Tần Mặc và Bùi Thiểu Y cùng một ngày ở trong bệnh viện tháo đi thạch cao, Bùi Thiểu Y có vẻ hơi mất tự nhiên, Tần Mặc vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, không có đặc biệt nhiệt tình.
Phong Thần cùng đi với Tần Mặc lên tiếng chào hỏi, Bùi Thiểu Y không có cảm giác nhìn chằm chằm bóng lưng của Phong Thần, nhìn một cao một thấp biến mất ở trước mắt, bộ ngực hắn có chút chua sót.
"Linh Tầm, cậu nói Tần Mặc tại sao muốn cứu tôi?"
Thiếu niên vô cùng buồn chán nói ra nghi ngờ trong lòng mình, hắn rõ ràng vừa bắt đầu tìm cô tính sổ, rõ ràng cùng cô không hợp nhau, còn cố ý khiêu khích cô, muốn nhìn cô trở thành trò cười. Nhưng cô, cô lại liên tục cứu hắn hai lần.
Sở Linh Tầm liếc hắn một cái, "Tôi làm sao biết! Cậu còn không bằng tự mình đi hỏi cô ấy."
Bùi Thiểu Y suy nghĩ một chút, ngay sau đó đứng dậy đi ra ngoài phòng học, Sở Linh Tầm gật gù hả hê một phen, hình như nghĩ tới điều gì, trong mắt lóe lên một nụ cười.
Hắn trước tiên đi đến lớp của Kim Na Na, hỏi nơi ở của cô, bây giờ là lúc nghỉ trưa , Kim Na Na vẫn luôn quấn lấy Tần Mặc, hai người nhất định là ở cùng nhau.
Lúc này, Kim Na Na và Tần Mặc đang thoải mái nghỉ trưa bên trong cung thể thao, cung thể thao cách giảng đường khoảng cách nhất định, thời điểm hai người ăn trưa liền chiếm cứ chỗ này, sau bữa ăn liền ngủ trưa.
Roland có sân bóng rổ ngoài trời, gần giảng đường, không ít học sinh thích ở nơi đó chơi bóng rổ, trái lại cung thể thao này, lại có chút quạnh quẽ. Cho nên, nơi này trở thành địa phương tốt để hai người nghỉ ngơi.
Chỉ là, giấc ngủ của Tần Mặc luôn luôn nông, vào lúc này, tiếng bước chân huyên náo quấy nhiễu đến cô.Kim Na Na ở bên cạnh hình như cũng bị đánh thức, ngồi dậy mắt ngủ lim dim, mơ mơ màng màng, chỉ thấy được một nữ sinh khí thế hung hăng mang theo những người liên can, xông đến phía của hai người.
"Đụng" một tiếng, cửa cung thể thao bị người từ bên ngoài đóng lại, không khí trong nháy mắt khẩn trương lên.
Tần Mặc híp híp mắt, đứng dậy, thấy Thiệu Tư Thanh dẫn một đám người, trên mặt đều là ác độc.
"Thiệu Tư Thanh, cô ăn no không có việc gì làm, tìm đến gây chuyện, đúng không!"
Kim Na Na "Vọt" một cái đứng lên, nhìn tình thế này, chỉ sợ không phải nói chuyện phiếm đơn giản như vậy. Cô lặng lẽ đưa tay mò về túi áo, lại bị Thiệu Tư Thanh (trong bản raw viết là Thiệu Tư Liễm nhưng mình cảm thấy không phù hợp nên đổi thành Thiệu Tư Thanh) bắt được, đem điện thoại của cô hung hăng vứt qua một bên.
Âm thanh của kim loại đập trên sàn nhà, chói tai lại nặng nề, "Kim Na Na, nói cho cùng, cô cũng là đồng lõa a! Cô chỉ vừa mở miệng, liền đem tất cả tội trạng trên người Tần Mặc đều hủy bỏ, cô cho rằng hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho cô!"
Kim Na Na cười lạnh một tiếng, "Thiệu Tư Thanh, có gan thì hôm nay đem hai chúng tôi đề chôn đi, nếu không, cả nhà cô sẽ vì việc làm ngu xuẩn hôm nay của cô mà trả giá thật lớn! Còn có các người!" Ánh mắt cô sáng quắc nhìn mấy người sau lưng Thiệu Tư Thanh, "Người phụ nữ ngu xuẩn này làm chuyện điên rồ còn chưa tính, còn muốn liên lụy tới cơ nghiệp nhà các người, cô ta có phải có thù oán với các người hay không!"
"Cô ít khiêu khích đi, hôm nay tôi muốn thay anh trai tôi đòi công đạo!"
Thiệu Tư Thanh giống như nhịn thật lâu, Kim Na Na ỷ vào quan hệ trong nà, khắp nơi đều chèn ép cô một đoạn, hôm nay coi như cô xui xẻo, đụng phải một chỗ.
"Cô muốn làm gì!"
Thiệu Tư Thanh dùng ánh mắt hướng về phía mấy nam sinh ở sau lưng, đám nam sinh kia lập tức xông về phía họ đánh tới, Tần Mặc bản lĩnh lưu loát, một mình đối phó với những người này căn bản dư dả.dienanlequydon.com✿ ✪ ✣ Nhưng hiện tại nhiều hơn một người Kim Na Na, cô ấy căn bản một chút năng lực chống cự cũng không có, trong lúc nhất thời, Tần Mặc vừa phải đề phòng địch thủ, vừa phải chăm sóc Kim Na Na, trong khoảng thời gian ngắn không thoải mái chân tay được.
Kim Na Na ở ngay bên người Tần Mặc, bực tức gầm nhẹ với Thiệu Tư Thanh, "Thiệu Tư Thanh, cô điên rồi!"
"Tôi chính là điên rồi! Tôi ngược lại muốn nhìn xem, đại tiểu thư cao cao tại thượng sau khi bị chụp hình khiêu dâm, còn có thể ngẩng đầu lên làm người hay không!"
"Cô dám!"
Kim Na Na thét chói tai, cô không ngờ Thiệu Tư Thanh lại có thể ác độc như vậy, muốn chụp cái loại hình đó tới nhục nhã cô!
Khung cảnh âm thanh đánh lộn bên trong cung thể thao, những nam sinh kia thấy Tần Mặc khó chơi như vậy, không chút nghĩ ngợi,lấy ra một con dao nhỏ từ thắt lưng của mình.
Tần Mặc thấy thế, trong mắt lóe lên màu máu, tay hướng về phía dưới chân tìm kiếm, một khẩu súng lạnh lùng đã được nắm ở trong tay.
Mọi người vừa thấy, cũng ngây ngẩn cả người, bọn họ không ngờ trên tay Tần Mặc còn có sẽ máy móc, Thiệu Tư Thanh thấy đám người kia bất động, lập tức lạnh lùng nói, "Các người sợ cái gì! Không chừng là súng đồ chơi!"
Vừa nói xong, chỉ nghe một tiếng"Bùm" ngắn ngủi mà có lực, Tần Mặc đã bóp cò súng nhẹ nhàng linh hoạt .
Mục tiêu chính xác, ngay giữa ngực ThiệuTư Thanh, Thiệu Tư Thanh trừng tròng mắt, nhìn Tần Mặc không dám tin. Trong mắt của cô chỉ có lạnh lẽo, hình như đối với cô mà nói, một vết thương này cũng không tính cái gì.
Tất cả mọi người sợ ngây người, Kim Na Na nắm vạt áo Tần Mặc , "Cô ta. . . . . . Cô ta sẽ không chết thật đấy chứ?"diendanlequydon.com
Đại tiểu thư này từ nhỏ đã được trong nhà cưng chiều, đâu có nhìn qua cảnh tượng giết người, nhiều nhất cũng chỉ là xem một chút trong phim điện ảnh truyền hình. Dưới mắt, Thiệu Tư Thanh cứ như vậy ngã xuống thẳng tắp, trái tim cô gái đập bang bang, có chút sợ hãi.
Thời gian dường như ngừng lại, căng thẳng dừng lại, có người móc ra điện thoại di động, nhanh chóng báo cảnh sát.
Cửa đột nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ, cửa bị người dùng sức đá văng, hai người giữ cửa bị đánh nằm trên mặt đất, kêu rên không dứt.
"Tần Mặc, Tần Mặc, tôi tới cứu cô. . . . . ."
Bùi Thiểu Y đột nhiên ngây ngẩn cả người, chỉ thấy một đám nam sinh vây quanh hai nữ sinh yếu đuối, một người nữ sinh trong đó tay cầm một khẩu súng, sát khí rất nặng. Thiệu Tư Thanh nằm trên mặt đất kia đã ngủ mê mang. . . . . . Trường hợp có vẻ có chút tức cười.
"Để cậu đi đến cứu, gái trinh nữ đã thành đàn bà rồi!"
Kim Na Na cắn răng, hướng về phía Thiệu Tư Thanh hung hăng đạp một cước, dám đối sử dụng ám chiêu với cô, xem cô đạp chết cô ta!
Nơi xa, tiếng còi cảnh sát gào thét tới. . . . . .