Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái

Chương 124: Là người phụ nữ kia



Sau khi dỗ Mông Chỉ Nghi ngủ xong, Đường Nại mới nhẹ nhàng xuống giường, đắp chăn cho cô xong rồi đi ra khỏi phòng.

Trong phòng làm việc, Vũ Đàm và mấy thuộc hạ khác đều đang cung kính chờ đợi trong bóng tối.

Đường Nại vừa mở cửa phòng làm việc ra đi vào, bọn họ đã cung kính khẽ gọi anh một tiếng.

“Chủ nhân!”

Đường Nại ngồi xuống, đôi mắt sâu thẳm đã mất đi vẻ dịu dàng săn sóc khi đối mặt với Mông Chỉ Nghi từ lâu, chỉ còn lại sự lạnh lùng vô tình. Lúc này cả người Đường Nại đều mang theo khí thế uy hiếp như đế vương, không chút kiêng dè tản ra hơi thở âm u, ngay cả mấy thuộc hạ đứng trong phòng làm việc cũng không nhịn được sợ hãi.

“Chuyện ám sát đã điều tra đến đâu rồi?”

Vừa bắt đầu, anh đã hỏi.

Điều anh quan tâm nhất vẫn là vấn đề an toàn của Mông Chỉ Nghi, những người đó đều nhằm vào Mông Mông, cho nên dù ai muốn giết cô cũng không thể được.

“Tra ra rồi, kim chủ đứng sau Carlo Dean, là người của quốc tế Đông Âu, nhưng sau đó điều tra tiếp đã bị hai bên ngăn cản, cho nên bây giờ vẫn chưa xác định được cuối cùng là thế lực gì của quốc tế Đông Âu!”

Vũ Đàm cứng đờ lên tiếng, mày cũng không nhịn được nhíu chặt lại.

Nếu người muốn giết mợ cả thật sự đến từ quốc tế Đông Âu, vậy có lẽ cậu chủ cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Sắc mặt Đường Nại cũng trở nên nặng nề, trong con ngươi đen nhánh sâu thẳm lộ ra ánh sáng phức tạp, u tối khó dò, đáy mắt có vô số tia sáng âm u loé qua.

Quốc tế Đông Âu!

Sao Mông Mông có thể quen người của quốc tế Đông Âu được, chẳng lẽ cô là người của quốc tế Đông Âu.

Nhưng nếu vậy, vì sao Mông Mông lại xuất hiện ở nước Z, người muốn giết cô là ai của quốc tế Đông Âu, có phải một bên trong hai thế lực ngăn cản kia có kim chủ đó không.

Đường Nại không ngừng suy nghĩ.

“Tiếp tục điều tra, nhất định phải điều tra ra thân phận của đối phương!”

Cho dù thế, anh cũng không định bỏ qua việc tiếp tục điều tra, nếu người kia muốn mạng của Mông Mông, lần đầu tiên thất bại, vậy chắc chắn có thể tiến hành lần thứ hai, lần thứ ba.

Vì Mông Mông không bị tổn thương, anh muốn tra ra thân phận của đối phương.

“Nhưng cậu chủ, Thiên Ảnh Vệ không thể can thiệp vào chuyện giữa các nước!” Vũ Đàm nhíu mày nhìn Đường Nại.

Đương nhiên anh hiểu rõ nỗi lo của Vũ Đàm, nhíu mày nói: “Bảo Vân Ảnh Vệ đi điều tra!”

“Cậu chủ!”

Vừa nghe thấy lời của Đường Nại, Vũ Đàm gần như hoảng hốt đến nhảy dựng lên.

“Cậu chủ, Vân Ảnh Vệ là trước khi bà chủ chết từng dặn dò bảo vệ bên cạnh anh, không thể để anh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì. Tuy người của Vân Ảnh Vệ không nhiều lắm, nhưng bọn họ đều là tinh anh, gấp mấy lần Thiên Ảnh Vệ. Anh đã phái Ám Tứ và Ám Ngũ đi bảo vệ mợ cả rồi, lại đẩy ra đi điều tra chuyện này, bên cạnh anh phải làm sao đây!”

Vân Ảnh Vệ là gì, trên thế giới này ngoài Vũ Đàm và Đường Nại thì không có ai biết cả. Nếu một khi phái ra bị người khác phát hiện thì phải làm sao, đến lúc đó chắc chắn thân phận của cậu chủ sẽ bị lộ.

Lúc này không chỉ Vũ Đàm hoảng hốt, ngay cả hai thuộc hạ mặc đồ đen trốn trong bóng đêm bên cạnh anh ta cũng sợ hãi.

Bắt đầu từ khi Vân Ảnh Vệ ra đời đã chưa từng rời khỏi bên cạnh Đường Nại, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ sự an toàn của anh. Bây giờ chủ nhân bảo hai người bọn họ đi bảo vệ bà chủ đã khiến bọn họ hơi giật mình rồi, lại còn muốn bọn họ bất chấp mạo hiểm của việc để lộ thân phận để đi điều tra.

“Điều tra!”

Tuy biết sự lo lắng của Vũ Đàm, nhưng Đường Nại cảm thấy cho dù để lộ cũng không quan trọng, khi cần thiết, anh không ngại để mọi người biết thân phận của mình!

“Vâng!”

Biết cậu chủ rất cố chấp và cứng đầu về chuyện liên quan đến mợ cả, Vũ Đàm chỉ có thể nhận lệnh mà thôi.

“Hai người các cậu bảo vệ Mông Mông cho tốt, cô ấy không giống những người phụ nữ khác, suy nghĩ nhanh nhẹn, tính cảnh giác cao, lúc các người bảo vệ cô ấy ở một nơi bí mật nào đó phải giấu đi hơi thở của mình, đừng để cô ấy phát hiện!”

Vũ Đàm vừa nói xong, Đường Nại đã nhìn về phía hai thuộc hạ mặc đồ đen trốn trong nơi bí mật ở gần đó, lạnh lùng dặn dò ra lệnh.

“Vâng thưa chủ nhân!” Ám Tứ và Ám Ngũ đồng loạt gật đầu, giọng nói đầy cung kính.

Bên này, Đường Nại rời đi không lâu, Mông Chỉ Nghi đã bị điện thoại kêu tỉnh.

“Chị gái xinh đẹp, điều tra ra rồi!”

Mông Chỉ Nghi vừa cầm lấy điện thoại nghe máy, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói nghiêm túc mà lạnh lùng của Dạ Sát.

Mông Chỉ Nghi tỉnh ngủ, trên khuôn mặt hờ hững mang theo mấy phần sắc bén tối tăm, ánh sáng lạnh lẽo bắn ra từ trong mắt mang theo sát khí.

“Là người phụ nữ kia?”

“Vâng, là cô ta, bỏ ra một tỷ đô la Mỹ!” Giọng nói của Dạ Sát mang theo ý lạnh.

“Chị biết ngay là cô ta, xem ra mấy năm nay cô ta lấy được không ít từ chỗ ông già nhỉ, một tỷ đô la Mỹ, ha, lấy tiền của ông già kia mua sát thủ muốn lấy mạng đứa con gái duy nhất của ông ta!”

Giọng nói lạnh lẽo của Mông Chỉ Nghi mang theo sự khát máu, đáy mắt chứa nét độc ác và máu lạnh vô tận, cười châm biếm.

Không biết ông già kia mà biết sẽ có suy nghĩ gì!

“Chị gái xinh đẹp, muốn em đi bắn chết người phụ nữ kia không?”

Giọng nói khát máu của Dạ Sát vang lên, không hổ là đứa bé Mông Chỉ Nghi nuôi từ nhỏ đến lớn, tính cách cũng giống cô nhất.

Trên khuôn mặt búp bê đáng yêu đầy vẻ tàn bạo hung ác và máu lạnh, mang nụ cười lạnh đến chấn động lòng người, giống như một bên là ác ma, một bên là thiên sứ vậy!

“Dạy dỗ người phụ nữ kia một chút, tránh để cô ta đắc ý vênh váo, gần như sắp quên ai mới là chúa tể thật sự của cái nhà kia luôn rồi!”

Mông Chỉ Nghi khát máu và khinh thường cười lạnh, giọng nói âm u truyền vào tai Dạ Sát khiến anh chấn động, vẻ mặt đắc ý và kiêu căng, liên tục đảm bảo.

“Chị cứ yên tâm đi, chắc chắn em sẽ khiến người phụ nữ kia sợ tới mức tiểu ra quần, hừ!”

“À, đúng rồi, còn một chuyện phải nói với chị nữa, ngoài việc em điều tra ra người phụ nữ kia, hình như còn có một thế lực khác đang điều tra, em đoán chắc là anh rể đợi xác nhận!”

Đầu bên kia đột nhiên vang lên tiếng cười đáng yêu nghịch ngợm của Dạ Sát.

Mông Chỉ Nghi khẽ nhíu mày, Đường Nại?

Cũng đúng, chuyện ám sát này ngoài Đường Nại chắc cũng không ai để ý và quan tâm như vậy nữa, đáy lòng đột nhiên trở nên ấm áp, tất cả hận thù vì người phụ nữ kia mang đến gần như đều bị Đường Nại đánh tan.

“Anh rể hờ, đây là xưng hô gì vậy?”

Mông Chỉ Nghi hơi buồn cười hỏi.

“Xì, ai bảo anh ta lừa chị gái xinh đẹp đi nhanh như thế chứ, tuy người kia cũng không tệ lắm, nhưng em còn chưa thật sự kiểm tra đàng hoàng, cho nên bây giờ còn đang đợi xác nhận, đương nhiên là anh rể đợi xác nhận rồi!”

“…”

Mông Chỉ Nghi không nhịn được cảm thấy buồn cười vì lời của Dạ Sát, không biết Đường Nại nghe thấy mình bị Dạ Sát kêu thành anh rể đợi xác nhận có muốn bóp chết em ấy không nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.