện tai, tiềm lực của bà đây đúng là bạo phát mà. Vừa nghĩ đến chuyện lôi một tên đàn ông to đùng cao một mét tám lên trên giường ( hiểu sai xin xem lại phía trên ~), tôi liền đặc biệt có cảm giác thành tựu !

*Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tôim nhi kiệt’- Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với người lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)

Tôi ngồi xổm trên giường lại vừa thưởng thức nghệ thuật nhân thể một lát, sau khi chảy chút máu mũi, trong óc đột nhiên lóe ra một cái ý nghĩ … hết sức… thú vị.

Con người mà, luôn ít ít nhiều nhiều sẽ có một chút biến thái, huống chi ở chung với cái loại siêu cấp biến thái như Giang Ly này lâu như vậy, nếu như tôi vẫn bình thường như cũ, như vậy mới chính thức gọi là biến thái ấy… Được rồi, ý của tôi chính là, nghĩ đến sự áp bức của Giang Ly đối với tôi, cũng với cơ thể đầy nghệ thuật làm cho người ta phun máu mũi kia, mặc kệ tôi có biến thái như thế nào, cũng không quá đáng, đúng không?

Bởi vì tôi cảm giác được, không bằng thừa dịp này ngày tốt cảnh đẹp, thử làm nghệ thuật nhân thể chân thật một lần đi. Tôi muốn cho cảnh đẹp trước mắt, không chỉ ở lại trong đầu tôi, còn phải ở lại trong ổ C, ổ D, ổ E của tôi…

Tôi lấy ra camera, nhắm vào thân thể Giang Ly mà nháy rồi lại chụp một loạt ảnh. Tôi cảm thấy chưa đã nghiền, dứt khoát đem khăn tắm ở bên hông hắn cởi xuống vứt qua một bên, lại giúp hắn làm vài bức hình tả thực hạn chế (trong lúc đó chảy biết bao nhiêu là máu mũi ). Sau tôi lại cảm thấy, hoàn toàn bại lộ thật sự là chẳng có gì thú vị, hơn nữa không văn minh, không có mỹ cảm, lại còn thô tục, không đủ vươn xa đến sự tưởng tượng của con người, đây không phải cảnh giời cao nhất của nghệ thuật… vì vậy tôi mượn khăn tắm, chăn mền, gối đầu làm đạo cụ tại hiện trường, nhiệt tình mà giúp Giang Ly bày đặt các loại tư thế mê người, sau đó từng tấm từng tấm một đem vẻ phong tình vô hạn của hắn chụp lại (chảy máu mũi….).

Tôi một bên bịt lấy cái mũi, một bên nhìn chân dung Giang Ly trong camera, cảm giác như sự lao động khổ cực vừa rồi của tôi đã được hồi báo, hưng phấn vô cùng.

Vì vậy tối hôm nay, tôi ngủ rất ngon lành.

…….

Buổi sáng, tôi đang mơ mơ màng màng say giấc, thì đột nhiên một trân rung động kịch liệt khiến tôi bừng tỉnh. Tôi nửa tỉnh nửa mơ mà từ trên giường nhảy dựng lên, ôm theo quần áo lao ra bên ngoài, trong miệng vừa hô vừa hoán: “Động đất rồi!”

Còn chưa nhảy xuống giường, cánh tay tôi đã bị người túm lại, sau đó đối phương một phen đem tôi ném lên trên giường.

Tôi nằm, thấy Giang Ly đang nhìn chằm chằm tôi, trong mắt tựa hồ như có sự tức giận, lại còn có chút điểm không được tự nhiên. Chiếc chăn che đậy nửa người hắn, lộ ra xương quai canh cùng với ngực trái. Tôi nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của hắn, cũng không có tâm trạng mà thưởng thức mỹ sắc trước mặt… Vẫn là Giang Ly uống rượu đáng yêu hơn nha, miễn phí chụp ảnh, hơn nữa tư thế được tự do chọn, mức độ cũng tự do chọn.

Giọng nói Giang Ly bình tĩnh chất vấn tôi: “Quan Tiểu Yến, tối ngày hôm qua cô làm cái gì với tôi?”

Tôi có chút chột dạ, nhưng lại có chút không phục: “Này, sao anh không hỏi xem anh đã làm gì với tôi?”

Giang Ly cau mày nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Tôi chỉ nhớ là mình uống rượu, sau đó… sau đó chẳng biết gì hết.”

Tôi được đằng chân lân đằng đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, say rượu đúng là lý do chính đáng, cứ làm chuyện gì xấu xa, chỉ cần nói mình uống rượu thì cái gì cũng có thể chối được!”

Dáng vẻ kiêu ngạo của hắn thấp hơn rất nhiều, hắn cổ quái mà đánh giá tôi, hỏi: “Tôi thực sự không nhớ rõ, chẳng lẽ tôi…”

Vì vậy tôi càng thêm kiêu ngạo: “Tôi nói người như anh mà tửu lượng thật sự chẳng ra gì cả, sau này anh mà có uống rượu tốt nhất báo trước cho tôi ba ngày, bà đây nhất định sẽ trốn anh thật xa thật xa!”

“Như vậy,” Giang Ly gãi gãi đầu, giống như đang hạ quyết tâm rất lớn, “Tôi sẽ chịu trách nhiệm đối với cô.”

Tôi bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh: “Chịu… trách nhiệm?”

Giang Ly nặng nề mà gật đầu, phảng phất như không muốn tiếp nhận quyết định này.

Tôi ngồi xuống, sau đó nắm lấy gối đầu đập lên đầu hắn, vừa đập vừa hung ác nói một hơi: “Anh nha một tên đồng tính luyến ái, mặc kệ phụ trách hay là bị phụ trách, cũng đừng có đổ xuống đầu tôi được chưa?”

Giang Ly cũng không tránh né tập kích của tôi, hắn chờ tôi dừng lại, giọng nói nặng trĩu nói: “Nhưng mà tối hôm qua chúng ta…”

“Tối hôm qua tôi mất gần một tiếng lôi anh từ phòng tắm kéo lê lên trên giường, chỉ đơn giản như vậy thôi!” Lại còn làm cho bà đây tốn mất vài trăm cc máu… Đương nhiên, cái này tôi không thể không biết xấu hổ mà nói ra.

Giang Ly hoài nghi mà nhìn tôi, đột nhiên kéo chăn ra, chỉ vào một khoảng màu đỏ trên giường, nói: “Như vậy, đây là cái gì?”

Tôi nhìn chằm chằm màu đỏ trên giường, mặt nhất thời hồng lên: “Cái kia, là… mũi… máu mũi…” Sau đó tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Ly do động tác kéo chăn mền mà lộ ra thân thể, máu mũi của tôi lại chảy xuống… cũng may từ tối hôm qua tôi cũng quen rồi, vì vậy lúc này thuần thục mà giơ tay áo lên ngăn máu mũi, lơ đễnh một chút.

Giang Ly nhìn thấy bộ dáng lau máu mũi của tôi, lông mày giãn ra, khóe môi hắn cong cong giương lên, nói: “Quan Tiểu Yến, cô có phải đang thầm mến tôi đúng không?”

Tôi cười hệt như nữ thổ phỉ: “Tiểu dạng*, tôi nếu thầm mến anh, còn có thể để anh lại tới bây giờ?” Tối hôm qua liền đem anh xử tử luôn cho rồi!

* Tiểu dạng: Cách gọi những chàng trai với vẻ khinh thường

Giang Ly cười hệt như một tên lưu manh: “Lúc nào cô thật sự thầm mến tôi, tôi cho cô nhấm nháp miễn phí.” Thì ra Giang Ly nếu trở nên hèn hạ, cũng là tài năng xuất chúng trong giới hèn hạ, công lực của hắn cũng không thua gì kẻ quyền uy nhất trong lĩnh vực này, Vương Khải.

Tôi không thèm để ý tới Giang Ly, bịt mũi đi ra khỏi phòng ngủ chuẩn bị rửa mặt, để lại Giang Ly một mình ở bên trong thay quần áo.

Làm vệ sinh cá nhân xong, tôi thần thanh khí sảng mà chuẩn bị đi làm bữa sáng. Lúc này, lại nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Giang Ly từ trong phòng ngủ: “Quan Tiểu Yến, cô lại đây cho tôi!”

“Lại làm sao vậy.” Tôi không kiên nhẫn mà bước vào phòng ngủ, “Tôi ngày hôm qua thực sự không có nhấm nháp anh….” Nói tới đây, tôi bỗng sững sờ.

Giang Ly lúc này đang cầm một cái camera, màu hồng phấn, camera… của Sony… Chính là cái camera tối hôm qua tôi dùng để chụp mấy bức hình tả thực cho hắn.

Tôi thật sự rất hối hận nha, lúc ấy chụp xong liền đem camera đặt ở trên bàn, nghĩ để sáng nay giải quyết sau, không ngờ Giang Ly còn tỉnh lại sớm hơn cả tôi, càng không ngờ tới, thức dậy lại bị hắn làm loạn lên như vậy, tôi cũng quyên luôn chuyện này.

Lúc này cánh tay cầm camera của Giang Ly có chút run rẩy, có thể thấy được hắn đang tức giận đến cực điểm. Đương tôi cũng đang run rẩy, bởi vì tôi sợ hãi~~~~

Tôi ngây ngẩn trong chốc lát, liền tiên phong ra trận, dâng lên chiêu bài chân chó tươi cười nói: “Giang Ly à, tôi đang muốn nói chuyện này với anh đây, gần đây tôi đang say mê nghệ thuật nhiếp ảnh nhân thể, đang không tìm được người mẫu nên…” Tôi vừa nói, một bên nhanh tay lẹ mắt mà cướp lấy cái camera trong tay hắn, đáng tiếc là chậm một bước. Tôi hắc hắc cười ngây dại, chỉ sợ Giang Ly sẽ nghĩ ra chiêu thức biến thái gì để đối đãi tôi.

“Nhiếp, ảnh, nhân, thể sao?” Giang Ly khẽ nheo mắt, “Vừa đúng lúc tôi cũng thích, đến đến đến, cô mau cởi quần áo ra, tôi cũng chụp cho cô mấy kiểu.”

Tôi nhích từng chút một mà lui xuống “Đừng… không phiền đến anh đâu, ha ha ha ha ha….”

Giang Ly: “Cô thấy hết tôi từ đầu đến chân, dù thế nào tôi cũng phải nhìn lại chứ? Bằng không tôi chẳng phải lỗ vốn sao.” Thiện tai, đây là lô-gích kiểu gì!

Giang Ly thấy tôi chỉ cười không nói lời nào, lại bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên cho dù tôi có nhìn hết cô, kết quả tôi có vẻ như vẫn chịu thiệt… Dáng người của cô thì có cái gì đẹp mắt!”

Tôi có chút nổi khùng, nhưng mà nghĩ lại lại thấy trong mắt hắn chỉ có thân thể của đàn ông mới đáng xem, tôi liền bình thường trở lại. Vì vậy tôi tiếp tục cười làm lành: “Lúc ấy tôi cũng là bị buộc bất đắc dĩ thôi….”

“Thật sự?” Giang Ly nhíu rồi lại hạ lông mày, lập tức đem thẻ nhớ trong camera lấy ra, “Lần sau còn dám như vậy, xem tôi trừng trị cô như thế nào.”

Tôi thật sự đau long, nghệ thuật nhân thể của tôi ơi: “Giang Ly, anh đưa thẻ nhớ trả cho tôi đi.”

Giang Ly giương mắt lướt qua tôi một chút: “Cô cảm thấy tôi sẽ làm vậy sao?”

Tôi: “Tôi đã đem ảnh chụp bên trong sao ra vài bản rồi, anh giữ nó lại cũng vô dụng thôi.”

Giang Ly: “Vậy cô vẫn còn đòi tôi làm gì?”

Tôi: “….”

Tnnd, tự mình đào hầm chôn mình, cầm đá đập vào chân mình, chính là nói tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.