Hiếm có một ngày đẹp trời, hơn nữa còn là ngày đẹp trời không gợn bóng mây, Phong Thần làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, không cùng Tần Ngôn ra ngoài hẹn hò một lần đây.
Dường như từ trước đến nay hai người bọn họ chưa từng chính thức hẹn hò. Bây giờ Tần Ngôn là sinh viên, thời gian rất rảnh rỗi, anh lại không cần phải xử lý chuyện khó giải quyết, thật là khoảng thời gian tốt hiếm có.
Nhưng mà hôm nay nhìn thấy tình trạng thê thảm của Tần Ngôn như vậy, anh nghĩ, anh nên ở nhà nghỉ ngơi với cô một chút. Nhưng Tần Ngôn nói không sao, khăng khăng muốn ra ngoài hẹn hò với anh một lần.
"Anh chưa theo đuổi em!"
Tần Ngôn bỗng thốt lên một câu, Phong Thần sửng sốt một hồi, mới bình thường trở lại. Dường như họ... bên nhau rất tự nhiên, căn bản không thể nói rõ là ai theo đuổi ai.
"Xem ra cuộc sống đại học khiến em càng trở nên giống con gái hơn."
Phong Thần đưa ra kết luận này, bị Tần Ngôn hung hăng trợn mắt nhìn, nhưng mà cô cũng biết. Trước đây quả thật cô không có sự mềm mại mà các cô gái nên có, bây giờ mọi thứ đều ổn định như vậy, muốn cô trở nên yểu điệu… Bản thân Tần Ngôn rùng mình một cái, chuyện đó tuyệt đối không thể nào.
Đang lái xe, Tần Ngôn tận hưởng cảm giác gió mát thổi vào mặt, chỉ cảm thấy tất cả những gì trải qua trước đó, đều giống như một giấc mơ, dường như đã qua một kiếp, cuối cùng kiếp này đã có thể yên ổn rồi.
"Trong trường có gặp phiền phức gì không?"
Trong lòng Tần Ngôn "lộp bộp" một cái, nhưng ngoài mặt cô cũng không có biểu hiện gì: "Làm gì có chứ!"
Phong Thần nhìn cô một cái, sau khi trải qua chuyện Tần Ngôn bị bắt cóc lần trước, Phong Thần rất chú trọng đến sự an toàn của Tần Ngôn. Lúc ở trường, anh cũng phái người âm thầm bảo vệ cô.
Vì vậy, nhất cử nhất động của Tần Ngôn anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng mà, anh lại không muốn Tần Ngôn biết.
"Có chuyện thì đừng giấu anh, có biết không?"
Đôi mắt Phong Thần thoáng lóe lên tia khác thường, nếu bây giờ cô không muốn nói, vậy thì thôi, chuyện mà Tần Ngôn có thể tự mình giải quyết, anh cũng sẽ không chủ động nhúng tay vào.
Tần Ngôn cảm thấy dường như Phong Thần biết một chút gì đó, nhưng anh không nói rõ, cô liền giả bộ hồ đồ tới cùng.
Cô không biết người khác có gặp phải người như Phạm Thanh hay không. Nhưng nếu cô đã gặp phải, thì chỉ có thể cam chịu số phận thôi! Nhưng cô tuyệt đối sẽ không vì vậy mà thỏa hiệp, cô đã suy nghĩ rất kỹ. Nếu như Phạm Thanh còn dám bám lấy cô không buông, dứt khoát dùng bạo lực để giải quyết thôi.
Hai người dạo phố xem phim. Sau khi ăn tối thì đi dạo chợ đêm, hai người trông như một đôi tình nhân bình thường, nhưng mà thời gian vui vẻ kết thúc rất nhanh. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại trong ngực Phong Thần vang lên, anh nhận cuộc gọi, bỗng sắc mặt của anh tối đen.
"Anh đưa em về trước!"
Tần Ngôn thấy sắc mặt Phong Thần thoáng cái trở nên khó coi, trong lòng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ gặp phải chuyện khó khăn gì sao?
Phong Thần đưa Tân Ngôn về tới nhà rồi, liền chuyển hướng chạy tới một nơi khác. Đó chính là chỗ mà Sở Linh Tề vẫn hay lui tới. Trong đó đầu người lắc lư, âm nhạc huyên náo khiến cho Phong Thần khẽ nhíu mày, vừa vào cửa đã có người phục vụ dẫn đường cho anh. Sở Linh Tề là khách quen ở đây, đãi ngộ đương nhiên cũng là đẳng cấp hơn chu đáo hơn. Trong phòng bao này ngăn cách tiếng huyên náo bên ngoài, yên lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình. Anh ấy chỉnh ánh sáng trong phòng sáng lên, bưng rượu vang đợi Phong Thần.
"Có chuyện gì vậy?"
Phong Thần vừa vào liền thấy một người đàn ông xa lạ, gã bị hai tên thuộc hạ của Sở Linh Tề coi chừng, run lấy bẩy núp ở trong góc.
Sở Linh Tề nhún nhún vai, ánh mắt liếc về phía người đàn ông kia, Phong Thần ra hiệu cho hai tên thuộc hạ rời khỏi, anh từ trên cao nhìn xuống người đang núp ở trong góc. Cơ thể cao lớn che khuất cả người gã kia, cảm giác áp bức khiếp người bức bách gã: “Nói!”
"Tôi... tôi... tôi là một thám tử tư, tôi chỉ là nhận tiền thay người làm việc..."
Gã kia không dám ngẩng đầu, chỉ dám nhìn đôi giày da sáng bóng ở trước mắt, gã cũng không ngờ sẽ bị người ta bắt tại trận, nơi này là nơi quan lại quyền quý hay lui tới, đột nhiên gã cảm thấy tình hình rất tệ.
Người bắt gã, còn người bây giờ đang chất vấn gã, đều là những nhân vật không dễ trêu chọc.
"Thần, bị người khác theo dõi cả ngày, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra sao?"
Giọng nói dễ nghe của Sở Linh Tề, nhưng giờ phút này lại khiến gã thám tử cảm thấy như âm thanh của ma quỷ giết người không thấy máu, rốt cuộc gã đã trêu chọc nhân vật lớn cỡ nào đây?
Phong Thần nghe vậy, sắc mặt càng thêm xanh mét, hôm nay anh và Tần Ngôn hẹn hò với nhau, khó có được thế giới hai người tuyệt vời, lại không phát hiện bị người khác theo dõi chụp lén! Nếu như là phóng viên thì cũng thôi đi, nhưng đây lại là một tên thám tử của viện thám tử tư?!
"Nói! Là ai sai khiến ngươi!"
"Tôi… không thể nói... Đây là quy tắc nghề nghiệp, hơn nữa tôi cũng không biết người đó là ai, chúng tôi đều biết giữ bí mật."
Tên thám tử nói một cách uyển chuyển oan ức, làm một thám tử tư, gã cũng có tác phong nghề nghiệp, làm nghề gì cũng có quy tắc, gã không thể phá hỏng.
Gã cúi đầu đáng thương nói: "Tôi có thể lấy hình chụp được cho các anh, các anh cũng đừng làm khó tôi nữa, nếu không tôi sẽ mất chén cơm đó…"
Gã lấy cuộn phim trong máy ảnh trước ngực ra. Phong Thần nắm cuộn phim, trong mắt không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng trên người lại tỏa ra lửa giận, lại làm cho gã thám tử càng sợ hơn.
"Người đó kêu ngươi điều tra cái gì?"
"Tôi… cái đó… đối phương kêu tôi đi theo người gọi là Tần Ngôn kia, xem cô ấy qua lại mật thiết với người nào, hoàn cảnh gia đình ra sao…” Tên thám tử vốn không muốn nói, nhưng ánh mắt giết người đó của Phong Thần lại khiến gã không dám không nói.
Gã không nghi ngờ chút nào, người đàn ông này thật sự sẽ tiêu diệt gã, hơn nữa cũng sẽ không lưu lại một chút dấu vết nào.
Cái điều hòa trong phòng đang làm cho nhiệt độ ấm áp hơn, nhưng trên người tên thám tử đã đổ mồ hôi đầm đìa, gã làm hỏng đơn hàng này, không biết ông chủ có trừ tiền lương của gã hay không?
"Đi đi!"
Tên thám tử vừa nghe, một giây cũng chờ không kịp, lập tức tông cửa xông ra ngoài, người đàn ông đáng sợ ở trong kia, gã cũng không muốn gặp lại nữa!
"Những chuyện cậu và cô nhóc kia trải qua, cũng có thể viết thành sách rồi đấy, bảo đảm bán chạy."
Sở Linh Tề đã xem kịch xong quay ra thưởng thức ly rượu ngon, đôi mắt sắc bén mang theo vẻ hài hước. Phong Thần sa sầm mặt, anh đã có thể đoán được là ai rồi!
"Cám ơn nha!"
Anh nói tiếng cám ơn, Sở Linh Tề lắc đầu: "Tớ cũng chỉ ngang qua trông thấy mà thôi, cô nhóc kia vẫn còn rất được ưa thích đấy, cậu cần phải trông chừng cẩn thận chút!"
Phong Thần hừ lạnh một tiếng: "Cậu cảm thấy tớ thua kém những tên nhóc kia sao?"
"Thủ đoạn tán gái của những tên nhóc kia một tên sao với một tên cao hơn. Huống hồ, điều kiện của vợ cậu cũng không tệ, khó bảo đảm không có ai mơ tưởng. Cậu lại không thể ở bên cạnh cô ấy từng phút từng giây. Những tên nhóc kia tốn nhiều tâm tư thời gian, cậu đề phòng chút, chuẩn không sai đâu."
Sở Linh Tề nói xong, dường như nhớ tới điều gì đó, nói với Phong Thần: "Đúng rồi, cô nhóc nhà họ Kim kia có phải hay đi chung với cô nhóc nhà cậu không? Tớ nghe nói cô nhóc nhà họ Kim kia rất thân thiết với một chàng trai, Linh Tầm lại không ở đây, cậu kêu bảo bối nhà cậu xem chừng chút?”
Thế lực của nhà họ Sở ở chỗ này lớn bao nhiêu, mỗi phút mỗi giây đều sẽ có tin tức mới nhất truyền tới tai bọn họ, ngươi nói thế lực nhà bọn họ lớn bao nhiêu?
Con đường làm quan của Sở Linh Tề rất thuận buồm xuôi gió. Tương lai Sở Linh Tầm nhất định cũng đi con đường này, nếu như nói có thể liên hôn cùng nhà họ Kim, tương lai nhất định sẽ càng vững chắc.
Anh ta không hy vọng gây ra thêm rắc rối nào, mặc dù có một phần lợi ích trong suy nghĩ của anh ta, nhưng Sở Linh Tầm đối với Kim Na Na cũng là thật lòng. Em dâu tương lai của anh em nhà mình, đương nhiên anh ta phải canh kỹ rồi.
“Có cơ hội sẽ nói với cô ấy.”
Phong Thần lơ đãng không tập trung, cuộn phim trong tay bị đốt cháy, ngọn lửa phản chiếu trong đôi mắt của anh, càng cháy càng lớn.
Buổi sáng thứ hai, Tần Ngôn không có tiết học, cho nên chủ nhật cô cũng không cần vội vã trở về trường, dưới lầu vang lên tiếng “ùng ùng”, từ cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy một chiếc xe máy màu đen đang dừng ở trước cửa nhà. Nhưng chủ nhân của chiếc xe máy kia cũng là anh chàng đẹp trai mặc trang phục màu đen, tháo mũ bảo hiểm xuống, một gương mặt đẹp trai liền đập vào mắt.
Cô vui mừng chạy xuống lầu, Phong Thần đã sớm đợi ở phòng khách: “Em yêu, hôm nay anh sẽ dẫn em đi hóng gió.”
Tần Ngôn trừng mắt nhìn, cũng đã lâu rồi cô không chạy xe máy, nhìn thấy chiếc xe máy của Phong Thần, cô liền ngứa ngáy trong lòng.
"Tiểu biệt thắng tân hôn, ngày mai nhớ đưa Ngôn Ngôn tới trường đó."
Mặc dù Tần Thọ Diệp có chút ghen ghét, nhưng con gái đã lớn rồi, cũng không thể nhốt ở trong nhà mãi được. Ông dĩ nhiên biết rõ tình yêu của Phong Thần đối với Tần Ngôn, xem ra sau khi Tần Ngôn tốt nghiệp, ông phải lên kế hoạch tốt cho hôn lễ của hai người.
Đúng rồi, lão Phong Hoa kia cũng không biết bay tới nơi nào rồi!
Được sự cho phép của Tần Thọ Diệp, Phong Thần cảm kích nhìn ông, Tần Ngôn thay một bộ quần áo rồi theo anh ra cửa.
Chỉ là lòng ham chơi của cô nổi lên, cô cũng muốn chạy xe máy của Phong Thần một lát, chiếc xe máy này cô cũng là thèm muốn từ lâu rồi, nhưng ba lại không đồng ý mua cho cô.
"Ngày hôm qua xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, đã xử lý xong rồi."
Tần Ngôn nghe được câu trả lời của Phong Thần, cũng không nghĩ nhiều: "Vậy anh cho em mượn chạy một chút nha, cũng lâu rồi em không có chạy qua."
Phong Thần bày ra dáng vẻ suy tính, thấy Tần Ngôn thiết tha khẩn cầu, anh bỗng chốc nổi ý xấu, cúi đầu nói mấy câu bên tai cô, Tần Ngôn đỏ mặt, vẻ bối rối.
"Không được thì thôi!"
Phong Thần làm bộ muốn ngồi lên xe máy, Tần Ngôn lập tức kéo anh lại: "Được, em đồng ý!"
Thấy quỷ kế đã đạt được, Phong Thần giúp Tần Ngôn đội mũ bảo hiểm, trong lòng ước gì buổi tối mau tới. Hai người ra khỏi cửa, đằng sau lập tức có một chiếc xe bám theo, Phong Thần quay đầu lại, trong mắt lóe lên sự tàn bạo.
Hôm sau
Phong Thần chở Tần Ngôn tới trường, Tần Ngôn nhờ Kim Na Na đem sách giáo khoa cho cô, tháo mũ bảo hiểm xuống, cô oán hận nhìn Phong Thần.
"Là tự em đồng ý mà, tối qua anh thật sự rất hài lòng nha!"
Ánh mắt của anh dừng ở trên đôi môi của Tần Ngôn, miệng của Tần Ngôn hơi sưng, vừa nghe thấy lời của anh, trên mặt lập tức nóng bừng như lửa.
"Anh thật quá đáng!"
Tần Ngôn đấm anh một cái, Phong Thần liền thuận thế kéo tay nhỏ của cô ôm vào lòng: "Lần sau chúng ta có thể thử lại lần nữa, anh bảo đảm sẽ dịu dàng một chút..."
Tần Ngôn nghe không nổi nữa, đưa tay hung hăng nhéo cánh tay của anh, Phong Thần xin tha, ngay cả kêu cũng không dám, Tần Ngôn lúc này mới thu tay lại.
"Coi như quà nhận lỗi, chiếc xe này em nhận!"
Tần Ngôn cũng không khách khí, trực tiếp yêu cầu xe của Phong Thần, đối với hành vi cường đạo của cô, Phong Thần cũng chỉ có thể nói được. Nhưng chỉ một giây sau, anh liền lộ vẻ mặt đắm đuối, Tần Ngôn lập tức nói: "Không thể nào!"
"Được rồi, mau đi học đi, chìa khóa anh sẽ đưa cho Mục Thất."
Phong Thần lưu luyến hôn lên má cô một cái, lúc này mới thả cô đi, thấy cô bước lên tầng, lúc này Phong Thần mới miễn cưỡng đội mũ bảo hiểm lên lần nữa.
Bên cạnh đã sớm có mấy cô gái dừng lại, đối với ánh mắt si mê của họ, Phong Thần đã sớm tập mãi thành quen, đạp chân ga gào thét mà đi, để lại cho họ một bóng dáng phóng khoáng và bụi bặm bốc lên.
Vừa đến phòng học, Kim Na Na liền vẫy tay với cô, đây là phòng học cho tiết học lớn, thầy giáo giảng tiết này nổi danh nghiêm nghị, chỉ cần một lần vắng mặt thì có thể nợ môn. Cho nên chỗ ngồi trong phòng học đã bị người ta chiếm hết từ sớm, tới trễ một chút, thì đợi cầm ống nhòm nghe giảng đi.
"Vừa rồi ngọt ngào quá đi!"
Kim Na Na nháy nháy mắt với cô, màn vừa rồi cô ấy vừa hay ở cửa sổ nhìn thấy, nhìn ánh mắt hâm mộ đố kị oán hận của những cô gái kia, cô ấy thấy thật sảng khoái!
Ánh mắt của cô ấy dừng lại trên miệng của Tần Ngôn, mở trừng hai mắt, tà ác cười hai tiếng.
Tần Ngôn thẹn đỏ mặt, quay mặt không nhìn cô ấy.
"Cái tên Phạm Thanh đó hình như chưa tới thì phải, có phải đã buông tha rồi không?"
Kim Na Na nhìn quanh bốn phía, không thấy cái tên Phạm Thanh luôn đeo bám Tần Ngôn, thầy giáo đã bước lên bục giảng, Tần Ngôn bĩu môi, tốt nhất là đừng gặp lại cậu ta, nếu không cô thật sự sẽ đánh cậu ta thành đầu heo!
Hết tiết học, Kim Na Na liền kéo Tần Ngôn trở về ký túc xá, lấy ra vũ khí bí mật của cô ấy, cây gậy điện.
"Cái này cho cậu!"
Kim Na Na thận trọng đưa cây gậy điện cho Tần Ngôn, Tần Ngôn vẫn là trả lại cho cô ấy, đùa à, cô mà phải dùng tới thứ này? Nếu Phạm Thanh dám gây bất lợi cho cô, một quyền của cô là có thể giải quyết cậu ta.
"Mình cậu giữ đi!"
"Tớ lại không dùng!"
"Cậu đã cắt đứt liên hệ với chàng trai kia chưa?"
Tần Ngôn quan tâm tới chuyện của cô ấy và chàng trai kia, Kim Na Na sụp vai: "Tớ và cậu ta cũng không có quan hệ gì, cũng chỉ là bạn bè bình thường, ăn cơm nói chuyện, không sao đâu!"
"Là như vậy thì tốt, bản thân cậu cẩn thận chút."
Kim Na Na lắc lắc đầu, bỏ cây gậy điện vào lại túi xách của mình, Tần Ngôn không cần, cô ấy có thể sẽ dùng vào một ngày nào đó.
Từ ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng kêu Tần Ngôn, Kim Na Na lại cẩn thận lắng nghe, là ở dưới lầu ký túc xá của bọn họ.
"Ngôn Ngôn, cậu mau tới xem này!"
Dĩ nhiên Tần Ngôn cũng nghe thấy rồi, hai người thò đầu ra cửa sổ, chỉ thấy Phạm Thanh đứng ở dưới lầu, vừa thấy Tần Ngôn, lập tức lại lớn tiếng hô: "Tần Ngôn, anh thích em... em chấp nhận anh đi!"
Trên đầu Tần Ngôn lập tức xuất hiện ba vạch đen, loại chuyện cẩu huyết này, cậu ta lại có thể làm ra được! Cô lần nữa ngồi xuống, hung hăng đóng cửa sổ lại.
"Ngôn Ngôn…"
"Tớ nhờ cậu đưa đồ cho cậu ta, rốt cuộc cậu có đưa cho cậu ta hay không?"
Kim Na Na ấp úng: "Tớ… Tớ có nhờ người đưa cho cậu ta rồi, cậu cũng biết đó, ký túc xá nam, tớ cũng ngại bước vào."
Quả thật cô ấy có nhờ Mục Hải Nặc đưa cho Phạm Thanh nha, chẳng lẽ cậu ấy không đưa sao? Kim Na Na nhíu mày, Phạm Thanh ở dưới lầu vẫn không buông tha như cũ, vẫn còn kiên nhẫn bày tỏ.
Người xung quanh càng ngày càng nhiều, Tần Ngôn nhức đầu xoa huyệt Thái Dương, chẳng qua cô muốn khiêm tốn học xong đại học, cứ như vậy, không tới nửa ngày, tất cả mọi người sẽ biết tên của cô.
Tần Ngôn không nói một lời ra khỏi ký túc xá, Kim Na Na tưởng cô muốn xuống lầu ngả bài với Phạm Thanh, lẽo đẽo ra theo, nhưng cô ấy đoán sai rồi.
Phạm Thanh ở dưới lầu kêu nửa ngày, thấy cửa sổ phòng ký túc của Tần Ngôn đóng chặt, cậy ấy lại càng không cam tâm.
Hôm nay cậu ấy đã xem hình thám tử tư đưa cho mình, trong hình, Tần Ngôn cùng một người đàn ông xa lạ có hành vi cử chỉ thân mật vô cùng, hai người còn tới một ngôi nhà, ngày hôm sau, người đàn ông này mới đưa cô tới trường học.
Phạm Thanh cũng đã thấy bọn họ, người đàn ông kia chạy xe máy, diện mạo rất là phong lưu, cậu ấy cảm thấy người đàn ông như vậy căn bản là không xứng với Tần Ngôn, nhất định là người đàn ông này đã dùng thủ đoạn gì đó, lừa gạt cô, mới có thể làm cho cô si mê hắn.
Cậu ấy vừa định kêu nữa, cửa sổ trên lầu bỗng nhiên mở ra, cậu ấy hưng phấn hé miệng, nhưng không ngờ…
Miệng cửa sổ chợt giội xuống một thùng nước lạnh, toàn bộ thẳng tắp tạt vào trên người của Phạm Thanh, người vây chung quanh kêu lên một tiếng, rối rít lui ra xa mới may mắn thoát nạn.
Phạm Thanh bất thình lình bị một thùng nước lạnh công kích, đầu óc lập tức trống rỗng, cậu ấy ngơ ngác khạc nước trong miệng ra, vẻ mặt cứng đờ.
Kim Na Na giương mắt mà nhìn động tác của Tần Ngôn, Phạm Thanh ở lầu dưới ướt như chuột lột, cô đơn lẻ loi đứng ở đó, giờ phút này, cô ấy lại cảm thấy Phạm Thanh có chút đáng thương.
Đóng cửa sổ, vẻ mặt Tần Ngôn lạnh như băng, tỏa ra ý lạnh.
Từ đó về sau, trong trường vẫn luôn lưu truyền một truyện cười, một chàng trai thổ lộ không thành, bị cô gái dội cho một thân nước lạnh, dĩ nhiên, đây đều là chuyện sau này.
Tần Ngôn làm sao có thể xuống lầu! Càng nói càng loạn, cái tên Phạm Thanh này căn bản là tự biên tự diễn, cùng cậu ta nói đạo lý? Đến lúc đó cô thật sự muốn giết người rồi!
Đang là cuối thu, một thùng nước lạnh cũng đủ làm người ta lạnh run, Phạm Thanh tội nghiệp chạy về ký túc xá, người xem náo nhiệt bốn phía tự nhiên cũng đều tản ra.
"Tớ gọi điện hỏi một chút…"
Ánh mắt của Tần Ngôn lướt qua phía Kim Na Na, cô ấy lập tức cầm điện thoại di động lên, gọi điện cho Mục Hải Nặc: "Alo, tớ nhờ cậu đưa đồ cho Phạm Thanh, rốt cuộc cậu có đưa cho cậu ấy hay không? Cái gì... Tớ biết rồi…"
Kim Na Na cúp điện thoại, lúng túng nhìn về phía Tần Ngôn: "Cái đó… Mục Hải Nặc quên, tớ... bây giờ tớ đi lấy..."
"Tớ và cậu cùng đi!"
Hai người cùng nhau đi tới lầu dưới ký túc xá nam sinh, nhưng không thấy bóng dáng Mục Hải Nặc, Kim Na Na lại gọi điện thoại, lúc này cậu ta lúc này mới chầm chậm tới trễ.
"Thật ngại quá, tớ quên mất."
Mục Hải Nặc giao đồ cho Kim Na Na, Tần Ngôn mở hộp ra nhìn một chút, nhíu mày: "Thiếu mất một chiếc nhẫn!"
"Làm sao có thể? Tớ chưa từng mở ra mà! Cậu đây là có ý gì?"
Bỗng chốc sắc mặt Mục Hải Nặc trở nên khó coi, Kim Na Na vội vàng hoà giải: "Ngôn Ngôn, chúng ta trở về rồi nói!"
Tần Ngôn nhìn Mục Hải Nặc, cái nhìn này mang theo sự đánh giá và tìm tòi nghiên cứu, Mục Hải Nặc bị cô nhìn, đã cảm thấy ánh mắt kia có thể nhìn thấu cậu ta.
Cậu ta bất giác rùng mình một cái, cảm thấy Tần Ngôn là một người vô cùng đáng sợ, ngụy trang của cậu ta ở trước mắt cô căn bản là không có tác dụng.
Tần Ngôn và Kim Na Na hai người rời đi, lúc này Mục Hải Nặc mới thở phào nhẹ nhõm, tình hình kinh tế của cậu ta gần đây hơi túng thiếu, nên dùng chiếc nhẫn kia đổi lấy chút tiền, không ngờ chiếc nhẫn kia có thể bán được mấy ngàn đồng. Cậu ta nghĩ, dù sao người khác cũng không biết chủ nhân thực sự của những thứ này là ai, liền dứt khoát đem bán hết đi.
Nhưng hôm nay cậu ta còn chưa hành động, Kim Na Na đã gọi điện thoại tới, kêu cậu ta trả đồ lại cho cô ấy.
Trong lòng có chút đáng tiếc, đồ trong hộp không ít, nhưng cũng không dáng tiền như chiếc nhẫn kia. Lại nói, đồ nhiều như vậy, thiếu một cái, chắc sẽ không bị phát hiện, không ngờ lại bị Tần Ngôn phát hiện ra rồi.
Cũng may các cô ấy không tiếp tục truy hỏi nữa, Mục Hải Nặc nhìn bóng lưng của hai người, trong lòng có chút cảm giác sai trái.
Thiếu một chiếc nhẫn, đó chắc là chiếc nhẫn Phạm Thanh nói là đồng ý qua lại với cậu ấy, Tần Ngôn cười lạnh, một chiếc nhẫn liền muốn cô cùng cậu ấy qua lại, thật là nằm mơ giữa ban ngày!
Nhưng mà bây giờ thiếu mất một chiếc nhẫn, nên làm sao đây?
Mặc kệ, trả những cái khác cho Phạm Thanh trước vậy!
Nghĩ xong, Tần Ngôn hẹn Phạm Thanh tới một tiệm cà phê duy nhất trong sân trường. Phạm Thanh lập tức hết sức phấn khởi tới nơi hẹn, lúc thấy cái hộp trong tay Tần Ngôn thì ánh mắt lóe lên.
"Những thứ này trả lại cho cậu!"
Tần Ngôn đẩy đồ tới trước mặt Phạm Thanh: "Thiếu mất một chiếc nhẫn, cậu nói bao nhiêu tiền, tớ đền cho cậu."
"Đó là chiếc nhẫn mẹ tớ đưa cho con dâu, cậu làm sao đền? Tiểu Ngôn, người đàn ông kia không hợp với cậu, cậu gả cho tớ, nhất định sẽ rất hạnh phúc đấy!"
Phạm Thanh kích động muốn nắm tay Tần Ngôn, lại bị Tần Ngôn tránh đi: "Không hiểu ra sao cả!"
Tần Ngôn cau mày, lại lần nữa xác định, đầu óc Phạm Thanh không bình thường, bọn họ ngay cả qua lại còn không có, liền nói phải gả cho cậu ấy?! Cô nhịn xuống kích động muốn tạt cà phê vào mặt cậu ấy, đứng lên muốn rời khỏi.
"Tần Ngôn! Cậu sẽ hối hận đấy!"
Tần Ngôn dừng bước, Phạm Thanh thấy cô dừng lại, cho là cô là sợ: "Mẹ tớ chính là chủ tịch của trường này, cậu còn muốn ở lại đây tiếp không!"
"Cậu đang uy hiếp tớ? Nếu là như vậy, thì mời mẹ chủ tịch của cậu đuổi tớ đi, tớ rất vui vì có thể không cần hô hấp chung một bầu không khí với cậu."
Nói xong, một phút cô cũng không muốn ở lại, dưới tình huống Phạm Thanh nói không nên lời, ung dung đi ra khỏi quán cà phê.
Bên ngoài bắt đầu mưa lâm râm, trong lòng Tần Ngôn nói tiếng xúi quẩy, mới vừa bước ra một bước, đỉnh đầu liền có một cái dù mở ra, cô quay đầu lại, lại thấy được người không ngờ nhất.
"Thế nào? Nhìn thấy anh rất bất ngờ sao?"
Người che dù mặc đồng phục của người phục vụ quán cà phê, giữa hai hàng lông mày lộ ra hơi thở mê hoặc vô hình, trong mắt chứa đựng ý cười mờ nhạt.
"Không ngờ chúng ta còn rất có duyên, tôi không có điều kiện để điều tra cô đâu!"
Thiệu Tư Mộ mất tích đã lâu nói đùa, đưa cây dù trong tay cho Tần Ngôn, Tần Ngôn nghi hoặc nhận lấy cây dù: "Anh làm việc ở đây sao?”
Tần Ngôn không sao ngờ được, ở đây lại có thể gặp được Thiệu Tư Mộ, kể từ sau khi nhà họ Thiệu bị sụp đổ, Thiệu Tư Mộ liền biến mất trong tầm mắt của bọn họ.
Hôm nay ở quán cà phê tầm thường này gặp được anh ấy, quả thật khiến Tần Ngôn lắp bắp kinh hãi.
"Tôi làm công ở đây, thuận tiện nói cho cô biết một cái tin xấu, tôi với cô là bạn học."
Sau khi đưa dù cho Tần Ngôn, Thiệu Tư Mộ liền chạy vào quán, anh ta chỉ tới đưa dù cho cô? Tần Ngôn có chút nghi ngờ, chỉ là mỗi người đều có con đường của mình phải đi, có lẽ như lời Thiệu Tư Mộ nói, bọn họ có duyên thôi.
Sau đó, Phạm Thanh cũng không có động tĩnh, Tần Ngôn nhàn rỗi vui vẻ, chỉ là ngày tháng nhàn rỗi qua không bao lâu, phiền phức lại một lần nữa tìm tới Tần Ngôn.
"Tần Ngôn, hiệu trưởng tìm."
Nhận được điện thoại của giáo viên phụ đạo, Tần Ngôn biết, cửa ải này vẫn phải qua.
Lần trước sau khi Kim Na Na nghe lời nói của Phạm Thanh, đã sớm làm xong công tác chuẩn bị, chẳng phải chỉ một chủ tịch của trường thôi sao! Nếu không phải nguyện vọng của cô ấy là ở đây, dù cho đại kiệu tám người khiêng mời cô ấy, cô ấy còn phải suy nghĩ một chút!
Chuyển trường, ở trong mắt bọn họ nào tính là chuyện gì?
Trong phòng làm việc của hiệu trưởng, một phụ nữ trung niên ngồi ngay ngắn thoải mái ở trên ghế sofa, bà đang xem hồ sơ học sinh ở trên bàn, đó chính là hồ sơ của Tần Ngôn.
Dưới sự tỉ mỉ sắp xếp của Phong Thần, đó là một hồ sơ không có bất kỳ nghi điểm nào, sạch sẽ, một chút khuyết điểm cũng không có. Tiếng gõ cửa vang lên, Tần Ngôn được dẫn vào, người phụ nữ trung niên nheo mắt lại, cảm thấy học sinh nữ trước mắt này nhìn rất quen mắt.
"Em chính là Tần Ngôn?"
"Chủ tịch, nói thẳng vào vấn đề đi! Nếu cô dùng việc đuổi học để uy hiếp em, em không có ý kiến." nhưng mà nếu người nào đó có ý kiến, vậy thì không có trong phạm vi suy xét của cô rồi.
Nghe vậy, bà dừng lại chốc lát: "Em rất to gan, em với Phạm Thanh có chuyện gì hiểu lầm sao?"
Nhắc tới Phạm Thanh, đầu Tần Ngôn liền đau, nhưng mà người phụ nữ trung niên trước mắt này hình như không giống con trai của bà, không nói đạo lý.
"Em đã có vị hôn phu rồi, nhưng cậu ấy vẫn đeo bám em, chủ tịch là người hiểu chuyện, chiếc nhẫn kia em sẽ đền."
"Thôi vậy, nhìn ra được, là con trai cô cưỡng cầu. Đã gây ra phiền phức lớn cho em rồi?"
Chủ tịch khẽ mỉm cười, tính tình con trai của bà, bà đương nhiên biết rõ, cô gái trước mắt, cũng không phải kiểu mà nó có thể khống chế.
Tần Ngôn thấy đối phương không có giận chó đánh mèo, tự nhiên cũng yên lòng, hai người vừa tán gẫu đôi câu, chủ tịch nhìn mặt của cô hồi lâu, mới lên tiếng: "Hình như cô đã gặp qua em ở đâu thì phải, nhưng phút chốc cô nhớ không ra..."
"Vị hôn phu của em, anh ấy tên Phong Thần."
Dường như chuyện này đã qua một khoảng thời gian, cha mẹ của Phạm Thanh cũng được mời tham dự bữa tiệc đính hôn của Phong Thần và Tần Ngôn, thời gian trôi qua lâu như vậy, khó trách bà nhớ không ra. Chẳng qua, lúc đó Tần Ngôn không được gọi là Tần Ngôn.
Cùng Kim Na Na một lần nữa tới quán cà phê nơi Thiệu Tư Mộ làm việc, lại gặp được Thiệu Tư Mộ đang đi làm, Kim Na Na thoáng chốc giật mình, Thiệu Tư Mộ gật đầu với các cô, tiếp tục đi đón tiếp các khách hàng khác.
"Tớ không bị hoa mắt chứ?"
Thiệu Tư Mộ làm người phục vụ?
"Người đẹp, uống gì?"
Vừa nói không thể tưởng tượng nổi, Thiệu Tư Mộ đã đến bên cạnh các cô, Kim Na Na tùy ý gọi một chút điểm tâm, một ly nước trái cây, Tần Ngôn cũng gọi giống Kim Na Na.
"Xem ra anh nhân khí rất cao."
Kim Na Na trêu ghẹo nói, nhìn bốn phía phần nhiều là người đẹp, hơn nữa đều là vì Thiệu Tư Mộ mà đến. Dáng vẻ Thiệu Tư Mộ mặc áo tây, cũng thật có mùi vị mỹ thiếu niên Nhật Bản, khó trách khách nữ nhiều như vậy.
"Nhờ có những khách nữ này, tiền lương của anh cũng không ít."
Thiệu Tư Mộ thoát khỏi nhà họ Thiệu, sống thoải mái không ít, anh ta và Mục Hải Nặc cùng một khoa, nhìn Kim Na Na một cái: "Cô và Mục Hải Nặc rất thân thiết hả? Cẩn thận chút, tên này tâm thuật bất chính."
Vừa nhắc tới Mục Hải Nặc thì người đã đến, bên cạnh Mục Hải Nặc dẫn theo một người đẹp khoa tiếng Nhật, thấy người đẹp này có vẻ rất dính Mục Hải Nặc, chỉ tiếc thiếp có ý, chàng vô tình, Mục Hải Nặc vừa thấy Kim Na Na, biểu cảm trên lập tức thay đổi.
"Hắn ta chính là tên mặt trắng dựa vào đàn bà, tìm đều là các tiểu thư nhà có tiền, Kim Na Na, cô cũng đừng thua trên tay hắn ta."
Thiệu Tư Mộ nói xong liền xoay người rời đi, Kim Na Na nhìn Mục Hải Nặc, hơi nhíu mày, khó trách cậu ta không giống như các chàng trai khác đối với cô ấy quấn quít không rời, thì ra là che giấu ý định thâm sâu như vậy. Trải qua cuộc trò chuyện với Thiệu Tư Mộ, cô ấy đối với Mục Hải Nặc một chút hảo cảm cũng hết rồi!
Dĩ nhiên Mục Hải Nặc cũng nhìn thấy ánh mắt Kim Na Na nhìn cậu ta, dáng vẻ cậu ta không tệ, nhân duyên trong khoa cũng không tồi, các cô gái theo đuổi cậu ta nhiều như cá diếc sang sông (*người mù quáng chạy theo mốt). Trong đó cũng không thiếu các tiểu thư nhà có tiền.
Nhưng căn cứ vào nguồn tin đáng tin cậy, gia cảnh Kim Na Na không chỉ giàu có, hơn nữa còn là nhân vật quan trọng trong giới chính trị, nếu có thể cưới được Kim Na Na, vậy mặc kệ cậu ta làm công việc gì, cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.
Đối phó với dạng tiểu thư như Kim Na Na, thì không thể quá mức nhiệt tình với cô ấy, phải như gần như xa, từ từ chiếm giữ trái tim của cô ấy. Nhưng kế hoạch của cậu ta còn chưa kịp thực hiện, cô ấy liên lạc với cậu ta càng ít.
Bây giờ lại bị cô ấy trông thấy bên cạnh mình có cô gái khác, vậy hi vọng của cậu ta, không phải càng ít đi sao!
Tần Ngôn và Kim Na Na hai người không biết đang nói chuyện gì, không còn nhìn qua nữa, trong lòng Mục Hải Nặc càng thêm thấp thỏm, cái cô Tần Ngôn đó nhìn qua rất lạnh nhạt, đôi mắt kia như nhìn thấu bản chất con người.
Bỗng dưng, đám người bên ngoài quán cà phê có chút xao động, hai người còn chưa phát hiện có gì không ổn, điện thoại của Tần Ngôn liền vang lên.
"Cái gì? Được rồi..."
Tần Ngôn nhìn Kim Na Na một cái, không có thời gian cẩn thận giải thích với cô ấy, liền rời khỏi quán cà phê.
Kim Na Na trả tiền xong cũng rời khỏi quán cà phê, cô ấy vội vàng đuổi theo bước chân của Tần Ngôn, thấy cô đi về hướng trường học, không khỏi tò mò. Nhưng trên mặt Tần Ngôn hiện vẻ nặng nề, khiến Kim Na Na theo bản năng liền ngừng nói, xa xa liền thấy dưới lầu trường học bị vây quanh trong đám người ba tầng trong ba tầng ngoài.