Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Chương 104: Chương 26.2



Edit: Linh Vũ

Beta: Mavis Clay, Sunlia, Melodysoyani

Thể lực của Tần Ngôn không chịu được nữa, bước chân lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp xuống: "Anh đi trước đi!"

"Không được, lúc đến là hai người, sao lúc đi lại chỉ có một người được?"

Thuộc hạ của Lam Thiệu Đường đã chĩa súng nhắm vào hai người, gió mạnh ập tới, mọi người theo bản năng đưa tay lên che mắt lại, nhằm ngay lúc này, Thụy Hoa thành công đánh gục được mấy tên đang có ý định nổ súng.

"Hôm nay hai người đừng hòng chạy thoát!"

Nhìn thấy mấy người bị đánh gục, Lam Thiệu Đường đưa mắt nhìn bốn phía: "Nếu mày dám lộn xộn, tất cả mọi người ở đây đều phải chết!"

"Đây là đang nói rằng thủ hạ của ông cũng phải chết sao?"

Phong Thần đỡ Tần Ngôn, ánh mắt sáng như đuốc, tai vểnh lên lắng nghe, lập tức hoảng hốt.

"Muốn đi thì đi đi!"

Lam Thiệu Đường cười nhạt, mấy tên thuộc hạ nghe được, lập tức rời khỏi Lam Vụ Vũ đang được Lam Nhãn Tinh dìu đi, máu không ngừng chảy xuống từ bụng anh ta, Lam Nhãn Tinh xé một miếng vải từ trên quần áo xuống, băng bó sơ qua miệng vết thương cho anh ta.

Máy bay trực thăng lượn vòng trên đỉnh đầu, Thụy Hoa nhíu mày, ở đây vốn không có chỗ nào để hạ cánh xuống.

"Ba, dừng tay đi!"

Lam Vụ Vũ suy yếu nói, Lam Nhãn Tinh đứng lên, đi tới bên người Lam Thiệu Đường, tất cả những chuyện xảy ra đã đủ để đám người này không còn đường lui rồi, cần gì mà phải làm chút chuyện vô nghĩa này nữa.

Ánh mắt Lam Thiệu Đường sáng như đuốc nhìn về phía Lam Vụ Vũ, giơ tay lên, để lại trên mặt anh ta năm dấu ngón tay: "Kể từ bây giờ, nó không còn là con trai tôi nữa, tất cả những người gây trở ngại cho tôi thì đều là kẻ địch của tôi."

Ông ta đã trở nên điên cuồng, mấy người đứng đối diện nhau, Phong Thần và Tần Ngôn vừa thoáng nhúc nhích, Lam Thiệu Đường đã lập tức giơ súng trong tay lên, nhắm thẳng Tần Ngôn.

"Không...."

Lam Vụ Vũ công ở trước người Tần Ngôn, đạn xuyên qua ngực anh ta, trong nháy mắt, trước ngực anh ta đẫm máu, hệt như đóa mai nở rộ giữa trời tuyết trắng.

"Lam Vụ Vũ!"

Tần Ngôn hét lên, sắc mặt Lam Thiệu Đường lập tức trắng bệch, nhìn Lam Vụ Vũ ngã xuống ngay trước mặt mình, bàn tay cầm súng của ông ta cũng run rẩy, "bộp" một tiếng rơi xuống đất.

Máu tràn ra bên ngoài khóe miệng Lam Vụ Vũ, Tần Ngôn kích động nhìn anh ta: "Đừng cử động!"

Giờ phút này Lam Vụ Vũ không còn mâu thuẫn nữa, có lẽ đúng như người ta nói, trước khi chết, anh ta nghĩ rằng mình thật sự rất thích Tần Mặc, nhưng anh ta lại che chở chăm sóc cho Tần Ngôn hơn chục năm trời, Tần Mặc chỉ là người trong ảo tưởng của anh ta mà thôi.

Tần Ngôn vẫn luôn lạnh lùng, trong lúc vô ý sẽ lộ ra chút yếu ớt, mấy năm nay, anh ta đã quá ngu ngốc rồi, Tần Mặc và Tần Ngôn có quan hệ gì thì sao chứ, mười mấy năm qua, người anh ta vẫn luôn muốn bảo vệ chính là Tần Ngôn...

"Lam Vụ Vũ, đâu phải là Mặc Mặc, tại sao lại phải làm như vậy chứ...?"

Tần Ngôn nghẹn ngào, Lam Vụ Vũ lại cười, muốn giơ tay lên nhưng không đủ sức lực, Tần Ngôn nắm bàn tay lạnh buốt của Lam Vụ Vũ, cô ra sức nắm chặt tay anh ta trong lòng bàn tay mình, muốn truyền hơi ấm cho anh ta.

Gió lạnh thổi ngược tới, bông tuyết rơi vào trên mặt, nhanh chóng hóa thành nước.

"Cho dù là Ngôn Ngôn hay là Mặc Mặc cũng được, anh muốn bảo vệ chính là em, chứ không phải là... không phải là một cái tên..."

Ho nhẹ vài tiếng, cảm giác thân thể càng lúc càng cạn kiệt sức lực, anh ta nhìn Tần Ngôn, trong mắt chứa đầy cảm xúc, thế nhưng lại không cách nào nói được cho cô nghe.

"Ngôn Ngôn, anh thấy mệt quá..."

"Không được ngủ, Lam Vụ Vũ... Tỉnh lại đi, anh lại đang giở trò phải không?"

Giọng nói của cô càng lúc càng cách xa, Lam Vụ Vũ nhìn bầu trời xám mờ, những bông hoa tuyết không ngừng bay bay, anh ta rất muốn cười mà nói với cô, cuối cùng cũng có thể cùng cô ngắm tuyết rơi rồi, chỉ là bây giờ anh ta đã không còn cảm nhận được nhiệt độ của tuyết nữa rồi, cơ thể anh ta dường như đã lạnh như bông tuyết dưới thân.

Đôi mắt Lam Vụ Vũ dần khép lại, trong mắt anh ta không hề có vẻ khổ sở, ngược lại còn rất bình thản.

Không khí bi thương tràn ngập, Phong Thần thấy Tần Ngôn vì Lam Vụ Vũ mà khóc thương tâm như vậy, nhất thời trong lòng anh cũng đủ loại cảm xúc.

Ánh mắt Lam Thiệu Đường dần rã rời, ông ta đã tự tay giết con trai mình...

"Chết rồi, đúng vậy, đã chết rồi!"

Ông ta đột nhiên tiến về phía Tần Ngôn, Phong Thần nhanh tay nhanh mắt ngăn lại, mặc dù Lam Thiệu Đường đã lớn tuổi nhưng thân thủ vẫn rất lợi hại.

Bỗng dưng, ông ta nắm lấy cánh tay Phong Thần, tay còn lại xé toang quần áo trên người, một loạt bom hiện ra trước mắt Tần Ngôn.

"Hại chết con trai tao, vậy thì vị hôn phu của mày phải chôn cùng."

Lam Thiệu Đường giữ chặt lấy Phong Thần, không để cho anh thoát khỏi tay mình. Tần Ngôn thấy trên đồng hồ đếm ngược chỉ còn một phút đồng hồ, trong lòng chẳng còn nghĩ ngợi được gì nữa, lập tức phóng đến trước chỗ hai người họ.

"Ngôn Ngôn, đừng động đậy, mau đi đi!"

"Không, em đã nói rồi, lúc tới là hai người, vậy thì rời đi cũng phải là hai người."

Tần Ngôn cố chấp đến mức đã quyết thì đến chín trâu cũng chẳng kéo lại được, cô cắn xé cánh tay Lam Thiệu Đường, nhưng ông ta vẫn không hề có dấu hiệu buông tay.

Ba mươi giây... Hai mươi giây... Mười giây...

"Thình thịch" một tiếng, mùi thuốc súng tràn ngập khắp nơi, đôi mắt Lam Thiệu Đường trợn to như hai quả chuông đồng.

Trong tay Lam Nhãn Tinh cầm một khẩu súng, trên mặt không chút biểu cảm: "Hai người mau đi đi, nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của cậu chủ!"

Phong Thần thoát ra khỏi cánh tay của Lam Thiệu Đường, kéo Tần Ngôn chạy về phía trước, Lam Thiệu Đường không cam lòng, trừng mắt nhìn hai người, đồng hồ đếm ngược gắn liền với đống bom trên người truyền đến từng tiếng tích tắc dồn dập.

Phía sau hai người truyền đến hơi nóng, trận nổ mạnh sinh ra dòng khí nóng hầm hập phá tan bầu không khí, dồn dập như bầy mãnh thú không ngừng gầm thét lao về phía hai người.

Tần Ngôn chỉ cảm giác đang được Phong Thần ôm chặt trong lòng, thân thể cao lớn của anh che công cho cô, sau một tiếng động rung trời chuyển đất, cô cảm thấy trong đầu ong ong lên, sau đó thì thần trí cũng rời xa khỏi thân thể cô.

Trong bóng tối, cô dường như nhìn thấy Lam Vụ Vũ đang mỉm cười với cô, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, ánh mắt trong suốt như nước, tươi cười ấm áp như ánh mặt trời.

Là muốn đến đưa cô đi cùng sao?

Dường như nhìn ra vẻ nghi hoặc của cô, Lam Vụ Vũ lắc đầu, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, vẫn là giọng nói chậm rãi trầm thấp: "Ngôn Ngôn, hãy sống thật vui vẻ, anh đi đây!"

"Lam Vụ Vũ..."

Mũi cảm nhận được mùi thuốc sát trùng hăng nồng, dường như cái mùi này vẫn luôn quanh quẩn bên người cô sau mỗi lần cô thoát chết. Tần Ngôn chớp mắt mấy cái, giơ tay lên, nhìn thấy trên mu bàn tay cắm một cây kim truyền, dịch dinh dưỡng theo cái ông nhỏ, từng chút từng chút được truyền vào cơ thể cô.

Trần nhà màu trắng, vách tường màu trắng, ngay cả chăn đệm cũng là màu trắng, cả phòng bệnh đều là một màu trắng lạnh lẽo, ánh mặt trời qua cửa thủy tinh chiếu vào phòng bệnh, lóe lên thứ ánh sáng chói mắt.

"Ngôn Ngôn, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!"

Bên tai truyền đến âm thanh kích động, Tần Thọ Diệp vừa bước vào phòng bệnh liền thấy Tần Ngôn vừa mở mắt ra, chóp mũi ông cay cay, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.

"Sao ba lại ở đây?"

Sau khi kiểm tra một lượt, bác sĩ thông báo cô đã không còn gì đáng lo, Tần Thọ Diệp kéo tay cô: "Ngôn Ngôn à, về sau đừng như vậy nữa, ba đã già rồi, đã bước nửa chân xuống mồ rồi, không đáng để cho Phong Thần phải liều mạng như vậy!"

Bàn tay chai sần của Tần Thọ Diệp cầm lấy tay cô, vết chai kia khiến cô hơi đau. Trên đầu cô quấn băng gạc, trên đùi đắp thạch cao, ngoài những chỗ đó ra thì không còn vết thương nào khác.

Thấy ông như thể sắp khóc đến nơi, Tần Ngôn mơ màng nói: "Ba, con đã xảy ra chuyện gì sao? Ba đang nói chuyện gì thế?"

Lời này vừa thốt ra lại khiến cho Tần Thọ Diệp như muốn hóa đá, nhìn Tần Ngôn với vẻ không dám tin: "Con đã quên mất rồi sao? Ba bị Lam Thiệu Đường bắt đi, con và Phong Thần cùng cứu ba ra ngoài!"

Vẻ mặt của ông cực kỳ chắc công, khiến cho Tần Ngôn không thể không tin, chỉ là cô lại đã quên hết toàn bộ.

Phong Thần bị thương nặng hơn cô, lưng bị bỏng với diện tích lớn, trên người có nhiều chỗ bị gãy xương, trong não có máu tụ đè lên dây thần kinh, dẫn đến mù tạm thời.

Anh tỉnh lại trước Tần Ngôn một ngày, hai người đều đã ngủ hơn một tuần liền, khiến cho cha mẹ hai bên lo lắng không thôi. Hiện giờ hai mắt của Phong Thần đang tạm thời bị mù, không biết lúc nào thì mới có thể bình phục, Tần Ngôn thì mất trí nhớ, sợ là cả đời cũng không thể khôi phục lại được.

Phong Thần nghe tin Tần Ngôn đã tỉnh lại thì lập tức bảo Tư Đồ Kiều đẩy mình đi xem cô, còn người cha không có trách nhiệm của anh thì không biết đã biến đi đâu mất rồi.

"Ngôn Ngôn đâu?"

Tư Đồ Kiều đẩy Phong Thần đi tới phòng bệnh của Tần Ngôn, anh vội vàng muốn xem xem cô có việc gì hay không, Tư Đồ Kiều an ủi, nói: "Cậu đừng kích động như vậy, sẽ dọa đến cô ấy."

Anh gật gật đầu, Tư Đồ Kiều gõ cửa, Mục Thất mở cửa ra, thần sắc có chút không thích hợp.

"Ngôn Ngôn?"

Anh thăm dò gọi một tiếng, Tần Ngôn đang ngồi trên giường bệnh, nhìn thấy hai người đàn ông xa lạ đi vào phòng thì không khỏi hoảng sợ. Cô cầm lấy ống tay áo của Tần Thọ Diệp, Tần Thọ Diệp vỗ vỗ tay cô: "Đây là Phong Thần, cậu ấy vì cứu con mà hai mắt tạm thời bị mù."

Phong Thần nghe ra có điểm không đúng: "Chú Tần, sao lại thế này? Ngôn Ngôn làm sao thế ạ?"

Tay anh vội vàng đưa về phía trước mò mẫm, Tần Ngôn né ra, cô thấy rất khó tin. Tư Đồ Kiều thấy Tần Ngôn đối với Phong Thần xa lạ như vậy thì không khỏi khẩn trương nói: "Em không nên quên mất Thần chứ! Hai người đã cùng nhau vào sinh ra tử, trải qua biết bao nhiêu chuyện mới có thể ở cạnh nhau!"

Tần Ngôn thấy Tư Đồ Kiều nói rất dứt khoát, trong ánh mắt cũng không có vẻ gì giống như đang làm bộ, cô lại nhìn về phía Phong Thần đang ngồi trên xe lăn, thấy hai mắt anh không hề có tiêu cự, quả thật là không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Không biết vì sao, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy đau đớn, nhìn vẻ mặt kiên định của anh, cánh tay của Tần Ngôn bất giác đưa về phía anh một cách dè dặt.

Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm lên đôi má ấm áp, tim Phong Thần đập mạnh và loạn nhịp mất một lúc, sau đó vội nắm lấy tay cô, tay của cô rất mềm, làn da vẫn mịn màng giống như trong trí nhớ của anh.

"Ngôn Ngôn, em không nhớ anh nữa cũng không sao cả, từ bây giờ, chúng ta lại bắt đầu một lần nữa."

Những người khác đã sớm đi ra khỏi cửa, trải qua nhiều trắc trở như vậy, rốt cuộc bọn họ cũng có thể đi đến một ngày này rồi.

Một tháng sau, Tần Ngôn tháo bỏ thạch cao, có thể thoải mái cử động, nhưng mắt của Phong Thần vẫn không có dấu hiệu hồi phục. Từ sau khi Tần Ngôn mất trí nhớ, hai người họ không còn thân mật như trước, mà mắt của Phong Thần lại không nhìn thấy thứ gì, cho nên không thể suốt ngày chạy đến chỗ Tần Ngôn.

Tần Ngôn có một loại cảm giác kỳ lạ đối với Phong Thần, có chút mong chờ đối với tình cảm của anh. Mục Thất nói, lúc tìm thấy hai người họ, Phong Thần che chở cô trong lòng, cô chỉ bị thương ngoài da, nhưng Phong Thần suýt nữa đã mất mạng.

Nghe xong mấy chuyện này, cô cảm thấy rất đau lòng, không nhịn được mà sinh lòng áy náy với anh. Nhưng đối với cô, anh lại vô cùng xa lạ, Tần Ngôn muốn tiếp xúc với anh, nhưng cô lại không biết nên làm thế nào.

Sang năm mới, tuyết đã rơi một lớp thật dày, những bông tuyết li ti vẫn không ngừng bay lượn giữa không trung, Tần Ngôn ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài: "Anh xem này, tuyết đẹp quá..."

Nói xong cô mới phát hiện mình đã lỡ lời, xấu hổ nhìn về phía Phong Thần, ánh mắt anh ảm đạm, nghe cô nói xong cũng quay đầu ra phía cửa sổ.

"Mặc dù anh không nhìn thấy, nhưng chỉ cần ở cạnh em, cho dù là ở nơi nào thì chắc công là phong cảnh đều rất đẹp."

Ánh mắt anh không có tiêu cự, vẻ mặt mất mát, nhưng khóe miệng vẫn lộ ra ý cười. Tần Ngôn không khỏi thở nhẹ ra một hơi, may mà anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô. Sau đó cô cũng không nói gì nữa.

Mặc dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng Phong Thần lại lo lắng, đến bây giờ mắt anh vẫn chưa hồi phục, vậy thì Tần Ngôn của anh phải làm sao bây giờ? Cô còn trẻ, còn cả thời thanh xuân dài dằng dặc đang chờ phía trước, nếu anh còn cứ mù như vậy thì cô phải làm sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, anh rơi vào trầm tư, bây giờ thế giới của anh chỉ có một màu đen kịt, nhưng thế giới của cô lại vô cùng rực rỡ. Cô có thể nhìn thấy ánh sáng, quên hết những chuyện không vui trước đây, có thể bắt đầu một cuộc sống mới.

"... Nghe Tư Đồ Kiều nói trong nước em cũng có bạn bè, đợi qua năm mới, chúng ta về nước đi!"

Mãi cho đến khi giọng nói của cô đã sát bên, Phong Thần mới hồi thần: "Em muốn về sao?"

"Em muốn thử trở về xem, nói không chừng sẽ có thể nhớ ra cái gì đó, còn nữa, biết đâu ở trong nước có thể chữa khỏi mắt cho anh."

Nhìn anh như thể có giọt nước đọng bên khóe mắt, tim Tần Ngôn thắt lại, cô nhìn anh, trong đôi mắt anh phản chiếu lại bóng dáng cô, nhưng anh lại không thể nhìn thấy bóng dáng đó.

Tính cách của cô đã thay đổi, không lạnh lùng khó gần giống như trước đây nữa, có vẻ đã thân thiện hơn một chút.

Phong Thần nhận thấy cô đã thay đổi, dù chỉ là một chút nhưng anh vẫn nhạy cảm nhận ra được. Cô bắt đầu có sự dịu dàng mà các cô gái ở độ tuổi này nên có, chứ không phải là những lời lạnh nhạt đối với người khác, nhưng mà anh lại càng sợ hãi.

Nếu như mắt anh không có vấn đề gì thì anh sẽ không vì sự thay đổi của cô mà sợ hãi, ngược lại anh sẽ hết sức vui mừng đón nhận điều này. Nếu so với vẻ thân thiện dễ gần bây giờ của cô, anh vẫn thích cô lạnh lùng xa lạ như trước hơn, như vậy thì những người khác phái khác mới không tìm cách đến gần cô.

Đôi mắt đáng giận của anh...

Nhìn thấy vẻ mặt anh không ngừng thay đổi, Tần Ngôn cảm thấy hình như mình vừa nói sai cái gì: "Anh làm sao thế? Có phải em đã nói sai cái gì rồi không?"

"Chỉ cần em thích là được, nhưng mà chú Tần sẽ để cho em đi sao?"

"Sẽ không, em cảm thấy tốt nhất vẫn nên là học cho xong đại học đã, còn có thể ở cạnh anh, anh không muốn thế sao?"

Cô trả lời rất cẩn thận, sợ sẽ làm anh mất hứng. Trong lòng Phong Thần ngổn ngang đủ loại cảm xúc, nếu như Tần Ngôn không mất trí nhớ thì sẽ không lấy lòng anh như vậy. Trước kia cô luôn rất bốc đồng, ngay cả một người đàn ông cũng không thể so được.

Bây giờ cô đã bớt đi sự bốc đồng này, đã dịu dàng nữ tính hơn. Anh không biết sự thay đổi này có ý nghĩa như thế nào, nhưng anh thích sự thay đổi này, cho dù hiện giờ anh không thể nhìn thấy, nhưng sự biến chuyển của cô thể hiện quá rõ ràng.

"Anh đương nhiên muốn giữ em ở bên người..." Nhưng mà anh sợ sẽ làm chậm trễ cuộc đời em, nếu như mắt anh vẫn không thể nhìn thấy, em có thể còn tiếp tục ở bên cạnh anh không?

Anh đột nhiên không còn sự tự tin như ngày xưa nữa, bởi vì Tần Ngôn đã thay đổi, mà mắt anh cũng không còn nhìn thấy ánh sáng nữa rồi.

Sau khi đón năm mới với Tần Thọ Diệp, Tần Ngôn và Phong Thần sẽ lên đường về nước, mặc dù đã qua năm mới, nhưng ở trong nước, không khí ăn Tết vẫn chưa hết hẳn. Khắp nơi đều tràn ngập không khí ăn mừng năm mới khiến Tần Ngôn có cảm giác năm cũ vẫn còn chưa kết thúc.

Trở về biệt thự của Phong Thần, quản gia vô cùng kích động. Bọn họ rời đi đã gần nửa năm, sao có thể không khiến cho lão quản gia khóc mừng được chứ!

Phong Thần phải đeo kính, lão quản gia lại càng cảm thấy đau lòng cho anh, Tư Đồ Kiều về nước trước đã nói cho ông ấy biết, mắt của Phong Thần không còn nhìn thấy được nữa. Mặc dù chỉ nói là tạm thời, nhưng đâu ai biết được cái tạm thời này là bao lâu, là một tháng, nửa năm, hay là mười năm.

Bởi vì máu tụ đè lên dây thần kinh, nếu như không tìm cách đánh tan khối máu tụ đó thì e là hậu quả khó lường.

Một ngày sau khi về nước, Tần Ngôn liền tới tìm vị bác sĩ có danh tiếng tốt nhất, cũng là một người bạn cũ của Phong Hoa. Con trai của bạn cũ tới tìm nhờ chữa bệnh, đương nhiên ông ấy phải dốc hết sức lực.

Sau khi kiểm tra một lượt, đưa ra kết luận giống với các bác sĩ ở Mỹ, bao giờ khối máu tụ này có thể biến mất thì phải dựa vào vận may của Phong Thần. Nhưng ông ấy bày tỏ rằng nhất định sẽ tìm ra một phương pháp an toàn.

Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị, thế nhưng sau khi nghe kết luận từ bác sĩ thì anh vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng và mất mát.

"Anh đừng lo lắng, mắt của anh chắc công sẽ hồi phục, chỉ cần khối máu tụ đáng ghét kia biến mất, anh sẽ lại có thể tiếp tục nhìn thấy ánh sáng."

Tần Ngôn cẩn thận đỡ anh, Phong Thần chẳng hề để ý, nói: "Anh không lo lắng, như hiện giờ rất tốt, không cần phỉa đến công ty làm việc, có thể ở nhà nghỉ ngơi, coi như cho bản thân một kỳ nghỉ, để cho tên Tư Đồ Kiều kia bận chết đi!"

Hai người về đến nhà, lão quản gia nói bạn của Tần Ngôn đã đợi một lúc lâu, cô đỡ Phong Thần đi vào, liền nhìn thấy hai nam một nữ đang ở trong  phòng khách.

Cô gái kia ngồi đối diện cửa, cho nên lập tức nhìn thấy Tần Ngôn và Phong Thần, cô ấy vội vàng vui mừng chạy đến nắm lấy tay Tần Ngôn: "Tiểu Mặc, cậu thật là khiến tớ tưởng rằng cậu đã chết rồi đấy!"

Đối với sự nhiệt tình của cô ấy, Tần Ngôn thấy hoảng sợ, chân tay luống cuống, hai tay lúng túng không biết nên đặt vào đâu.

"Tôi là Tần Ngôn, cô quen em gái tôi sao?"

Tần Ngôn đã quên mất những chuyện lúc trước, Tần Thọ Diệp chỉ có thể kể ra một câu chuyện cũ, nói rằng Tần Mặc và Vân Tâm gặp tai nạn xe qua đời, còn cô vẫn may mắn sống sót.

Kim Na Na nghe vậy thì lập tức buông tay cô ra: "Cậu không phải là Tần Mặc sao? Sao lại như thế được?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.