Bà Xã Về Đây Anh Thương

Chương 51: Bị Nhốt



Tịch Mộ Thần về nhà cũng đã lâu. Anh không muốn vào căn phòng kia, một mình trên chiếc giường lớn

Từ ngày cô đi, anh đã luôn nhớ nhung cô và hối hận khi đó bản thân đã tức giận đánh cô rồi để cô đi

Nhưng nghĩ lại chuyện cô và Doãn Thiên Phong lại làm anh vô cùng tức giận. Thử hỏi đàn ông nào không cảm thấy tức giận khi nhìn thấy vợ mình ở trong khách sạn cùng với tên nam nhân khác? Đã chung phòng thì thôi mà lại chung giường, tư thế hai người vô cùng ám muội!

Cơn giận bắt đầu dồn lên não. Anh tức giận không kìm chế được bản thân mình, vung tay đập phá những thứ trong phòng

Những người làm bên dưới chỉ có thể nghe thấy tiếng đồ đập phá từ phòng anh truyền ra. Từ ngày cô bỏ đi anh luôn như thế, hễ tức giận liền đập phá đồ đạc

...

Sáng ngày hôm sau cô được " tài xế " Lục đích thân đưa cô đến Tịch thị

Cũng may thời gian này còn sớm nên cô từ trong xe của Lục Minh Hạo bước ra cũng không ai bắt gặp cả!

Rõ ràng giữa cô và Lục Minh Hạo quen hệ chỉ là bạn bè. Vì sao cô lại sợ người ta bắt gặp như thế kia? Nhất là Tô Lệ Lệ! Cô ta là thích anh mà lại lầm tưởng cô là tình địch nên đối phó cô? Thật nực cười...

" Xấp tài liệu kia em làm đã xong chưa? Thời hạn một tháng đã gần tới rồi! "

Cô có chút ủ rũ nói:

" Vẫn chưa! Haiz mới ngày đầu vào làm mà đã gặp chuyện như thế này rồi. Bọn họ rõ ràng ghét em và thêm Mộ Thần muốn gây khó dễ cho em! "

Càng nghĩ lại càng tức! Tịch Mộ Thần rõ ràng có thể làm chủ cho cô nhưng anh lại không làm thế. Anh vẫn là đang giận cô về chuyện ở khách sạn!

" Anh cũng không hiểu, em vừa mới vào lại gây thù chuốc oán ai rồi! "

" Nhờ diễm phúc của anh cả! "

" Hả? Sao lại có liên quan đến anh? "

Lục Minh Hạo tỏ ra vẻ ngạc nhiên hỏi cô, cô mệt mỏi lê bước chân vào thang máy cùng anh

" Anh còn hỏi? Lẽ nào anh không biết Tô Lệ Lệ thích anh hay sao? Cô ta lầm tưởng em là tình địch nên cố ý gạt chân để em mất đà ngã. Nhưng không may vì em đã không ngã theo ý cô ta muốn, trái lại còn làm đổ cafe lên đống kia "

Lục Minh Hạo nghe thế chẳng hiểu sao lại cảm thấy nó vô cùng tức cười. Càng thấy cái vẻ mặt cười như không biết mệt của anh càng làm cô thêm tức giận

" Có gì đáng cười chứ? Chuyện cũng là do anh gây ra mới hại em như thế! "

" Rồi rồi anh biết rồi. Cơ mà anh thật sự đã không biết cô ta thích anh, anh có thể giúp gì được? "

" Mọi chuyện đến nước này còn có thể cứu vãn sao? Chỉ cần bọn họ không gây hại cho em nữa thì đó là bình yên rồi! "

" Cũng phải! "

Lục Minh Hạo gật đầu. Cô chợt ho hai cái làm anh bất giác cũng nhìn sang cô

" Tiểu Tịch, hình như em ốm hơn so với trước kia? Mặt hơi nhợt nhạt, em bệnh sao? "

Cô lười biếng gật đầu nhẹ

Thời tiết thay đổi nên cô cũng phát bệnh cộng thêm việc cô đã luôn không chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình nên thành ra ốm yếu hơn so với lúc trước

Từ tối hôm qua từ công ty trở về, vì quá mệt mỏi nên cô cũng không có sức ăn uống cũng chỉ lên giường đi ngủ mà thôi, sáng nay vì muốn đi làm sớm nên bữa sáng cô cũng bỏ

" Đã ăn sáng chưa? Có thuốc uống không? "

" Em không sao! "

" Không sao cái gì chứ? Em bệnh rồi đó đồ ngốc! "

Cô lườm anh, lười biếng cất giọng

" Không được bảo em ngốc! Chỉ là cảm nhẹ, sẽ nhanh hết thôi. Anh không cần lo! "

" Không lo sao được? Nếu để Mộ Thần biết được em như thế này thì làm sao đây? "

Cô cười khẽ, anh ấy lo cho cô sao? Quan tâm cho cô sao?

" Tiểu Tịch... "

" Anh không cần lo lắng đâu. Chỉ cảm nhẹ, sang ngày hôm sau sẽ khỏi bệnh! "

" … " Cái gì mà cảm nhẹ? Nhìn gương mặt nhợt nhạt và thân thể gầy gò của cô kia kìa

Còn tên Tịch Mộ Thần này nữa! Đã kết hôn được một năm với Tiểu Tịch rồi, lẽ nào trong suốt khoảng thời gian ở cùng nhau lại không hiểu Tiểu Tịch là người như thế nào ư?

Cô và anh chia tay nhau tại tầng ba mươi lăm. Cô về phòng mình và tiếp tục công việc

Nhìn xấp tài liệu trên bàn mà cảm thấy chán nản. Nhưng chán nản thì làm được gì chứ? Cô phải cố gắng hoàn thành hết số này!

" Cố lên! Mày làm được mà Tiêu Tiểu Tịch "

Cô không ngừng động viên bản thân mình sau đó ngồi vào bàn làm việc

Trong căn phòng chỉ có mỗi mình cô là người đến làm sớm nhất, và cũng là người về trễ nhất

" Khụ khụ! "

Cơn ho cứ luôn ập tới khiến cô khó chịu luôn ho vài cái

Sau cùng không chịu được nên quyết định đi mua ít thuốc về uống sau đó mới tiếp tục làm việc

Cô cứ như mắt nhắm mắt mở, vô tình pha phải vào một người đàn ông

" A...xin lỗi...! "

Cô vừa dứt câu, ngẩn mặt nhìn người đàn ông trước mắt thì ngẩn người vài giây. Người cô va phải trùng hợp lại là Tịch Mộ Thần

Cô lập tức cúi đầu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nhỏ giọng cất lên: " Chào buổi sáng! "

Tịch Mộ Thần nhận ra rằng cô muốn ra ngoài, khẽ nhíu mày hỏi:

" Đi đâu? "

Cô hơi giật mình, nói:

" Đi...đi ra ngoài mua ít đồ! "

Rõ ràng cô bảo ra ngoài mua ít đồ. Vậy mà người đàn ông này lại nghe thành " Đi ra ngoài có việc ", cộng thêm thái độ của cô...kết luận! Anh đã lầm tưởng cô chính là muốn ra ngoài gặp mặt Doãn Thiên Phong nên lập tức ngăn cản không cho

" Không đi đâu cả! Giờ làm đã bắt đầu! "

Anh bất ngờ quát lên làm cô giật mình, đôi chân vô thức lùi về phía sau như sợ hãi

Cảnh tượng cứ như giữa thầy giám thị và một học sinh hồi trung học vậy! Nhìn thấy học sinh định ra ngoài thì lập tức ngăn không cho đi, lí do là vì giờ học đã bắt đầu!

Cô cúi gầm mặt, cắn môi uất ức. Không cho đi thì thôi, cần gì phải lớn tiếng quát cô như thế chứ?

Cô đã không nói gì, quay lưng trở về văn phòng...

Giờ nghỉ trưa, mọi người vốn đã không còn ở đây mà đi xuống hết dưới nhà ăn Tịch thị ăn trưa

Cô ngồi một mình trong phòng vừa ăn bánh mì vừa làm việc, ăn xong lại muốn vào phòng vệ sinh một lát

" Khụ khụ! "

Bên ngoài có hai người phụ nữ, họ đứng một góc. Mãi đến khi nhìn thấy cô bước vào một phòng vệ sinh thì mới vào

Lách cách...bỗng dưng cô lại nghe thấy tiếng khóa cửa, mà tiếng khóa cửa này lại là từ cửa của cô

" Này! Có ai ngoài đó không vậy? Mau mở cửa cho tôi! "

Cô bắt đầu hoảng, câu nói chỉ vừa dứt thì từ trên cao bỗng thấy cái thì đó lành lạnh đổ ào xuống thân người cô khiến toàn thân cô thoáng chốc ướt sũng

Chỉ có thể nghe thấy tiếng cười của hai người phụ nữ sau đó thì không nghe gì cả, cô nghĩ chắc là họ đã đi rồi

Người cô bây giờ chỉ thấy nước. Cơ thể nhỏ bé run rẩy vì lạnh, cô vội lấy điện thoại ra

Trên màn hình hiện hai chữ " Ông xã " nhưng cô lại không dám gọi cho anh. Chỉ có thể lướt xuống, kiếm số của Lục Minh Hạo mà gọi đến cầu cứu

Lục Minh Hạo hiện giờ đang ngồi trên phòng của Tịch Mộ Thần cùng anh nói chuyện

" Hàn sắp về nước, nhanh nhất là ngày mai! "

" Ừ! "

Khoảng thời gian gần đây Phong Hàn vắng mặt ở đây, lí do là vì phải xuất ngoại giúp anh giải quyết một số việc

Lục Minh Hạo đưa mắt nhìn bàn tay của anh, bàn tay anh được một miếng vải trắng băng bó lại cẩn thận. Lục Minh Hạo nghe quản gia Tịch gia nói lại rằng anh đã đập phá đồ đạc nên thành ra làm mình bị thương

Từ ngày cô đi, Tịch gia vắng hình bóng của cô đã làm Mộ Thần trở nên như thế. Điên cuồng đập phá đồ đạc trong nhà, đến nỗi bị thương cũng không hề hay biết

" …Mộ Thần, cậu có nhớ Tiểu Tịch? "

Lục Minh Hạo bỗng cất giọng hỏi vấn đề này làm động tác ghi chữ trên tay anh cũng theo đó dừng lại

" Làm sao lại hỏi như thế? Cậu muốn giúp chúng tôi hàn gắn tình cảm? "

" Một phần là như thế! "

" Không cần cậu quản! Chuyện của tôi, tự tôi biết giải quyết! "

" Mộ Thần cậu rất nhớ Tiểu Tịch, cậu muốn cô ấy quay trở về Tịch gia. Cậu chỉ là không muốn phủ nhận điều này nhưng đó là sự thật! "

Tịch Mộ Thần lạnh lùng quăng cho Lục Minh Hạo một ánh mắt tỏ ra chán ghét, lạnh giọng:

" Đủ rồi đó! Tôi không muốn nghe bất kỳ điều gì về cô ta, đừng có ở trước mặt tôi nhắc đến ba chữ Tiêu Tiểu Tịch một lần nữa! "

Lục Minh Hạo định nói thêm một điều nữa với anh thì chợt điện thoại trong túi vang lên...là Tiểu Tịch?

Lục Minh Hạo ngẩn đầu nhìn anh một chút rồi ra ngoài nghe điện thoại

Vẫn là vừa chấp nhận cuộc gọi từ cô. Anh chưa kịp lên tiếng thì phía đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói run rẩy, yếu ớt từ cô

" Anh Minh Hạo...em bị nhốt trong phòng vệ sinh nữ, có thể đến đây giúp em hay không? "

" Sao? Bị nhốt ư. Được, anh đến đây! "

" Anh có thể đem đến cho em một bộ đồ? Vì người em ướt sũng rồi! "

" Được! Chờ anh một lát "

Vừa nói xong thì Lục Minh Hạo đã cúp máy

Không lâu sau đó Lục Minh Hạo đã xuất hiện, anh đưa cô thay đồ xong sau đó mới mở cửa giúp cô

" Cảm ơn anh, nếu không có anh chắc em đã bị nhốt ở đây cả ngày rồi! "

" Đừng khách sáo, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ điều tra xem ai cả gan dám làm điều này với Tịch phu nhân! "

Cô nhỏ giọng: " Em không còn là Tịch phu nhân..."

" Hai người chỉ ly thân, chưa ly hôn! Dẫu sao cũng là nhị tiểu thư của Tiêu gia, là Tịch phu nhân của Tịch gia, không thể chịu uất ức được! Thân là thuộc hạ dưới trướng Mộ Thần, anh sẽ bảo vệ tốt cho em và cậu ta! Yên tâm đi "

Cô khẽ gật đầu rồi Lục Minh Hạo đưa cô trở về

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.