Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái

Chương 140: Nhảy ra từ kẽ đá



"Đường Nại, anh dừng tay!"

Thiệu Vĩnh Khiêm cũng không ngờ Đường Nại rõ ràng lại đột nhiên ra tay, hoảng sợ một chút, đợi anh ta tỉnh táo muốn ngăn lại, Đường Nại đã nặng nề đánh hai đấm, hàm răng Thiệu Nguyên Đông đã bị đánh gãy hết rồi.

Hạng Hy Hy lập tức bị sự tàn bạo của Đường Nại làm hoảng sợ, sau đó lại ghen tị, Đường Nại là ai, đường đường là Đệ nhất đế thiếu Kinh Đô, lúc này lại không để ý hình tượng ra tay ngay trước mặt công chúng, nếu không phải là người phụ nữ Mông Chỉ Nghi này, Đường Nại sao có thể như vậy.

Vừa nghĩ đến hành động này của Đường Nại là vì người phụ nữ Mông Chỉ Nghi kia, dưới đáy lòng Hạng Hy Hy lại khó chịu và ghen ghét.

Đường Nại sao có thể để ý đến sự gào thét của Thiệu Vĩnh Khiêm, lại đấm một cú nữa quét sạch hai hàng răng cửa còn sót lại của Thiệu Nguyên Đông.

Đường Nại tức giận quanh người lộ ra một hơi thở uy hiếp và xa cách, vô cùng thô bạo, mà ngay cả Mông Chỉ Nghi cũng không ngờ Đường Nại là ở ngay trước công chúng dạy dỗ Thiệu Nguyên Đông như thế.

Ngược lại vẻ mặt của Đường Vỹ Hạo cùng bà nội Đường bình tĩnh, không thèm để ý thanh danh nhà họ Đường bị mất, cũng không thèm để ý Đường Nại ra tay đánh người.

Dựa theo tư duy hung hãn nhất quán của bà nội Đường chính là, đánh cậu cũng là nhẹ nhàng rồi, cũng không để cậu thiếu tay thiếu chân!

"Bà nội, ba đấm này của anh ta lực mạnh hơn đó!"

Đường Vỹ Hạo nhìn người anh trai hung hãn nhà mình, không khỏi khiếp sợ sờ lên gò má tuấn mỹ của mình, cũng may cũng may, chỉ cần không phải anh hai đánh mình là tốt rồi, bằng không gương mặt tuấn tú này của cậu ta bị đánh tàn luôn phải làm sao.

"Này còn cần còn nói sao, cũng không xem xem là ai nuôi nó lớn!"

Vẻ mặt bà nội Đường tự luyến nhướng nhướng mày, lộ ra nụ cười tự đắc gương mặt như là đồi núi nở đầy hoa đỗ quyên.

Đường Vỹ Hạo yên lặng châm chọc, ai oán trong lòng nhìn bà nội Đường, oan ức hỏi: "Bà nội, bà hãy thành thật nói cho con biết, con có phải là do nộp tiền điện thoại được tặng hay không!"

Khóe mắt bà nội Đường liếc ngang Đường Vỹ Hạo một cái, nhếch miệng: "Nộp tiền điện thoại có thể tặng một người sống lớn như con sao, sao con không nói là con nhảy ra từ kẽ đá đi!"

Nhìn ánh mắt ghét bỏ của bà nội Đường, Đường Vỹ Hạo cười hì hì: "Đây không phải là vì tảng đá quá cứng, con không nhảy ra được sao!"

"Tên nhóc thối!"

Mặc dù bình thường bà nội Đường có vẻ ghét bỏ Đường Vỹ Hạo, cũng thỉnh thoảng cũng bắt nạt, nhưng trong lòng tuyệt đối cưng hai anh em Đường Nại và Đường Vỹ Hạo đến tận xương tủy.

Hơn nữa ở nhà họ Đường cũng chỉ có Đường Vỹ Hạo để bà bắt nạt chơi, bằng không sao bà cứ phải giục Mông Chỉ Nghi sinh một đứa chắt cho bà chơi chứ.

"Anh Đường, anh đừng đánh nữa, còn đánh nữa Nguyên Đông thật sự bị anh đánh đến xảy ra chuyện đấy, như vậy sẽ có ảnh hưởng đến anh Đường!"

Vẻ mặt Hạng Hy Hy không cam lòng bước lên, gương mặt dịu dàng đầy lo lắng, sốt ruột nhìn Đường Nại, giống như là sợ anh xảy ra chuyện gì.

Nghe thấy lời của Hạng Hy Hy, Đường Nại nhíu nhíu mày, quay đầu, ánh mắt lạnh lùng liếc cô ta một cái, châm chọc cười.

"Thì ra cô Hạng cũng ở đây, nếu như cô Hạng và cậu cả Thiệu đã quan tâm đến cậu hai Thiệu như vậy, tôi sẽ vì mặt mũi của hai vị bỏ qua cho cậu hai Thiệu một lần, nhưng mà sau này nếu còn để tôi nghe được như thế, cũng không đơn giản là răng rơi đầy đất như vậy!"

Giọng nói lạnh nhạt của Đường Nại có vài phần cảnh cáo và nguy hiểm, cả người không ngừng tỏa ra hơi lạnh, đáy mắt âm u khát máu, lời nói ra khỏi miệng cũng không phải nói đùa.

Nụ cười khát máu như vậy là Hạng Hy Hy khiếp sợ, mà ngay cả Thiệu Vĩnh Khiêm cũng nhíu mày.

Đường Nại này thật kiêu ngạo, kiêu ngạo đến đáng hận, kiêu ngạo đến mức anh ta có chút ghen ghét.

Nếu như anh ta có thể giống như Đường Nại, vậy thì người đứng bên cạnh Nghi Nghi bây giờ là anh ta rồi.

Thiệu Vĩnh Khiêm ghen ghét Đường Nại nhưng đồng thời cũng không khỏi hâm mộ!

Hạng Hy Hy nhíu nhíu mày, vốn chỉ là muốn để Đường Nại cảm thấy cô ta quan tâm đến anh, nhưng vì sao đến trong lòng Đường Nại cảm giác lại không giống như vậy.

"Anh Đường, anh có ổn không, tay không sao chứ?"

Hạng Hy Hy thấy Đường Nại hiểu lầm mình, đương nhiên không cam lòng, vẻ mặt lo lắng nhìn qua tay Đường Nại.

Thiệu Nguyên Đông bị đánh đến đầu óc choáng váng, đã hơi không tỉnh táo, nhưng vẫn nghe thấy lời nói của Hạng Hy Hy, nghe thấy người phụ nữ mình thích lại hỏi người đàn ông kia có đau tay hay không, trong lòng không khỏi đau đớn.

Nhưng mà còn cách nào khác chứ, anh ta từ bé đã thích Hạng Hy Hy, dù rất nhiều người nói Hạng Hy Hy không thèm tên tiểu tử như anh ta, anh ta vẫn rất thích, anh ta cảm thấy trên thế giới này không có cô gái nào tốt hơn Hạng Hy Hy.

Hạng Hy Hy hoàn toàn không nhìn thấy được sự tổn thương trong đáy mắt Thiệu Nguyên Đông, ngược lại đưa tay ra muốn cầm tay Đường Nại nhìn xem.

Đường Nại có chút mẫu thuẫn đối với Hạng Hy Hy, nhíu chặt mày, lúc tay Hạng Hy Hy đụng phải tay anh nhanh chóng tránh ra, cơ thể cao lớn không khỏi lùi về sau, lạnh lùng nhìn Hạng Hy Hy, trong ánh mắt có mấy phần nguy hiểm và cảnh cáo.

"Cô Hạng, chúng ta cũng không phải rất thân, tay của tôi không phiền cô bận tâm, Đường Nại tôi không thích mùi trên người phụ nữ quá nặng, về sau cô nhớ cách tôi một mét!"

Giọng nói lạnh băng của Đường Nại như một con dao sắc đâm vào trong tim Hạng Hy Hy, hơi không dám tin vào lời nói của Đường Nại.

Ở trước công chúng tránh khỏi cô còn chưa tính, còn nói bọn họ không quen, còn nói mùi trên người cô quá nặng.

Hạng Hy Hy dù gì cũng là cô cả nhà họ Hạng, là viên ngọc quý trong tay tập đoàn Hạng thị, bị Đường Nại lạnh lùng nhục nhã như vậy lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ, bàn tay sững giữa không trung, rút về không được, mà không rút về cũng không xong.

Gương mặt dịu dàng có vẻ bị tổn thương, uất ức nhìn Đường Nại.

"Anh Đường, đến cùng là em có chỗ nào không tốt, làm anh ghét em như vậy, chung ta từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã lớn lên với nhau, lúc nhỏ anh còn thường xuyên kéo tay em mà!"

Hạng Hy Hy cố ý nói to hơn, chính là vì để cho Mông Chỉ Nghi nghe thấy, nghe thấy quan hệ giữa cô ta và Đường Nại không bình thường.

Cũng gián tiếp cảnh cáo Mông Chỉ Nghi, người đàn ông này là của cô ta, cứ cho là hai người kết hôn rồi, cô cũng không so sánh được với tôi.

Quả nhiên, nghe thấy lời của Hạng Hy Hy, Mông Chỉ Nghi nhíu nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt có mấy phần nghi hoặc và khó hiểu nhìn Đường Nại.

Thì ra người phụ nữ này thích Đường Nại, trách không được vừa rồi nhiệt tình với bà nội và Vỹ Hạo như vậy, thì ra là thanh mai của Đường Nại, đáy lòng vừa nghĩ đến lúc nhỏ người phụ nữ kéo tay Đường Đại, trong lòng dù thế nào cũng khó chịu, không vui.

Trên mặt Mông Chỉ Nghi cũng không nhịn được lạnh lùng trào phúng cười, giống như là không hề để ý đến lời nói vừa rồi của Hạng Hy Hy, hơi thở cả người trở nên cuồng vọng và kiêu ngạo.

"Cho nên bây giờ, tôi có thể cho rằng đường đường là cô cả nhà họ Hạng lại đi quyến rũ chồng của tôi không?"

Mông Chỉ Nghi đột nhiên lên tiếng làm cho Hạng Hy Hy có chút xấu hổ và tức giận, nhìn thấy Đường Nại đã hiểu lầm xấu về cô ta, muốn giải thích rõ ràng, lại không ngờ bị Mông Chỉ Nghi cắt ngang, trong lòng càng khó chịu với Mông Chỉ Nghi hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.