Lúc rạng sáng điện thoại vang lên, phong thần chạy một mạch tới bệnh viện, mùi nước khử trùng quen thuộc, lúc này giống như là độc dược mãn tính xâm nhập vào da thịt.
Bệnh viện lạnh lẽo, dường như ngay cả nhiệt độ của mặt trời cũng có thể làm lạnh, âm âm u u, sợ hãi khác thường.
Cánh tay Tần Mặc hơi trầy da, nhân viên cảnh sát đang ghi chép, nhìn thấy cô bình an vô sự, lòng của Phong Thần mới thả xuống. Trên băng gạc màu trắng, dính vết máu lấm tấm, lòe loẹt chói mắt.
"Tiểu Mặc. . . . . ."
Phong Thần nhắm mắt lại, ôm cơ thể lạnh lẽo của Tần Mặc vào trong ngực, cô hình như đã khôi phục lại trạng thái của búp bê sứ, ánh mắt trống rỗng đáng sợ.
Hắn không thể nào tưởng tượng nổi, một đứa bé mười bảy tuổi khi gặp phải sự kiện đấu súng kịch liệt thì tâm tình sẽ như thế nào, mà lúc đó, hắn thế nhưng lại không có ở đây bên cạnh cô bảo vệ cô.
"Tôi không sao!"
Cô lạnh lùng đẩy hắn ra, tự nhiên lùi vào trong chăn, nằm xuống đưa lưng về phía Phong Thần. Những người đó tập kích cô, cô có thể đủ tỉnh táo đối phó, cho dù là phải giết người, cô cũng sẽ không chút do dự.
Nhưng bây giờ đối mặt hắn, cô lại mất đi sự tỉnh táo vốn có, trong lúc vô tình, cái tên Phong Thần này đã khắc sâu vào trong đầu, từ từ thấm vào trong sinh mệnh của cô, giống như sự tồn tại của người trong nhà.
Không thể phủ nhận là, cô đã bắt đầu từ từ lệ thuộc vào hắn, không giống với tình cảm tình hữu nghị với đám người Kim Na Na, càng giống như sự sủng ái của trưởng bối, giống như là mẹ và em gái khi còn sống, mang đến cho cô cảm giác ấm áp và vui vẻ.
Mà thực tế lại nói cho cô biết, mẹ và em gái đã không có ở đây, Phong Thần có thể cho cô vui vẻ chỉ dừng lại ở thời điểm hắn muốn cho, có ai sẽ giống như người thân mang lại vui vẻ cho cô đây?
Phong Thần cảm giác Tần Mặc hình như thay đổi, cô vẫn lạnh lùng như xưa, nhưng khoảng cách giữa hai người, dường như thoáng cái đã trở nên rất xa cách, giống như lần đầu tiên hai người gặp mặt, trở lại điểm ban đầu.
Ngày thứ hai Lan liền tới bệnh viện hai người ở, ánh mắt hắn giống như thanh kiếm sắc bén, đem Phong Thần từ trên xuống dưới đâm một lượt, còn không kịp nghỉ ngơi, liền chạy thẳng tới bên giường Tần Mặc.
"Tiểu thư, cô không sao chứ? Sớm biết nên để tôi đi cùng, nếu không, cũng sẽ không xảy ra chuyện tình như vậy rồi."
Lan giống như là một kỵ sĩ bảo vệ công chúa, đối mặt với Tần Mặc trung thành, chỉ thiếu chút nữa đi hôn mu bàn chân của cô, tạm thời biểu lộ lòng trung thành của mình.
"Ừ, không có gì đáng ngại, anh không phải cần phải lo lắng."
Ngay sau đó Lan lại hỏi thăm một vài vấn đề, phần nhiều là vấn đề thân thể của Tần Mặc, Phong Thần thấy cơn giận còn sót lại của Lan chưa tiêu, cũng biết hai người bọn họ hình như có lời gì cần nói, liền một mình rời khỏi phòng bệnh, trong lòng tính toán làm sao nói xin lỗi với Tần Mặc.
Xem ra lần hành trình nghỉ phép này hỏng rồi, vốn muốn cho cô trải qua một kỳ nghỉ hè vui vẻ, lại không nghĩ rằng, để cho cô bị thương, quan hệ của hai người cũng bắt đầu căng thẳng.
Tim của hắn không khỏi co rút một cái, co rút lại có chút đau, loại cảm giác quái dị này từ bắt đầu tim, từ từ lan tràn tới toàn thân, thậm chí còn đến từng tế bào cơ thể. Cảm giác như vậy quái dị, làm hắn mờ mịt một hồi.
Phong Thần thở dài một hơi, hiện tại làm người giám hộ của Tần Mặc , hắn đang sắm vai nhân vật là "Cha" của cô, hiện tại"Con gái" bị thương, hắn cảm thấy khổ sở cũng là việc nên làm!
Vì bản thân tìm được một lý do giải thích, hắn cảm thấy không khỏi an lòng, ở một chỗ ngoặt, liền đụng phải Lâm Tử Khanh ngồi trên xe lăn.
"Thần? Em nghe Tử Dương nói, con gái của bác anh cũng bị thương, thương thế của cô ấy chuyển biến xấu rồi sao?"
"Không có, chỉ là ngày hôm qua xảy ra chút chuyện."
Phong Thần khẽ cười cười, Lâm Tử Khanh thận trọng nói, "Em lập tức phải trở về Newyork rồi, nếu không anh liền mang theo cô ấy tới Newyork chơi sẽ tốt hơn, dù sao ba em là đại sứ Lãnh Sự Quán, hai người sẽ rất an toàn."
Đôi mắt Phong Thần chợt lóe, không có lập tức đồng ý, "Sợ rằng sẽ làm phiền em."
"Sẽ không, cô bé kia hiện tại không có sao chứ? Em muốn đi xem cô bé một chút, có thể không?"
Dẫn bọn họ đến trước phòng bệnh, Lan vừa lúc ra ngoài, sắc mặt có chút không được tốt, nhìn thấy có hai người xa lạ, lập tức đề phòng.
"Bọn họ là bạn của tôi, đến thăm Tiểu Mặc, cô ấy hiện tại như thế nào?"
" Tình hình của tiểu thư không có gì đáng ngại, buổi chiều có thể xuất viện. . . . . ."
Lan muốn nói lại thôi, hình như có cái gì khó nói nên lời, hướng về phía hai người xa lạ, lại không muốn nói cho Phong Thần nghe, chỉ có thể nhìn hắn đi theo hai người kia vào phòng bệnh.
Lão gia bên kia tuyệt đối không thể trở về đi, nhưng phải làm như thế nào mới có thể bảo đảm an toàn của tiểu thư đây? Phong Thần có phải là người có thể tin được không? Tại sao lão gia lại chắc chắn như vậy, anh ta mới có thể bảo vệ được tiểu thư đây?
Ngày hôm qua nếu không phải là người của lão gia kịp thời chạy tới, tiểu thư nói không chừng đã bị. . . . . . Hắn lại không dám nghĩ, cũng không dám tùy tiện đem tiểu thư tự ý dời đi, trước mắt chỉ có thể dựa vào Phong Thần.
Tần Mặc ngồi một mình ở trên giường bệnh, không biết đang suy nghĩ gì, mất hồn lợi hại, ngay cả có người đi vào cũng không hề phát hiện.
Cho đến khi Phong Thần lên tiếng, cô mới kéo về suy nghĩ, lúc nhìn thấy Lâm Tử Dương và Lâm Tử Khanh thì vẻ mặt lạnh lẽo. Lâm Tử Dương, cô đã gặp, nhưng người phụ nữ ngồi xe lăn . . . . . . Cô có thể đoán được, là nguyên nhân khiến Phong Thần bỏ rơi mình hôm qua.
Phong Thần giới thiệu mấy người một chút, lại không thấy Tần Mặc có phản ứng, trường hợp hình như lạnh xuống, không khỏi cảm thấy lúng túng. Cô nhóc này muốn giở trò lạnh lùng hà khắc, cũng phải chọn thời gian chứ!
"Tiểu Mặc, nghe nói em gặp rắc rối, không bằng theo bọn chị trở về Newyork đi, ở nơi đó em sẽ rất an toàn."
Lâm Tử Khanh ôn hòa nói, cả khuôn mặt là nụ cười chân thành , nhưng đáp lại cô chỉ có gương mặt lạnh nhạt của Tần Mặc, cặp mắt hờ hững, trầm mặc không nói một câu.
Nụ cười trên mặt dần dần không nhịn được, không khí ngột ngạt dần dần lan tràn ra, đúng lúc Lâm Tử Khanh không chịu nổi phản ứng lạnh nhạt của Tần Mặc, định bắt đầu một lần nữ, thì Tần Mặc phá vỡ cục diện bế tắc.