Tiết tấu cuộc sống ở Newyork rất nhanh, mỗi người đi trên đường, luôn là dáng vẻ vội vã, hình như lúc nào cũng có chuyện làm không xong đang đợi bọn họ.
Lâm gia rất vắng vẻ, bởi vì cha mẹ Lâm đều có công vụ, cho nên có chỗ ở khác, cho nên ngày thường, chỉ có hai chị em nhà họ Lâm ở đây. Hiện tại có thêm Phong Thần, Tần Mặc và Lan, nhưng không náo nhiệt cho lắm.
Tần Mặc trời sinh tính tình lạnh nhạt, Lan nói cũng không nhiều, bình thường Tần Mặc không nói, Lan cũng sẽ không chủ động nói chuyện.
Lâm Tử Khanh bởi vì phải làm trị liệu phục hồi chức năng, cho nên thường xuyên chạy tới bệnh viện, Phong Thần và Lâm Tử Dương cũng sẽ cùng đi, cứ như vậy, nhà họ Lâm chỉ còn lại hai người Tần Mặc và Lan, còn có hai người giúp việc.
"Tiểu thư, không bằng chúng ta trở về đi!"
Tần Mặc mặc dù không có biểu lộ mất hứng, nhưng Lan dù sao cũng là người đi theo bên cô đã lâu, hỉ nộ ái ố của cô, hắn có thể nhạy bén nhận thấy được.
Lan không khỏi oán giận Phong Thần, rõ ràng là anh ta chủ động muốn dẫn tiểu thư tới, nhưng bây giờ cả ngày cùng với Lâm Tử Khanh kia chạy tới bệnh viện, đem tiểu thư của hắn ném qua một bên, coi là cái gì!
Căn phòng trống trải, không có một chút hơi thở của con người, cô giống như là một vật trang trí, một đứa con nít có thể tùy ý trưng bày, thay cô an bài tất cả, cô chỉ có thể chạy theo. (Bà xã trẻ xã hội hội đen – Minh Khê được đăng độc quyền tại DĐLQĐ)
"Trở về đâu? Còn có nơi nào, là tôi có thể ở lại?"
Sớm biết là đi nghỉ như vậy, còn không bằng không đến, ít nhất cô còn có bọn Kim Na Na, mà ở đây, thứ gì đó cô để lưu luyến cũng không có.
Ngoài phòng truyền đến tiếng động cơ xe, chỉ thấy Phong Thần thân mật ôm Lâm Tử Khanh xuống xe, Lâm Tử Khanh nói cái gì ở bên tai Phong Thần, Phong Thần nở nụ cười lưu manh, mặt cưng chiều.
Mà chiếc xe lăn kia được bài biện, do Lâm Tử Dương đẩy, ba người cười cười nói nói, thật là vui vẻ.
Giống như bọn họ là người cùng một thế giới, mà cô, bất kể như thế nào, cũng không dung nhập vào được. Ở thời còn học sinh Lâm Tử Khanh và Phong Thần chính là người yêu, mặc dù xa nhau ước chừng tám năm, giữa bọn họ hình như cũng không có bất kỳ ngăn cách nào, vẫn như cũ chung sống hòa hợp như vậy.
"Tiểu Mặc, thì ra là cô ở đây!"
Phong Thần nhìn thấy Tần Mặc ở đây, nụ cười trên mặt càng lớn hơn, Tần Mặc hít sâu một cái, đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài.
"Thần, cô bé làm sao vậy?"
Hai tay Lâm Tử Khanh vẫn còn ôm cổ của Phong Thần, mặt ân cần hỏi thăm, Lan đi ngang qua bên cạnh bọn họ, hừ lạnh một tiếng, đuổi theo đi ra ngoài.
"Tử Dương, trước hết để cho Tử Khanh đi nghỉ ngơi đi!"
Phong Thần giao Lâm Tử Khanh ở trong ngực cho Lâm Tử Dương, lập tức liền đuổi theo, Lâm Tử Khanh há miệng, ngực khổ sở.
"Chị, không có chuyện gì, em dẫn chị đi nghỉ ngơi trước."
Lâm Tử Khanh gật đầu, ánh mắt lại chuyển sang cửa, bóng lưng Phong Thần có vẻ nôn nóng như thế, là thuộc trách nhiệm của người giám hộ, hay là xuất từ thật lòng thật dạ của anh? (Truyện được đăng chính thức tại diendanlequydon.com)
Trên phố Newyork sầm uất, nhưng bước chân của mọi người cũng là không hẹn mà cùng vội vội vàng vàng, vào lúc này, hình như ngay cả thành phố này cũng sống động. Loại nhịp điệu này, trở thành huyết mạch của Newyork, ban ngày sức sống bừng bừng, giống như người đẹp đô thị chăm chỉ làm việc.
Thời tiết nóng bức vẫn kéo dài, Tần Mặc đi bộ rất lâu, cái trán đã toát ra mồ hôi dầy đặc, nhưng cô hình như không có cảm thấy mệt mỏi, bông tai màu xanh trên vành tai hình như cũng có chút ảm đạm.
Cô nhìn trên nhộn nhịp, mỗi người dường như đều nỗ lự đạt được mục tiêu của mình, sự phấn đấu của bọn họ là vì bản thân, vì gia đình, bọn họ đều có mục tiêu cố gắng của mình.
Mà cô. . . . . .
Sắc mặt Tần Mặc trầm xuống, đôi tay nắm lại thật chặt, bỗng dưng, con ngươi cô co rút lại một chút, trong đám người, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Lan ở phía sau hình như cũng nhìn thấy, "Tiểu thư, đi mau. . . . . ."
Hai người còn chưa kịp đi, người của đối phương đã cản bọn họ lại, "Tần tiểu thư!"
Lan ngăn ở trước người của Tần Mặc, đôi mắt cảnh giác nhìn đối phương, cô xoay người, thấy kia người chậm rãi đi về phía cô. (Các bạn đang đọc truyện Bà xã trẻ xã hội đen tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
"Mặc Mặc, đã lâu không gặp!"
Người tới trên mặt tươi cười, đôi mắt không che giấu chút nào sự ái mộ của mình đối với Tần Mặc, nóng bỏng mà tràn đầy tham muốn giữ lấy. Ngũ quan của hắn ta thâm thúy, so với đàn ông lại nhiều hơn một phần nhu hòa phái nữ, da tái nhợt, đôi môi đỏ tươi, giống như quỷ khát máu săn mồi trong đêm tối.
"Lam thiếu gia chủ thật hăng hái, cũng có thời gian đi dạo phố."
Tần Mặc nhếch miệng lên cười giễu cợt, trong mắt bắn ra tia sáng lạnh lùng, có thể nói là ngạo mạn vô lễ. Mà người đàn ông được cô gọi là Lam thiếu chủ lại không để tâm sự vô lễ của cô, ngược lại càng vui vẻ, "Mặc Mặc, trước kia em đều gọi ta anh Lam, thế nào hiện tại lại lạnh nhạt rồi hả ?"
Nói xong, hắn ta vươn tay, muốn đụng vào gò má Tần Mặc, Tần Mặc vung tay đẩy tay của hắn ra, lại bị hắn một tay bắt được, một cái kéo, liền bị kéo vào trong ngực.
"Tiểu thư!"
Lan muốn tiến lên, lại bị thủ hạ của Lam thiếu chủ ngăn cản, bắt đầu có người vây xem, Tần Mặc nheo mắt , "Buông ra! Nếu không, anh có thể sẽ gặp phiền toái!"
Lam thiếu gia chủ nghe lời của cô..., nhe răng cười một tiếng, ưu nhã mà khát máu, giống như đang ẩn nhẫn cái gì, "Em là vợ chưa cưới của anh, có nhớ không?" Hắn càng càn rỡ hơn đem tay đặt ở bên eo của Tần Mặc, ôm cô chặt hơn.
Dưới ánh mặt trời cực nóng, Tần Mặc chỉ cảm thấy một cỗ ớn lạnh bao phủ cả người, chỉ nghe hắn lớn tiếng nói, "Chớ tùy hứng, tính nhẫn nại của ba không tốt như vậy, nếu chọc giận ông ấy, khó tránh khỏi một trận trừng phạt!"
tư thái lớn tiếng dọa người của hắn, đã để người khác biết, đây là việc nhà của hai người bọn họ, sẽ không có người ý tới.
Đáy lòng cô một hồi lạnh lẽo, "Tôi sẽ không trở về với anh! Nơi này cũng không phải là Washington, muốn mang tôi đi, còn phải xem anh có bản lãnh này hay không!"