Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái

Chương 129: Anh cảm thấy anh có tư cách đó à



Thiệu Vĩnh Khiêm hơi đau lòng nhìn Mông Chỉ Nghi, biết rằng nói thêm cũng chỉ làm Mông Chỉ Nghi càng phản cảm với anh ta hơn, thế nên bèn đổi chủ đề.

"Chuyện hai chân của Tích Vy bị tàn phế thật sự không liên quan đến em sao?"

Mông Chỉ Nghi thật không ngờ rằng uy tín của mình thấp đến vậy, đành nở nụ cười nhạt.

"Nếu cậu cả nhà họ Thiệu cảm thấy là tôi thì chính là tôi đi, dù sao nếu người khác không làm thì tôi nghĩ tôi cũng không nhịn nổi mà phế bỏ Cơ Tích Vy thôi. Nhưng phế bỏ hai chân của cô ta coi như là nhẹ rồi đó, nếu là tôi chỉ sợ tôi còn phế luôn cả đôi bàn tay hoàn hảo đó của cô ta!"

Phải nói rằng tính khí tàn bạo khát máu của Mông Chỉ Nghi đúng là cực giống Đường Nại.

Đôi bàn tay mà Mông Chỉ Nghi nghĩ tới, Đường Nại suýt nữa đã phế luôn rồi.

Thiệu Vĩnh Khiêm cau mày nhìn Mông Chỉ Nghi trước mặt, không biết từ lúc nào mà người phụ nữ mình từng yêu sâu đậm đã trở nên xa lạ như thế, lạnh lùng như thế.

"Tại sao?"

"Vì tôi muốn thôi, tôi ghét cô ta, lí do này đã đủ chưa?" Mông Chỉ Nghi cao ngạo nở nụ cười, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng rơi vào trên người Thiệu Vĩnh Khiêm, mang theo châm chọc và khinh thường.

Nghe được lời nói của Mông Chỉ Nghi, sắc âm trầm thoáng hiện trên mặt Thiệu Vĩnh Khiêm.

Mông Chỉ Nghi cao ngạo, lạnh lùng như thế đều làm cho anh ta có ý nghĩ ngửa mặt nhìn lên, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt và trào phúng trên gương mặt đẹp đẽ của cô, đáy lòng càng thắt lại.

Sợ rằng mãi mãi anh ta cũng không biết mình đã bỏ lỡ một báu vật như thế nào!

"Nghi Nghi, dừng lại đi, cho dù bây giờ nhà họ Cơ đã bị em trả thù gần như phá sản, nhưng dù sao Cơ Nghị cũng không phải là một người chủ nhà đơn giản, em sẽ bị tổn thương, hơn nữa Thiệu Thị cũng sẽ ra tay, em không đấu lại đâu!"

"Vậy thì sao? Muốn tôi dừng tay, anh cảm thấy anh có tư cách đó à?"

Mông Chỉ Nghi ngạo nghễ cười, nhướng mày nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm, giữa hai lông mày hiện lên sự cao ngạo, làm cho khí thế toàn thân lập tức khác hẳn với người khác.

Mông Chỉ Nghi, “Công Tử" của Đế quốc Ám Dạ, một nhà họ Thiệu nho nhỏ cô không nhìn lọt, đã từng yêu thích, nhưng ở phút giây mà anh ta phản bội, sự yêu thích đó cũng biến thành thù hận chồng chất.

"Tại sao? Rốt cuộc thì nhà họ Cơ đắc tội em ở điểm nào, nếu như bây giờ em trả thù là vì chuyện năm đó của anh và Tích Vy thì cũng coi như đủ rồi, huống chi con của Tích Vy bị em làm cho phải sinh non, đúng không? Nếu em không đẩy cô ấy, cô ấy cũng sẽ không sinh non, Nghi Nghi, đó là con của anh!"

Thiệu Vĩnh Khiêm luôn cảm thấy mình nợ nhà họ Cơ, bởi vì Cơ Tích Vy từng có thai mà Mông Chỉ Nghi lại làm cho Cơ Tích Vy sinh non, thế nên anh ta vẫn luôn thấy áy náy với Cơ Tích Vy. Một thời gian dài cũng không biết là áy náy hay thói quen nữa.

Tuy anh ta cũng từng hận Mông Chỉ Nghi, hận cô không từ thủ đoạn nào, hận cô có tâm tư ác độc, một người phụ nữ có thai và một đứa trẻ mà cô cũng ra tay được. Nhưng khi thù hận năm đó qua rồi, sau khi anh ta lại thấy Mông Chỉ Nghi đứng trước mặt mình.

Anh ta phát hiện người phụ nữ mà trong lòng anh ta yêu sâu đậm nhất vẫn là cô, đối với Cơ Tích Vy cũng chỉ là sự biết ơn và áy náy mà thôi!

"Thiệu Vĩnh Khiêm, thật đáng lo cho chỉ số thông minh của anh!"

Mông Chỉ Nghi lạnh lùng giễu cợt, thật sự hơi khinh bỉ và coi thường Thiệu Vĩnh Khiêm, đồng thời cũng cảm thấy xót thương cho ánh mắt của mình.

"Nói cho anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến em hận nhà họ Cơ và anh như thế!"

Kể từ chiều hôm qua Thiệu Vĩnh Khiêm vẫn luôn nghi ngờ, tự hỏi rốt cuộc là chuyện gì mới khiến cho Nghi Nghi hận nhà họ Cơ như thế, chẳng lẽ còn chuyện gì mà anh ta không biết.

Mông Chỉ Nghi nhíu mày, nhìn bộ dạng cau mày với vẻ mặt nghiêm trọng của Thiệu Vĩnh Khiêm, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng và châm biếm.

"Anh muốn biết thật à?"

"Ừ!" Thiệu Vĩnh Khiêm nghiêm túc nhìn Mông Chỉ Nghi, sau đó thì gật đầu.

"Có lẽ anh có thể đi hỏi ba mẹ anh, tôi nghĩ chắc họ sẽ rất bằng lòng nói cho anh biết, rốt cuộc năm đó có chuyện gì xảy ra. Hai người họ đều có tham gia đó, còn phần sau anh nên hỏi ai nhỉ? Đúng rồi, Cơ Nghị, anh nên hỏi xem ông ta xử lí như thế nào!"

Nhắc tới hai chữ Cơ Nghị, một luồng sát khí tàn ác lóe lên từ ánh mắt của Mông Chỉ Nghi, hận không thể băm vằm người này thành trăm mảnh.

"Đúng rồi, thêm vào đó là đầu óc của anh không dùng được, anh vẫn nên tự mình điều tra mới được, dù sao người mà đầu óc có vấn đề dễ bị người ta lừa lắm!"

Mông Chỉ Nghi lạnh lùng nói xong, cũng không có ý định ngồi xuống nữa mà đứng dậy.

"Em đi đâu thế?"

Thấy Mông Chỉ Nghi muốn rời đi, Thiệu Vĩnh Khiêm lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn cô dịu dàng hỏi.

"Về nhà!"

"Anh đưa em về!" Thiệu Vĩnh Khiêm buột miệng nói, gắt gao nhìn Mông Chỉ Nghi chằm chằm.

"Cậu cả nhà họ Thiệu à, lúc này vợ chưa cưới của anh đang nằm trên giường, tay chân bị phế bỏ, người chồng sắp cười là anh lại trông không hề lo lắng, xin hỏi anh rảnh lắm à?"

"Anh chỉ muốn tiễn em thôi!"

Thiệu Vĩnh Khiêm nhíu mày, không biết làm sao mà thấy cô buộc mình và Tích Vy lại với nhau, trong lòng cứ cảm thấy bực bội không thoải mái.

"Không cần, tôi có xe mà, gặp lại sau nhé, à không, đừng gặp lại nữa!"

Mông Chỉ Nghi nói xong thì không quay đầu lại nữa mà rời khỏi tiệm cà phê.

Thiệu Vĩnh Khiêm nhìn bóng lưng của Mông Chỉ Nghi rời đi mà không hề quay đầu lại, như thể bóng người này muốn hoàn toàn rời khỏi thế giới của anh ta vậy.

Sự chán nản và sợ hãi hiện lên trong mắt anh ta, ánh mắt dịu dàng đột nhiên trở nên kinh hoảng và lạnh lẽo.

Không, anh ta sẽ không buông tay, anh ta không tin người đàn ông như Đường Nại sẽ đối xử tốt với Nghi Nghi, chỉ cần anh ta hủy bỏ hôn ước với Cơ Tích Vy, như thế thì anh ta và Nghi Nghi có thể ở bên nhau rồi.

Còn chuyện xảy ra vào bốn năm trước là...

Thiệu Vĩnh Khiêm vừa ra khỏi tiệm cà phê là về nhà họ Thiệu, ngay cả bệnh viện mà Cơ Tích Vy đang nằm cũng không tới.

Vừa về tới nhà họ Thiệu, Thiệu Vĩnh Khiêm đã nhìn thấy Thiệu Nguyên Đông với vẻ mặt tươi tỉnh, vui vẻ ăn vận một phen chuẩn bị ra ngoài.

Từ xa Thiệu Vĩnh Khiêm đã ngửi được mùi nước hoa trên người Thiệu Nguyên Đông, lập tức nhíu mày quở trách: “Em ăn mặc thế này là định đi đâu?"

Mấy hôm trước Thiệu Nguyên Đông vẫn buồn bã không vui, hỏi cậu ta bị sao, cậu ta chỉ nói một câu cô cả nhà họ Hạng sắp đính hôn với cậu cả nhà họ Đường, sau đó thì không đi ra ngoài suốt mấy ngày trời.

Là anh trai, tất nhiên Thiệu Vĩnh Khiêm biết đứa em này của mình vẫn luôn đơn phương cô cả nhà họ Hạng, cũng đã nói với cậu ta để cậu ta nhân lúc còn sớm mà quên ý nghĩ này đi, cô cả nhà họ Hạng chỉ gả cho cậu cả nhà họ Đường thôi.

"Anh cả, anh về rồi à, nói cho anh một tin tốt nhé, Hy Hy nói cậu cả nhà họ Đường đã từ chối đính hôn, thế nên bây giờ em có cơ hội rồi!"

Ý cười đầy khắp mặt Thiệu Nguyên Đông, đầy sức sống nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm, làm gì còn có bộ dạng ủ rũ phiền muộn như mấy hôm trước.

Thiệu Vĩnh Khiêm nhíu mày.

Dường như trong đáy lòng cũng khó mà tin nổi việc Đường Nại lại từ chối kết thông gia với nhà họ Hạng, thậm chí ngay cả việc đính hôn với cô cả nhà họ Hạng cũng hủy bỏ, chuyện này đại biểu cho cái gì đây.

Đáy lòng Thiệu Vĩnh Khiêm lập tức căng thẳng, không thể, anh ta không thể để cho Đường Nại phát hiện ra cái tốt của Nghi Nghi, Nghi Nghi là của anh ta.

Ngay lập tức, Thiệu Vĩnh Khiêm chạy lên lầu, không hề để ý tới Thiệu Nguyên Đông ở phía sau đang hô to gọi nhỏ với anh ta.

"Anh cả làm sao thế này, sao hôm nay lại lạ lùng thế!" Thiệu Nguyên Đông nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.