- Nhưng Hạ Phong Thần em không thể sống mà không có Diệu Nhi bên cạnh!
Giọng nói của Phong Thần bây giờ vừa trầm vừa lạnh lẽo đến đáng sợ, lời anh nói ra là sự thật. Bây giờ anh hối hận.. Thì liệu có còn cứu vãn mọi chuyện à?
- Không phải một tháng qua cậu dửng dưng sống tốt hay sao? Lúc đó em gái tôi như thế nào, cậu không quan tâm!
Làm anh hai mà không thể kiếm được cho em gái mình một người để nó dựa dẫm nương tựa vào được, đó thật khá giống với một sự sỉ nhục vào mặt anh.
- Bây giờ em hối hận thật rồi, anh làm ơn cho em biết Diệu Nhi đang ở đâu đi có được không? _ Hạ Phong Thần thật sự hoảng loạn. Anh biết rõ bản thân là có tìm kiếm cô đến đâu cũng không dễ dàng gì được. Vì đều có gia tộc Lucas..
Và Từ Vương, nó âm thầm che lấp mọi thứ thông tin về Lucas Diệu Nhi hết a.
- Cậu nói tôi đừng làm tổn thương Bối Doanh, tôi thật sự đã làm được! Đúng không? Tôi nói cậu đừng tổn thương.. tới em gái của tôi, vì từ bé Diệu Nhi nó đã rất yếu đuối rồi, cậu có làm được à! Hạ Phong Thần, một lần là đủ rồi, chả có người làm anh nào muốn em gái họ bị tổn thương thêm một lần nữa.. Cậu nói thử xem? Tôi phải một lần nữa tin cậu rồi giao em gái mình cho cậu sao? Có phải là nằm mơ quá rồi hay không.
Từ Vương nheo đôi mắt chim ưng của mình lại, tâm trạng của anh cũng thật sự rất khó chịu. Nói dứt lời câu đó rồi anh cũng xoay người rời đi khỏi đây!
Cuối cùng còn lại được gì? Bây giờ chỉ còn có một mình Hạ Phong Thần ngồi trong căn phòng đó, chẳng nói năng...
Anh cầm lấy chai rượu hạng nặng đưa lên miệng uống hết một hơi, có phải vì rượu đắng rượu chát hay không, nước mắt của anh lại không ngừng rơi được mà nó vẫn cứ chảy thành dòng xuống!
Thật sự bây giờ đã hối hận rồi, nhưng không một ai chịu tin anh cả. Cũng có vẻ đúng, làm tổn thương người ta đến như vậy mà. Còn nói được gì cơ chứ?.
Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, mặc cho vẫn còn say khướt, anh lái xe rời khỏi.
- ----------
Biệt thự gia tộc Lucas mười giờ khuya.
- Quản gia, ông gọi chú Lăng ra đây có được không? _ Thì ra anh lại chạy đến đây, lại còn muốn nói chuyện cùng với Lăng Hiển vào lúc mười giờ đêm sao!!
- Vậy cậu đợi tôi một chút. _ Ông quản gia nghe vậy cũng đi vào bên trong, vì giờ này ông bà chủ vẫn chưa có ngủ a.
Vài phút sau, Lăng Hiển cùng vợ mình Từ Gia Tuệ đi ra, khuôn mặt lạnh thật.
- Chú cô, con vừa mới tới. _ Dù có chút men trong người nhưng vẫn lễ phép...
- Cậu còn tới đây làm gì nữa? Tiểu Nhi nhà tôi với cậu hình như đã hết ở bên nhau rồi, không phải sao? _ Lăng Hiển đi ra thấy bóng dáng anh đứng đó ông có hơi bất ngờ, không nghĩ anh sẽ tới?
- Chú Lăng, con xin chú, con thật sự là hối hận lắm rồi. _ Phong Thần bây giờ cũng không biết nói gì hơn ngoài việc xin lỗi và bảo bản thân mình hối hận!
- Cậu hối hận vì đã làm việc đó với nó, chứ thật sự cậu đã hết thương yêu rồi.
Lần này câu nói của Lăng Hiển nói ra đúng là đánh vào trọng tâm tim anh!
Ngày trước anh đã từng nói chán Diệu Nhi, nhưng thật sự lúc đó cũng là lí do anh quá bí bách mệt mỏi vì công việc!
- Con không có, con rất yêu cô ấy. Cuộc đời này của Hạ Phong Thần con.. chắc chắn chỉ yêu một mình Diệu Nhi thôi!
Giọng nói anh chắc nịch, anh quả thật nhớ cô đến mức muốn điên lên luôn!!
- Tôi vẫn chưa thấy thành ý của cậu ở đâu hết. Cậu về đi, trời đã khuya rồi..
Lần này chính là Từ Gia Tuệ nói, thiếu gia nhà họ Hạ đã nói như vậy. Thật sự khiến bà có chút mũi lòng rồi, chỉ biết khuyên như vậy thôi. Mặc dù chính là anh làm con gái bà đau khổ, nhưng có anh ở bên cạnh cô, bà mới yên tâm ha.
- Chỉ cần cô chú hứa thôi, hứa rằng sẽ nói ra đất nước mà Diệu Nhi đang du học. Từ hôm nay con sẽ cho cô chú có thể thấy được thành ý muốn lấy cô ấy về làm vợ của con. _ Ý thức của anh ở hiện tại chỉ hướng về một mình cô a!
- Xì! Tùy cậu, để xem cậu thành ý bao lâu. _ Ông Lăng đúng là bị anh dọa ra hồn một trận rồi có phải không chứ?
- Vậy cô và chú cứ nghỉ ngơi đi. Con về trước đây. _ Hạ Phong Thần nghe rõ ra như vậy liền biết ngay cô chú ít nhất.. cũng mũi lòng được một phần nào rồi.
Chiếc xe sang trọng của anh rất nhanh đã biến mất trong bóng tối. Hai ông bà Lăng cũng đi lại vào trong nhà, Từ Gia Tuệ nắm tay chồng mình hỏi: " Ông có thể nhẹ nhàng với nó một chút không! Nhìn nó như vậy chắc cũng hối hận a"
- Tôi hỏi bà, bây giờ bà bênh cục cưng của mình, hay là con rể? _ Lăng Hiển nói xong liền ngay lập tức đi lên lầu!!
Từ Gia Tuệ bị đơ ra, sau một lúc cũng ngờ ngợ ra điều gì đó. Lăng Hiển chịu gọi Hạ Phong Thần là con rể rồi sao?
Ây da con rể ơi, con chỉ cần chịu khó một chút là ba vợ sẽ tha thứ ngay ha.